Tưởng Du mở to hai mắt, có chút không dám tin tưởng nhìn Cố Ninh, hốc mắt nhanh chóng ngưng tụ một tầng sương mù, nước mắt lập tức liền chảy xuống: "Cố Ninh......"
"Chậc." Trang Thần vẫn luôn khoanh tay đứng ở một bên không nói chuyện đột ngột ‘chậc’ một tiếng, lập tức liền thu hút ánh mắt của mọi người, cô cười như không cười nhìn Tưởng Du nói: "Xem thế là đủ rồi."
Cô cái gì cũng chưa nói, lại vừa nghe liền biết ý vị trào phúng bên trong rất đậm.
Nước mắt Tưởng Du chảy xuống vốn là chọc người thương tiếc lại trở nên có chút buồn cười.
Lúc này, Lục Gia Tử vẫn luôn không nói gì rốt cuộc mở miệng, hắn hơi hơi nhíu mày, nhìn Cố Ninh tựa hồ có chút không thể làm gì, lại tựa hồ đang nhìn một đứa trẻ vô cớ gây rối: "Cố Ninh. Tình huống ngay lúc đó, nếu em thật sự đã bị tang thi cắn, cho em lên xe, như vậy người trên xe đều không thể may mắn thoát khỏi......"
Trang Thần lại lần nữa lên tiếng, mang theo châm chọc: "Cho nên mấy người liền ném em ấy xuống?"
Lục Gia Tử nhăn mày, có chút bất mãn liếc mắt nhìn Trang Thần một cái, sau đó nói tiếp: "Nếu lúc ấy ở ngoài xe là bất luận ai khác, anh đều sẽ làm ra quyết định như vậy."
"Nếu lúc ấy tôi lên xe, dù cho tôi có bị tang thi cắn thật, nhưng biến đổi thành tang thi cần một khoảng thời gian, cũng đủ mấy người ứng đối. Nhưng anh thậm chí không có xác nhận tôi có phải thật sự bị tang thi cắn hay không, chỉ bởi vì anh không muốn mạo một chút nguy hiểm như vậy, cho nên liền để tôi tự đi tìm chết......" Cố Ninh nói tới đây, âm thanh hơi hơi khựng lại, sau đó lạnh lùng nhìn hắn nói: "Tôi cũng không phải là bất luận một người nào khác, tôi là Cố Ninh."
Cô nói xong, sau đó lại không cho Lục Gia Tử cơ hội nói chuyện, nói tiếp: "Anh hẳn là không có quên chiếc xe này là do tôi tìm được đi?"
Lục Gia Tử đột nhiên có chút dự cảm bất hảo, hắn đang muốn nói chuyện, nhưng Cố Ninh không có cho hắn cơ hội, cô dùng con dao trong tay gõ gõ vài cái vào tay vịn, sau đó nói với mọi người trong xe: "Hiện tại, mấy người đều cút xuống cho tôi!" Cô dừng một chút, ánh mắt nhất nhất xẹt qua mặt Lục Gia Tử, Tưởng Du, Lâm Mỹ Phượng, ngay cả khi nhìn đến Tưởng Nhạc Châu, cũng không có một tia cảm xúc dư thừa, ánh mắt vô cùng lạnh băng: "Tất cả mọi người."
Trong xe tức khắc chính là một trận rối loạn, chột dạ trên mặt những người đó lập tức liền biến mất không còn, hoàn toàn biến thành khủng hoảng và phẫn nộ......
"Cố Ninh, sao cháu có thể nói như vậy? Cháu dựa vào cái gì bắt chúng tôi xuống xe?" Một phụ nữ trung niên kích động đứng lên: "Chiếc xe này lại không phải là của cháu!"
Lâm Mỹ Phượng chanh chua trào phúng nói: "Cố Ninh, ba cháu dạy học nhiều năm như vậy, kết quả lại dạy một đứa con gái không hiểu đạo lý như cháu sao?!"
Tất cả mọi người ngồi ở trên vị trí của chính mình, vẫn không nhúc nhích, thậm chí có người còn mang theo khıêυ khí©h, ý tứ là chúng tao không xuống xe, mày có thể làm gì chúng tao? Cũng có vài người không dám đối diện với Cố Ninh, chỉ cúi đầu, không có ý tứ rời đi.
Ai cũng biết, nếu hiện tại không có chiếc xe này, hệ số nguy hiểm của bọn họ sẽ gia tăng rất nhiều, ở trước mặt sinh mệnh, thể diện có là cái gì chứ?
Bọn họ đắc ý dào dạt, cảm thấy Cố Ninh không làm được gì bọn họ, đột nhiên! ‘Pằng’ một tiếng vang lớn! Là tiếng súng!
Mọi người, bao gồm cả Phương Pháp cũng khϊếp sợ.
Không ít người trong xe đều sợ tới mức kêu lên.