Chương 35: Kim khí

Lúc ấy ở trên xe, cô đột nhiên đập đầu Lão Lương lên cửa xe, hắn đã giật mình không nhỏ, tuy rằng hắn trước đó cũng đã ở chung với Cố Ninh một đoạn thời gian ngắn ngủi, nhưng lúc ấy cô đại bộ phận thời gian đều là ở bên ba mẹ cô, biểu hiện ra ngoài cũng chỉ là một cô gái tương đối trấn định nhưng cũng không có quá đặc biệt, hắn chưa tận mắt nhìn thấy Cố Ninh gϊếŧ tang thi bao giờ.

Nhưng hiện tại, hắn đã đổi mới nhận thức về Cố Ninh.

Phản ứng vừa rồi của cô quả thực so với người đã tham gia bộ đội mấy năm, lại làm cảnh sát hai năm như hắn còn nhạy bén hơn, ngay cả hắn cũng không phát hiện nơi đó có một con tang thi, hơn nữa cách cô công kích, quả thực đã làm hắn có loại cảm giác khϊếp sợ. Một dao cuối cùng giải quyết tang thi, cô ngay cả đôi mắt cũng chưa chớp một chút, hiển nhiên kinh nghiệm thập phần phong phú.

Thẳng đến khi trở lại trên xe, Phương Pháp vẫn có chút chưa thể hồi phục lại tinh thần.

Lái xe được vài phút, Phương Pháp mới hồi phục lại nói: "Cố Ninh, sao em làm được như vậy?"

"Làm được như thế nào?" Cố Ninh nhét vòng cổ vào trong ba lô, thuận miệng hỏi.

"Vừa nãy sao em phát hiện ra con tang thi kia? Hơn nữa còn xuống tay lợi hại như vậy."

"Trực giác của phụ nữ." Cố Ninh nói: "Anh gϊếŧ thêm mấy con tang thi cũng có thể lợi hại như vậy."

Trên thực tế, cô đối với việc chính mình một dao đã chém đứt toàn bộ bả vai tang thi cũng từng có khϊếp sợ trong nháy mắt, còn có cảm quan trở nên thập phần nhạy bén, bao gồm thị lực, khứu giác, thính giác, năng lực phản ứng của thân thể cũng mạnh nên.

Phương Pháp không có hỏi lại, nhưng trong lòng hắn rốt cuộc cũng cao hứng, có một đồng đội như vậy dọc theo đường đi sẽ an toàn hơn rất nhiều, hơn nữa một chiếc ba lô vật tư lớn kia, ăn tiết kiệm một chút, ít nhất cũng đủ duy trì hơn mười ngày.

Hắn muốn nhanh chóng tìm được ba mẹ Cố Ninh, rốt cuộc hắn đã hứa hẹn với cô, giúp cô tìm được ba mẹ cô trước mới có thể đi tìm ba mẹ hắn.

Xe tiếp tục chạy ở trên đường, bởi vì phải chú ý chiếc xe màu vàng, cho nên Phương Pháp không dám lái quá nhanh, không ngừng có xe gào thét vượt qua hai bên xe bọn họ.

Đoạn đường này tương đối ít tang thi, nhưng trên đường có không ít tang thi nằm xoài trên mặt đất bị mặt trời phơi khô, bị những chiếc xe đi ngang qua kẹp nát nhừ, xe đi qua thi thể không ngừng phập phồng, Phương Pháp nhấp miệng, cảm giác dạ dày có chút không khoẻ.

Đột nhiên, bên cạnh có mùi hương truyền đến, hắn nhìn thoáng qua, sau đó lại giật mình nhìn kỹ lại, Cố Ninh đang ăn lạp xưởng, hơn nữa trong tay còn đang lột cái thứ hai.

Phương Pháp nhẫn nhịn, nhưng vẫn không nhịn được nói: "Cái kia, Cố Ninh, vật tư của chúng ta không phải rất nhiều, nếu ăn hết mà chưa tìm được đồ ăn khác thì chúng ta sẽ bị đói. Nếu em không phải đặc biệt đói thì......"

"Em đang đặc biệt đói." Cố Ninh cau mày ngắt lời hắn, hai chiếc chocolate cô ăn trước đó giống như đã bị tiêu hóa hết, cô hiện tại chỉ nghĩ không ngừng ăn cái gì đó, thẳng đến khi lấp đầy dạ dày.

Phương Pháp không còn lời nào để nói, rốt cuộc chiếc ba lô lớn này đều là của Cố Ninh.

Hắn chỉ có thể đau lòng cộng thêm kinh hồn táng đảm nhìn Cố Ninh ăn năm chiếc lạp xưởng và bảy chiếc chocolate cộng thêm ba cái bánh mì, sau đó uống lên hơn phân nửa bình nước khoáng, cô mới ngừng lại được.

Cổ họng Phương Pháp không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng, hắn hiện tại không phải đặc biệt đói, vẫn có thể kiên trì được.