Type: Taranee
Có người nằm mơ thấy một chiếc xe ô tô phóng gấp về phía mình, trước khi
bị tông phải, anh ta trông rõ mồn một khuôn mặt xấu xí của gã tài xế…
Hôm sau, khi đi nganh qua ngã tư, anh ta rất cẩn thận. Lúc đèn xanh, anh
đang định sải bước thì bất chợt lại thu chân về. Anh nhìn sang hai bên
rồi thận trọng hỏi một học sinh trung học đứng ngay cạnh:
- Sao các cháu không đi?
Cậu học sinh nhìn người đó đầy thắc mắc:
- Chú bị mù màu à? Đang đèn đỏ lù lù mà!
Người đó dựng tóc gáy, chỉ mình anh ta thấy đèn xanh!
Ngay lúc đó, một chiếc xe hơi lao gấp tới, trong buồng lái là khuôn mặt xấu xí trong giấc mơ…
Du Huy đã tới Tân Cương và dừng chân tại Thạch Hà Tử.
Cậu mãi ghi nhớ lời dặn của Cố Phán Phán nên chưa lần nào liên lạc với chị hay với cha mẹ ở thôn Hướng Dương.
Những ngày này, cảm giác cô đơn bủa vây lấy cậu, cậu vẫn chưa đi tìm việc
làm, cứ cắm mặt suốt đêm ngày ở quán Internet và chơi game. Cậu lớn lên
từ nhỏ trên mảnh đất miền Nam sông ngòi, nay lại bị số phận đày ải tới
một thành phố nhỏ miền Tây Vực phía nam của sa mạc Gurbantunggut, mọi
thứ đều thật lạ lẫm.
Điều khiến cậu lo lắng nhất là chị gái. Mấy
lần cậu toan gọi điện nhưng rồi cuối cùng đều kiềm chế được. Chập tối
hôm ấy, có người gửi lời mời kết bạn trên QQ cho cậu, hồ sơ cá nhân ghi
tên Cố Phán Phán.
“Hay là chị?” Cậu thấy bán tín bán nghi liền tiếp nhận ngay lời mời.
Du Huy: “Ai thế?”
Cố Phán Phán: “Tôi là Cố Phán Phán”.
Du Huy: “Chị đấy à?”
Cố Phán Phán: “Tôi không phải chị cậu”
Du Huy: “Vậy ai đấy?”
Cố Phán Phán: “Cậu không biết tôi đâu.”
Du Huy: “Thế kết bạn với tôi làm cái gì?”
Cố Phán Phán: “Tôi biết cậu. Du Huy!”
Du Huy há hốc mồm.
Cố Phán Phán: “Cậu còn nhớ chiếc sô pha trong nhà chứ?”
Du Huy sững sờ.
Cố Phán Phán: “Cậu nhớ chiếc xe buýt tuyến 44 trong đêm đó chứ?”
Du Huy thình lình nhận ra rằng những chuyện quái gở của Tây Kinh đã bám theo cậu tới tận Thạch Hà Tử.
Du Huy: “Ngươi muốn gì?”
Cố Phán Phán: “Tôi chẳng muốn gì hết, chỉ định báo cho cậu một tin không lành mà thôi.”
Du Huy: “Tin gì?”
Cố Phán Phán: “Hãy chuẩn bị tinh thần…”
Du Huy: “Đừng nhiều lời nữa!”
Cố Phán Phán: “Chị gái ngươi chết rồi.”
Du Huy: “Láo!”
Cố Phán Phán: “Cô ta đã chết trong đêm qua, hai bầu ngực bị ai đó gặm mất còn khuôn mặt thì bị phá hủy. Thật đáng thương…”
Du Huy: “Mẹ kiếp!”
Cố Phán Phán: “Giờ đây, chị ngươi và ta cuối cùng cũng ở bên nhau rồi,
chúng ta lại có thể cùng đi dạo phố, cùng sắm quần áo rồi…”
Du Huy tắt phụt máy tính và lao ra khỏi quán. Cậu lao tới một trạm điện thoại công cộng và bấm số của chị 132…
Máy tắt.
Cậu lại gọi về nhà: 0515…
Không ai nghe.
Cuối cùng, cậu cũng nối máy được về ký túc xá của chị và xác nhận thông tin: Chị cậu đã chết.
Hai hàng lệ chợt tuôn trào ra từ hốc mắt. Cậu nhớ lại ngày chị gái tiễn cậu rời khỏi Tây Kinh, qua hàng lan can sắt, cậu nói với chị: “Chị, sao em
cứ cảm thấy… Suốt đời này chúng ta sẽ không còn gặp nhau được nữa?”
Khóc lóc một hồi, cậu lảo đảo bước ra khỏi bốt điện thoại và quay về chỗ ở.
Cậu thu vén đồ đạc rồi bắt xe ra thẳng sân bay Urumqi.
Khi ấy
lòng cậu đã quyết, cậu sẽ về Tây Kinh, nhìn chị gái lần cuối rồi đi tự
thú. Chị gái đã đi rồi, mình cậu cố bám trụ trên cõi đời này còn có ý
nghĩa gì nữa đâu.
Đây là lần đầu tiên Du Huy đi máy bay.
Cậu cảm thấy dường như tất cả mọi thứ đều do con tạo sắp đặt, vì ngay tối
qua cậu đã mơ thấy mình mất đi đôi tay nhưng lại mọc ra một đôi cánh rất lớn.
Cậu vừa sợ hãi vừa phấn khích, ngắm nghía đôi cánh này mấy
lượt và chợt thấy trên cánh phải có một vệt nhỏ chừng như là bùn đất mà
lại hao hao giống phân chim. Cậu muốn nhổ cái sợi lông bẩn ấy đi nhưng
lại thở dài vì không còn tay thì nhổ làm sao được nữa? Bỗng cơ hồ có ai
đó để tâm nói cho cậu hay biết, suốt cuộc đời này cậu chỉ có duy nhất
hai lần cơ hội được bay liệng…
Ngồi trên máy bay, Du Huy đau đáu hướng mắt ra tầng biển mây bên ngoài cửa sổ và nhớ lại từng chi tiết về chị gái.
Cậu còn nhớ, năm chị cậu lên bảy, có một lần Du Huy đang nghịch bên ao thì
bị một thằng bé cùng thôn bắt nặt. Nó cũng bằng tuổi chị thôi nhưng lại
vừa béo vừa cao. Du Huy chạy về nhà khóc thút thít.
Cô của Cố
Phán Phán không sinh được con, Du Huy sống trong nhà đó, không có anh
chị em nên chẳng biết dựa dẫm vào ai. Lần nào bị hϊếp đáp cậu cũng đều
chạy về nhà bố mẹ ruột mách chị gái.
Chị cậu nghe xong giận run người bèn dắt em trai đi tìm thằng bé kia xử lý.
Không ngờ nó chẳng thèm sợ chị cậu, lại còn thụi cậu ngã xuống ngay trước mặt chị. Du Huy vật vạ trên mặt đất òa khóc, nhìn chị với con mắt cầu cứu
qua làn nước mắt.
Chị cậu bước tới đánh liều ẩu đả một phen với
thằng kia. Thằng kia không nề hà gì, nó quàng lấy chị cậu rồi vật cho
một cái ngã thẳng đơ. Nó ngồi đè lên người chị, ấn hai vai xuống rồi đắc ý: “Còi thế này mà cũng đòi đỡ đòn cho em trai à? Mày có giỏi thì đánh
trả đi! Đánh đi!”
Bọn trẻ con xung quanh cũng bắt đầu hò theo.
Mặt chị gái cậu đỏ lừ lên vì xấu hổ, cứ vẹo đầu sang nhìn đứa em trai đang
vật vạ dưới đất, nước mắt cô bé trào ra mãi không thôi…
Giờ đây,
chị cậu đã rời bỏ cõi trần này để đi sang một thế giới khác. Chẳng bao
lâu nữa cậu cũng sẽ đi theo chị mà thôi. Giống như hồi đầu, khi chị rời
quê hương để đến Tây Kinh xa xôi, cậu cũng lặn lội theo chị ngay không
lâu sau đó.
Cậu nghĩ thầm, khi được trở về bên chị, cậu nhất định sẽ phấn đấu, sẽ không bao giờ khiến chị phiền lòng, sẽ chịu khó làm ăn, kiếm về cho chị nhiều, thật nhiều tiền, cho dù nơi ấy có tăm tối đến
đâu, cho dù công việc có mệt nhọc đến nhường nào…
Chưa hết, ở thế giới đó, chị cậu rồi sẽ lại mang bánh hamburger dỗ tới miệng cậu, cậu
cũng sẽ không bao giờ ăn một mình, cậu chắc chắn sẽ bẻ nó làm đôi, mình
ăn một nửa, chị ăn một nửa…
Du Huy cho rằng, chính gã nhà văn đã hại chết chị gái.
Giờ đây cậu không còn nghĩ tới việc báo thù nữa. Cậu biết, hai chị em cậu
chẳng đấu nổi với cõi đời này, giống như thuở bé khi cả hai cùng hợp sức lại mà vẫn không đánh lại nổi thằng bé vừa to vừa béo kia.
Giờ đây, điều duy nhất cậu có thể làm là nói ra toàn bộ chân tướng cho cảnh sát.
Sau hơn ba tiếng đồng hồ, máy bay đã đáp tới Tây Kinh. Lúc này màu xám đang lan nhanh trên nền trời.
Cậu trôi theo dòng người ra khỏi sân bay. Theo phản xạ có điều kiện, cậu
giật nảy mình khi bắt gặp một chiếc xe cảnh sát. Nhưng rồi cậu lại thả
lỏng, đã định tự thú thì cần gì phải căng thẳng.
Cậu hiên nganh
bước qua chiếc xe cảnh sát, chẳng ai chặn cậu lại vặn vẹo điều gì. Hai
viên cảnh sát đang ngồi trong xe hút thuốc và cảnh giác quan sát từng
góc sân bay.
Du Huy vào thành phố bằng một chiếc xe buýt, việc đầu tiên cậu làm là tìm một quán cơm.
Cậu muốn đánh chén một bữa thật ngon, một khi đã bước qua cánh cổng của sở công ăn thì sẽ chẳng còn cơ hội như thế nữa.
Cậu gọi bốn món thịt khác nhau, một bát cơm rồi ăn ngấu ăn nghiến. Sau khi
bụng đã no đày, cậu thanh toán tiền và bắt xe thẳng Đại học Tây Kinh.
Đại học Tây Kinh nằm ở phía bắc vùng ngoại ô nên có phần hẻo lánh. Cậu bước xuống taxi rồi ở một hơi no. Đang định bước đi thì cậu trông thấy một
chiếc xe buýt màu đỏ trầm lao tới trên mặt đường vắng thênh thang.
Đèn xe sáng choang, chọc thẳng vào mắt khiến cậu phải díp mắt lại, chẳng
đợi cậu trông rõ mặt mũi người lái xe, chiếc xe buýt số 44 tựa một oan
hồn kia đã tông cậu hất lên không.
Trong tích tắc bay lên giữa
không trung ấy, hình ảnh cuối cùng của cõi dương gian hiện ra trong mắt
cậu… quay cuồng, đảo điên, nhuốm màu đỏ tựa cơn ác mộng.