Chương 4

Cho đến khi mặc vào bộ đồ ngủ mềm mại, nằm trên chiếc giường nhỏ quen thuộc, Cố Ninh vẫn có chút bất an, nhưng cũng có chút cảm

giác chân thực.

Một lúc sau, mẹ Cố đã thay đồ ngủ, nằm xuống bên cạnh Cố Ninh, nói với cô: “Hôm nay mẹ sẽ ngủ với con.”

Qua một lúc, mẹ Cố quay lại nhìn Cố Ninh thủ thỉ: “Sao vậy? Không ngủ được à?”

Cố Ninh lắc đầu, mở to mắt nhìn lên trần nhà: “Con không dám ngủ.

Con sợ sau khi mình tỉnh dậy, mọi thứ sẽ biến mất.”

Mẹ Cố lại muốn khóc, nhưng cô cố kiềm lại nước mắt, ôm Cố Ninh vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng Cố Ninh, nhẹ nhàng an ủi: “Ngủ đi, mẹ sẽ luôn ở đây khi con tỉnh lại.”

Không biết là do giường quá thoải mái, hay do hai cánh tay mẹ quá ấm áp khiến cho Cố Ninh luôn sống trong lo lắng, hãi hùng suốt ba tháng qua chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

Đến tối, Cố Ninh vẫn đang ngủ ngon lành.

Ba Cố hỏi: “Có nên gọi con bé dậy ăn xong rồi ngủ tiếp hay không?”

Mẹ Cố lắc đầu nói: “Cứ để con bé ngủ tiếp đi, không biết con bé đã phải chịu bao nhiêu đau khổ. Khi nào con bé thức dậy, nếu con bé muốn thì sẽ nói cho chúng ta, nếu không anh cũng đừng hỏi con!”

Ba Cố gật đầu, ông cũng nghĩ vậy.

Cố Ninh ngủ thẳng một giấc đến trưa ngày hôm sau, bị hương thơm của thức ăn đánh thức.

“Ninh Ninh, con dậy rồi sao! Có phải do ba nấu nướng phát ra tiếng

động khiến con tỉnh giấc hay không?” Ba Cố hỏi.

“Không, do đồ ăn ba nấu thơm quá!” Cố Ninh mỉm cười.

Sau một giấc ngủ dài, tinh thần của cô đã tốt hơn nhiều.

Thấy con gái dường như đã trở lại bình thường, còn có thể nói đùa, hai vợ chồng nhìn nhau đầy hạnh phúc.

Một gia đình ba người quây quần bên bàn ăn vui vẻ trò chuyện. Hai vợ chồng nhìn ngắm đứa con gái của mình, chỉ sợ vừa chớp mắt một cái, đứa con gái bé bỏng của họ lại biến mất.

Ăn xong, mẹ Cố hỏi: “Ninh Ninh, chiều nay con có muốn đi ra ngoài cùng mẹ một chút không?”

Cố Ninh gật gật rồi lại lắc đầu nói: “Con rất muốn kể cho ba mẹ nghe những gì đã xảy ra trong ba tháng qua nhưng… thực sự con không nhớ gì cả.”

Cô biến mất từ ba tháng trước, khi ra ngoài cô báo với gia đình là đi du

lịch. Sau đó cô liền mất liên lạc với tất cả mọi người, như thể cô biến mất khỏi thế gian vậy.

Ba mẹ Cố đã báo cáo vụ việc, đăng thông báo tìm cô ở khắp mọi nơi,

cũng đăng cả lên báo.

Từ tiểu học đến đại học, tất cả những người biết Cố Ninh, hai người

đều hỏi thăm một lượt, nhưng không ai có tin tức gì về cô.

Rất nhiều người đã được huy động, đăng tin tức cô mất tích trên

Weibo.

Một lượng thông tin lớn đã được gửi đi nhưng không có bất kỳ phản hồi nào. Cô dường như đã biến mất khỏi thế giới. Hôm nay, ngay sau khi nhận được cuộc gọi từ đồn cảnh sát, hai vợ chồng lập tức chạy đến. Khi thực sự nhìn thấy Cố Ninh, cả hai đều không thể tin được.

Trong trí nhớ của cô chỉ có duy nhất ký ức về ngày mất tích hôm đó.

Ban đầu cô nghĩ tất cả trước đây chỉ là một giấc mộng, nhưng mọi thứ mà cô đã trải qua suốt ba tháng vừa rồi đều như muốn nói với cô rằng tất cả những thứ đó là thật.

Chẳng lẽ mọi thứ về mạt thế đều chỉ là giấc mơ của cô? Nhưng giấc mơ đó quá chân thật!

Đám xác sống bước đi loạng choạng, khuôn mặt thối rữa ghê tởm, mọi thứ đều rất thật.

Hiện giờ cô vẫn có thể nhớ được rõ ràng từng chi tiết mọi thứ đã xảy ra sau khi mạt thế tiến đến.

Còn có, người cảnh sát tên Phương Pháp chính là người mà cô đã gặp được trên đường chạy trốn. Trước đó, cô hoàn toàn không biết anh ta là

ai, lúc đó, phản ứng của anh ta cũng là tuyệt đối không biết cô. Nhưng

những vết sẹo lớn lớn bé bé trên người cô lại biến mất.

Cô bị xác sống cắn, lại hoàn toàn không có dấu hiệu bị biến đổi thành

xác sống.

Nếu mọi thứ đều là giấc mơ, thì lời giải thích duy nhất là cô bị tâm thần phân liệt hoặc bị điên rồi.

Vô số câu hỏi được đặt ra trong tâm trí của Cố Ninh, nhưng cô không thể trả lời được.

Mẹ Cố lại nói: “Đúng rồi Ninh Ninh, mẹ đã gọi điện thông báo cho cậu mợ của con, họ hàng nhà mình, một số bạn bè của con nữa. Mọi người đều muốn tới đây thăm con. Mẹ bảo để hỏi ý kiến của con đã, con thấy sao?”

Cố Ninh nói: “Mẹ, con tạm thời không muốn gặp ai hết. Mẹ có thể bảo họ đừng đến được không?”

Mẹ Cố vội vàng nói: “Được được, mẹ đều nghe theo con. Mẹ sẽ bảo

mọi người đừng đến, con cứ nghỉ ngơi thêm vài ngày đi.”

Mẹ Cố vừa dứt lời, tiếng gõ cửa vang lên.

Mẹ Cố liền sai ba Cố: “Anh, anh ra xem là ai tới.”

Ba Cố đứng dậy đi ra ngoài.

Tiếp đến, một giọng nói từ bên ngoài cửa truyền vào trong: “Chú, dì,

cháu nghe nói Ninh Ninh đã về, nên ghé qua thăm em ấy một chút.”

Nghe giọng nói vừa quen thuộc vừa lạ lẫm này, đầu Cố Ninh ong một

tiếng, cả người có chút thẫn thờ.

“Gia Tử, Ninh Ninh nhà chú hiện tại không tiện…” Ba Cố vừa định

cự tuyệt, liền nghe được Cố Ninh nói: “Ba, ba cứ để anh ấy vào đi.”

Ba Cố nghe vậy liền nghiêng người cho Gia Tử đi vào.

Đi vào là một chàng trai trẻ mặc áo sơ mi màu xanh nhạt, dịu dàng,

lịch sự, đẹp trai. Là kiểu mà trước kia Cố Ninh thích, đúng vậy, là trước

kia.

Mẹ Cố đứng dậy, vẻ mặt ngạc nhiên vui vẻ nói: “Gia Tử, sao cháu

lại đến đây?”

“Cháu nghe mọi người nói là Ninh Ninh đã trở lại. Vì vậy, cháu đến

thăm em ấy.” Lục Gia Tử nói xong đặt giỏ hoa quả lên trên bàn, nhìn

thấy Cố Ninh, nỗi lo lắng trong mắt biến thành ôn hòa: “Ninh Ninh, đã

lâu không gặp. Em có khỏe không?” Vô cùng tinh tế, không hề nhắc đến việc cô mất tích.

Cố Ninh cười: “Em ổn, cảm ơn anh đã quan tâm.”

Trả lời vừa lịch sự vừa xa cách.

Lục Gia Tử sửng sốt một lát, sau đó liền khôi phục nét mặt tự nhiên,

nghĩ đến việc cô vừa về nhà, có chút hiểu rõ nói: “Anh thấy em có vẻ

vẫn chưa khỏe hẳn, anh không làm phiền em nghỉ ngơi. Nếu có chuyện

gì có thể gọi điện cho anh.”

Vẫn luôn là kiểu cư xử nhẹ nhàng, lịch sự khiến không ai có thể chỉ

ra bất cứ khuyết điểm nào.

Cố Ninh không có ý định tiễn anh ta, chỉ mỉm cười nói “Cảm ơn anh,

em không tiễn.”

Lục Gia Tử nói: “Em cứ nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Ba Cố bèn tiễn Lục Gia Tử ra cửa.

Chờ cửa đóng lại, mẹ Cố không nhịn được nói: “Ninh Ninh, tại sao

con lại lạnh lùng với Gia Tử như vậy, trước kia…”

“Mẹ.” Cố Ninh ngắt lời mẹ Cố: “Con hơi mệt, khi nào ăn cơm mẹ

gọi con nhé.”

Mẹ Cố bỏ Lục Gia Tử ra sau đầu ngay lập tức, vội vàng nói: “Được

được được, con nghỉ ngơi đi, tối mẹ sẽ gọi con.”

Chờ sau khi cửa phòng đóng lại, mẹ Cố chạy tới, hạ giọng nói với ba

Cố: “Anh, anh có thấy Ninh Ninh khác với bình thường không? Anh xem,

trước kia mỗi khi Gia Tử tới nhà, hai mắt con bé sẽ sáng bừng lên, miệng nói chuyện không ngừng. Nhưng hôm nay, con bé có vẻ rất lạnh lùng…”

Ba Cố nói: “Không phải con bé vừa về đến nhà sao. Chắc là vẫn

còn mệt, em để cho con từ từ thích nghi đi.”

“Em vẫn thấy con bé đối xử với Gia Tử có điểm không đúng.” Mẹ Cố

vẫn tin tưởng vào trực giác của bản thân.

Lúc này, ở trong phòng, Cố Ninh cười mỉa một tiếng.

Trên đường chạy trốn ở mạt thế, sau khi tận mắt nhìn thấy cảnh tượng Lục Gia Tử tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ dây dưa một chỗ với Tương Du, trong lòng cô không còn một chút tâm tư nào với hắn nữa. Hơn nữa, sau khi mạt thế đến, bởi vì hắn luôn trấn định, có khả năng chỉ huy nên được những người trên xe vô cùng tín nhiệm.

Người lái xe coi hắn như Thiên Lôi, sai đâu đánh đó. Như vậy lúc ấy, nếu hắn còn nể chút tình cũ đã không để cô lại phía sau…

“Không… đừng! Đừng đi! Ba! Mẹ!” Cố Ninh nhắm chặt hai mắt, đột

nhiên kinh hãi hét lên.

Mẹ Cố vốn đang ngủ say, bị tiếng la hét của Cố Ninh đánh thức, vội

vàng đưa tay ra bật đèn, thấy hai mắt Cố Ninh nhắm nghiền, biểu cảm

lại vô cùng đau khổ, cả người toát ra mồ hôi lạnh, cô hoảng sợ lay người Cố Ninh: “Ninh Ninh! Ninh Ninh! Con tỉnh dậy đi!”

Ba Cố ở ngay phòng bên cạnh, nghe thấy động tĩnh, vội vã chạy qua:

“Có chuyện gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì?!”

Cố Ninh từ từ tỉnh dậy, khuôn mặt vẫn còn sót lại sự hoảng sợ, cô đờ

đẫn nhìn ba mẹ đang lo lắng cho mình, một lúc sau mới nhận ra mình vừa gặp ác mộng. Thấy ba mẹ vẫn yên ổn trước mặt mình, Cố Ninh chớp mắt, nước mắt trào ra.

Mẹ Cố cảm thấy đau lòng: “Có chuyện gì vậy? Con gặp ác mộng

sao?”

“Con không sao, chỉ là một cơn ác mộng.” Cố Ninh lau nước mắt,

cười cười an ủi ba mẹ. Tuy nói như vậy, nhưng ánh mắt của cô lại

không ngừng nhìn xuống đầu gối ba.

Những ngày đầu mạt thế, đầu gối của ba cô bị thương, tuy không

nặng nhưng vì không có thuốc nên chuyển thành nghiêm trọng. Ba sợ ảnh hưởng tới mẹ và cô, suýt nữa còn định tự tử…

Cố Ninh cảm giác mắt mình có hơi đỏ lên, nhanh chóng nhắm lại: “Ba mẹ, con buồn ngủ. Mẹ cũng không cần phải ngủ cùng con. Giường nhỏ như vậy, hai mẹ con nằm cũng không vừa.”

Ba Cố cũng nói: “Đúng đó Thanh Thanh. Giường nhỏ như vậy, Ninh

Ninh ngủ cũng không thoải mái.”

Mẹ Cố mềm giọng: “Em không phải là quá nhớ Ninh Ninh sao.” Nói

xong, cô không tình nguyện rời khỏi giường, tắt đèn cho Cố Ninh, vừa đi

ra vừa thì thầm với ba Cố: “Mấy ngày nữa anh cùng em đi đến cửa hàng

nội thất mua cho Ninh Ninh một chiếc giường lớn hơn…”

Sau khi cửa phòng đóng lại, Cố Ninh từ từ mở mắt ra.

Cô mơ thấy ba mẹ vì không còn sự bảo vệ của chính mình mà bị mọi

người ghét bỏ, kết cục cũng bị vứt lại như cô. Đây không chỉ là một cơn

ác mộng.

Nếu không có cô, cơn ác mộng này sẽ trở thành hiện thực. Cố Ninh

che mặt không dám tưởng tượng ba mẹ đã lớn tuổi sẽ sống sót như thế

nào trong mạt thế tàn khốc kia… Trong đầu cô xuất hiện khuôn mặt hiền

lành của ba mẹ.

Đột nhiên, trong nháy mắt, một ánh sáng trắng chiếu qua.

Cố Ninh buông tay ra, không dám tin những gì thấy trước mắt.

Khắp nơi đều là màu trắng chói mắt.

Cô khó khăn nuốt nước bọt, đứng dậy.

Sao, tại sao lại như thế này…? Cô thực sự trở lại nơi kỳ lạ này, chính là nơi này, căn phòng màu trắng mà cô đã đến sau khi bị xác sống cắn, thậm chí con dao bổ dưa hấu vẫn còn nằm trên mặt đất.

Cố Ninh lo lắng nhìn xung quanh, nhanh chóng tìm thấy cánh cửa màu đen.

Cô chạy đến cửa, hít một hơi thật sâu, giơ tay vặn tay nắm cửa, ánh sáng vàng quen thuộc chiếu đến.