Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cảnh Đẹp Vắng Người Hoá Hư Vô

Chương 7

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đêm hôm đó khi gió lớn nổi lên Nhạn Tri Vi liền tới, mấy gốc cây Sơn Trà ở Vạn Xuân cung cũng đung đưa theo gió.

Rất ồn ào, có chút tâm phiền ý loạn.

"Nương nương, Hoàng Thượng ở yến hội lo lắng nương nương buồn chán, đặc biệt dặn dò nô tài đưa cho nương nương một vài thứ để giải trí."

Đại thái giám Lý Phúc bưng một hộp gấm, bên trong là một bộ Khổng Minh Tỏa cùng Cửu Liên Hoàn.

Đôi mắt của ta sáng lên, Cửu Liên Hoàn hình như đều là vàng.

Tốt, trong chốc lát ta sẽ lặng lẽ đun chảy nó thành vàng mang đi.

Sau khi thái giám đi ra, ta nhìn những cây Sơn trà ngoài kia, chờ a chờ, không đợi được đại hiệp thì lại thấy tên cẩu hoàng đế tới.

Ta cầm lấy hộp điểm tâm hắn đưa tới.

"Thịt bò y-ắc, Khương quốc tiến cống, trẫm nghĩ nàng hẳn là thích ăn."

Ta nhớ lại đêm hắn bắt ta từ Giang Nam trở về, tấm bản đồ Khương quốc phía bắc trải phẳng trên gối.

Hóa ra hắn vốn biết trước.

Ta cúi đầu không nói, cầm lấy Ngọc cữu, đem từng miếng thịt đưa vào miệng.

"Ở bên cạnh trẫm, thịt bò y-ắc muốn bao nhiêu cũng có bấy nhiêu."

"Nhưng mà, Hoàng thượng,… " Ta buông đũa xuống, "Cuộc sống không chỉ là ăn thịt bò y-ắc."

Hắn cười cười, hào phóng tỏ vẻ cho dù ta muốn quốc ấn cũng không có vấn đề gì.

"Chỉ cần ngươi ở lại bên cạnh trẫm."

Ánh mắt của hắn mang theo khát vọng, giống như một cái búa nhỏ gõ vào đầu tim ta, đinh đinh ầm ĩ nện ra một vết nứt, để cho tơ tình dày vò thẩm thấu vào đáy lòng.

Sở Dục, thực xin lỗi, người lúc trước trêu chọc chàng là ta, hiện tại người muốn vứt bỏ chàng cũng là ta.

Người là cổng thành lầu, ta chỉ là trục xương nhỏ, hai chúng ta căn bản không thể bên cạnh nhau.

Ta giống như chiếc chìa khóa, nhưng không dành cho ổ khóa này.

Sau khi ta rời đi, sẽ có người phù hợp hơn đến với chàng.

"Hoàng thượng, thần thϊếp đây không phải là ở bên cạnh ngài sao?" Ta không dám nhìn vào mắt hắn.

"Trẫm muốn nàng vĩnh viễn ở bên cạnh trẫm, thẳng đến khi biển khô đá nát."

Ta dừng đũa lại và mỉm cười.

“Ta không thể ở lại đây.”

Hắn sửng sốt, ánh mắt sau đó trở nên hung ác, vừa rồi sự khẩn cầu cùng hèn mọn đã không còn, giống như chỉ là cảm giác của ta.

"Từ Chỉ Nhu, nàng dựa vào cái gì mà cảm thấy trêu chọc trẫm còn có thể toàn thân trở ra?"

Trong lòng ta buông lỏng, không đầu không đuôi nói: "Hoàng thượng, đa tạ chàng."

Ta rót cho mình một tách trà, nước trà ngấm trong một thời gian dài, nguội lạnh và chát, ta nâng ly lên, cười cười như mời rượu, sau đó uống cạn kiệt.

Sở Dục, đa tạ chàng xé nát tầng nhu tình kia, đa tạ chàng còn muốn dùng cường quyền để lưu ta ở lại.

Cảm ơn chàng vẫn còn coi ta là một chiến lợi phẩm.

Chàng đại khái không biết, so với cường ngạnh đó, ta càng sợ trong mắt người tràn ra nhu tình.

Hắn hung ác hôn lên, một tay kiềm chế cổ tay ta, một tay nâng gáy, để cho ta không có chỗ trốn.

Vị đắng của trà vẫn còn quanh quẩn trong miệng, và nụ hôn này đã nhuộm đầy vị đắng.

Trong lúc kịch liệt, môi dưới của ta bị hắn cắn rách, mùi máu tươi lập tức lan tràn trong miệng, hắn lại liều lĩnh tiếp tục hôn xuống.

Không biết qua bao lâu, nụ hôn dần dần dịu dàng hơn, hắn buông tay ta ra, ngược lại cẩn thận ôm mặt ta.

Là nhượng bộ, là cầu xin, là bất lực sau khi tự bạo rồi lại tự từ bỏ.

Ta cố nén xúc động muốn ôm lấy hắn, hai tay vô lực buông xuống bên cạnh.

Gió bên ngoài thổi ngày một mạnh, rèm cửa bị thổi tung lên.

Mở mắt ra, ta thấy khóe mắt hắn một mảng trong suốt, lông mi bị nước mắt làm ướt.

Hắn buông ta ra, giống như một đứa trẻ bất đắc dĩ từ bỏ món đồ chơi yêu quý của mình.

Hắn cười khẽ hai tiếng, cười đến bả vai đều run rẩy.

"Từ Chỉ Nhu, nàng thật sự có bản lĩnh, trẫm thế nhưng không nỡ hại ngươi."

"Trẫm vừa sinh ra, " Hắn nói, "Bị phụ hoàng vứt bỏ, năm tám tuổi, mẫu phi cũng vứt bỏ trẫm mà đi, hiện tại nàng cũng muốn vứt bỏ trẫm?"

Hắn lẩm bẩm: "Trẫm cho rằng, làm hoàng đế sẽ không có người nào dám vứt bỏ trẫm mà đi."

"Hoàng thượng, chúng ta vốn không phải là người của một thế giới."

"Ta và ngươi đỉnh đầu cùng là một mảnh Chiêu Chiêu Thanh Thiên, đứng trong hoàng cung này, theo nàng thì như thế nào là không phải cùng một thế giới?"

Hắn rõ ràng không hiểu ám chỉ của ta

"Trẫm đã không còn đường lui, vì sao ngươi không thể vì trẫm lui ra sau một bước?"

"Ta sinh ra chỉ biết tiến lên."

Hắn lạnh lùng nhìn ta hồi lâu, sau đó hạ lệnh đưa ta vào lãnh cung.

Ta như mất hồn đóng cửa sổ lại, ánh mắt đảo qua gương đồng, phát hiện đáy mắt mình cũng là một mảng ẩm ướt.

Hóa ra, khi tình yêu và ghét pha trộn, nước mắt của ta và chàng là như nhau.

Ngồi thật lâu, trong viện bay tới một trận khói dày đặc, theo cuồng phong chui vào trong phòng, nha hoàn thái giám chậm rãi ngã xuống đất.

Trong làn khói lượn lờ, ta thấy một bóng người cao lớn màu đen đi về phía này.

Nhạn Tri Vi tới rồi.
« Chương TrướcChương Tiếp »