Cô nói xong, sắc mặt lạnh lẽo, không thèm liếc mắt nhìn những người này một cái, dẫm lên kính vỡ đầy sàn, từ trên xe đi xuống.
Trang Thần cười như không cười nhìn Lục Gia Tử nói: "Hy vọng anh hiện tại không có hối hận vì lúc trước đã ném Cố Ninh lại." Dứt lời, ánh mắt nhìn quét qua các mảnh cửa kính, vui sướиɠ khi người gặp họa, học Cố Ninh nói: "Đi đường vui sướиɠ."
Dứt lời liền đi xuống xe.
Chỉ có Phương Pháp cái gì cũng chưa nói, chỉ là biểu tình phức tạp liếc mắt nhìn Lục Gia Tử một cái, sau đó cũng đi theo Trang Thần xuống xe.
"Cố Ninh. Em làm gì vậy?" Phương Pháp vừa đến bên cạnh xe liền nhìn thấy Cố Ninh đang đổ hết vật tư bên trong ba lô xuống ghế dựa, xếp thành một ngọn núi nhỏ, chiếc ba lô này thoạt nhìn không phải đặc biệt lớn, lại có dung lượng kinh người.
Chỉ thấy cô tùy tiện chọn một ít đồ ăn, lại lưu lại dược phẩm mà Trang Thần cần, nhét các đồ khác vào, sau đó nói với Phương Pháp và Trang Thần: "Em hiện tại muốn trở lại đường cũ, vật tư để lại cho hai người."
"Em có ý gì? Em chuẩn bị đi một mình?" Phương Pháp giật mình hỏi.
Trang Thần khoanh tay dựa nghiêng ở trên xe không nói gì.
"Đúng vậy." Cố Ninh gật đầu.
Phương Pháp nói: "Anh đã đáp ứng sẽ cùng em đi tìm ba mẹ em."
"Em không biết em sẽ phải tìm bao lâu, khả năng một tháng, hai tháng? Nhưng em sẽ luôn tìm, thẳng đến khi tìm được mới thôi. Nếu hiện tại anh lẻ loi một mình, em sẽ rất vui lòng để anh đi cùng em, nhưng anh còn có ba mẹ ở trong nhà chờ anh." Cố Ninh nói, chuyển hướng về phía Trang Thần: "Phương Pháp là người đáng giá tín nhiệm, anh ấy vĩnh viễn sẽ không thọc một đao ở sau lưng chị. Chị đi thủ đô đường xá xa xôi, một đồng bạn đáng giá tín nhiệm rất quan trọng."
Trang Thần nhìn thoáng qua Phương Pháp, gật gật đầu, sau đó nói: "Chị trước đó đã đáp ứng giúp em tìm ba ngày, hôm nay mới chỉ là ngày đầu tiên. Chị sẽ ở thành phố Nam Ninh chờ em hai ngày, sau hai ngày này nếu em không có tới, chị sẽ không đợi tiếp."
Cố Ninh cười cười nói: "Cảm ơn."
"Em cũng nói, một đồng bạn đáng giá tín nhiệm rất quan trọng. Hơn nữa so với anh cảnh sát này, chị cảm thấy em càng đáng giá cho chị tín nhiệm hơn." Trang Thần nhún nhún vai nói.
Phương Pháp ở một bên có chút vô ngữ.
Cố Ninh chân thành nói: "Hy vọng còn có cơ hội đồng hành."
Trang Thần gật gật đầu, sau đó nói: "Thuận buồm xuôi gió." Tuy rằng ở chung với Cố Ninh không đến một ngày, còn chưa có nói với nhau được hơn một trăm câu, không biết lai lịch xuất thân của Cố Ninh, nhưng cô lại ngoài ý muốn theo bản năng liền cảm thấy Cố Ninh là người đáng giá để tin cậy.
"Đi đường cẩn thận, chú ý an toàn." Phương Pháp nói. Hắn tuy rằng cũng rất muốn đi theo Cố Ninh, nhưng Cố Ninh nói không sai, hắn còn có ba mẹ ở trong nhà chờ hắn.
Cố Ninh khoác ba lô lên vai, xách theo dao, xua xua tay cùng bọn họ, sau đó đi nhanh về phương hướng vừa đi đến, nện bước của cô rất nhanh, mau chóng biến mất ở bên trong bóng đêm nặng nề.
Trang Thần và Phương Pháp nhìn theo Cố Ninh đi vào trong bóng tối, rốt cuộc không nhìn thấy thân ảnh của cô, mới về tới trên xe, nhìn một đống vật tư kia, đều không nói gì.
Cố Ninh bước chân rất nhanh, ở trên xe xóc nảy một ngày, nhưng cô một chút cũng không có cảm thấy mệt, chỉ thấy đói, tuy rằng nửa giờ trước đó cô vừa mới ăn một chén mì lớn, cô xé túi bánh mì, vừa đi vừa ăn, vẫn luôn ăn hết bốn cái mới cảm giác có chút no.