Chương 44: Tìm được rồi 5

Cố Ninh khó có thể tưởng tượng nếu mất đi ba, cô sẽ thống khổ đến thế nào, cô cũng không dám tưởng tượng.

Mẹ Cố nói đêm qua ba cô bị đau đầu gối, ở mạt thế, ba cũng bị thương ở vị trí đầu gối. Cố Ninh không xác định giữa hai bên có phải có liên hệ hay không, nhưng tâm tình lại không khỏi càng thêm trầm trọng.

Cố Ninh ngồi bên cạnh giường một hồi lâu, thời điểm cô đứng lên, trong ánh mắt có tia sáng kiên định lập loè, sau đó nhẹ bước đứng dậy rời đi.

Nói chuyện cùng mẹ Cố, nói rằng cô muốn tiếp tục ngủ, khả năng sẽ không dậy ăn cơm trưa. Sau đó trở lại phòng ngủ, khóa trái cửa phòng, trước khi đi còn nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, 8 giờ : 30 phút.

Trở lại không gian, chuyện thứ nhất Cố Ninh làm là vặn kim đồng hồ trở lại phía màu trắng.

Sau đó mở cửa, về tới mạt thế.

Hiện tại đã là tháng chín, gió ban đêm mang theo một tia lạnh lẽo, Cố Ninh nhìn thoáng qua đồng hồ, đồng hồ điện tử biểu hiện: 6 giờ : 15 phút.

Cô thở ra một hơi, mặt mày tràn đầy kiên định.

"Cố Ninh, có tin tức tốt!" Phương Pháp từ thật xa nhìn thấy Cố Ninh liền đi đến đón, vẻ mặt vui vẻ nói: "Tìm được rồi!"

Cố Ninh vừa định hỏi tìm được cái gì, nháy mắt phản ứng lại đây, vội vàng hỏi: "Ở nơi nào?!"

Phương Pháp chỉ một phương hướng.

Cố Ninh nhìn lại, quả nhiên thấy được chiếc xe buýt màu vàng quen thuộc kia.

Cố Ninh hít một hơi thật sâu, sau đó chạy tới phương hướng bên kia.

Phương Pháp theo sát ngay đằng sau, Trang Thần khóa kỹ cửa xe, cũng đi theo.

Người trong xe đang lo lắng sốt ruột cho đoạn đường tiếp theo, bọn họ một đường lại đây thập phần không thoải mái, mà hiển nhiên đoạn đường kế tiếp sẽ càng thêm khó đi.

"Gia Tử, em vừa mới nhìn thấy anh cảnh sát tên Phương Pháp trước kia chúng ta đã gặp." Tưởng Du đóng cửa sổ lại, sau đó nói cùng Lục Gia Tử.

"Ai?" Lục Gia Tử đang cau mày viết viết vẽ vẽ kế hoạch và an bài lúc sau, nghe Tưởng Du nói cũng chỉ thuận miệng hỏi.

Tưởng Du nói: "Chính là anh cảnh sát trước kia Cố Ninh mang về."

Lục Gia Tử nghe được tên Cố Ninh, bút trên tay hơi hơi khựng lại, ngay sau đó liền khôi phục như thường, hỏi: "Nhìn thấy hắn thì làm sao?"

"Chúng ta có thể đi tìm hắn để mượn chút đồ ăn." Tưởng Du đè thấp âm thanh nói: "Em trông hắn có vẻ khá tốt tính, chỉ cần hắn có đồ, chúng ta mở miệng hắn nhất định sẽ cho mượn......"

Tưởng Du chưa nói xong, cửa xe đột nhiên bị đập vang.

Tiếng đập đột ngột lại lớn như vậy làm cho người trong xe người đều khϊếp sợ, sau đó một mảnh tiếng mắng chửi vang lên.

Đôi mắt Tưởng Du lại là sáng ngời: "Có khi nào là Phương Pháp hay không?"

Nói xong, trên mặt lập tức liền mang theo mỉm cười vui sướиɠ, sau đó đứng dậy mở cửa xe ra.

Trong nháy mắt khi cửa mở ra, tươi cười trên mặt Tưởng Du đọng lại, trong ánh mắt hiện ra khϊếp sợ, hoảng loạn, biểu tình thập phần quái dị.

Lục Gia Tử chậm rãi từ trên chỗ ngồi đứng lên, không dám tin tưởng nhìn người xuất hiện ở cửa: "...... Cố Ninh?"

Hắn cảm thấy khϊếp sợ, không chỉ bởi vì ban đầu cho rằng Cố Ninh đã chết, hiện tại lại thấy cô sống sờ sờ đứng ở nơi đó, mà biến hóa phát sinh trên người Cố Ninh cũng làm hắn có chút không hồi phục lại tinh thần.

Cố Ninh lạnh lùng nhìn hắn một cái, trực tiếp đi lên xe, một tay đẩy Tưởng Du đứng sững sờ ở trên lối đi ra, ánh mắt bay nhanh xẹt qua trên mặt mỗi người trong xe.

Khi những người đó thấy rõ người tóc vàng vừa lên xe là ai, biểu tình trên mặt mỗi người đều cực kỳ xuất sắc.