Chương 31: Lên đường ( tu )

Cố Ninh giữ tay lái, chính cô cũng cảm nhận được biến hóa của bản thân, giống như chính mình lập tức liền trở nên thập phần trấn định, hơn nữa năng lực suy nghĩ cũng tăng cường hơn rất nhiều, cô phảng phất có thể cảm nhận được mỗi một ý tưởng trong đầu chính mình, ý nghĩ vô cùng rõ ràng. Nhìn tang thi trong bóng đêm tập tễnh phảng phất giống ác quỷ, trong lòng lại không có vài phần sợ hãi.

Không biết thân thể của cô đã phát sinh loại biến hóa gì, Cố Ninh nhíu mày, trong lòng mạc danh có chút trầm trọng. Nhưng rất nhanh, Cố Ninh lại có chút thoải mái, chính mình vốn dĩ đã chết qua một lần, lúc này giống như là phần thưởng, vốn dĩ tự dưng nhận được, huống chi tính đến hiện tại, biến hóa thân thể cô đều tốt.

Cô thở ra một hơi, sau đó chuyên tâm nhìn con đường phía trước.

Khi Phương Pháp lại lần nữa tỉnh lại, trời đã sáng.

Hắn vội vàng ngồi thẳng thân mình, nhìn về phía Cố Ninh ở bên cạnh: "Cố Ninh, bây giờ là mấy giờ rồi?"

Cố Ninh nắm tay lái, hai mắt không ngừng nhìn quét con đường, thoạt nhìn tinh thần sáng láng, hoàn toàn không có cảm giác mệt mỏi vì đã lái xe cả đêm, sau khi nghe được Phương Pháp hỏi liền liếc mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay chính mình, nói: "7 giờ rưỡi."

"Anh ngủ lâu như vậy sao? Sao em không gọi anh dậy?!" Phương Pháp giật mình.

"Em không buồn ngủ, cho nên không có đánh thức anh." Cố Ninh nói, sau đó lại chuyển động tay lái đâm bay một con tang thi nhào lên, đồng thời nói cùng Phương Pháp: "Nếu anh đã tỉnh ngủ, hai chúng ta đổi vị trí đi, em phải ăn một chút."

Bên này tang thi dày đặc hơn rất nhiều, trên đường tất cả đều là tang thi du đãng tốp năm tốp ba "kết bạn".

"Đêm qua em không có dừng xe sao? Vẫn luôn lái ở trên đường?" Phương Pháp một bên cởi đai an toàn trên người một bên hỏi.

"Vâng." Cố Ninh lái xe đến một nơi trống trải, sau đó mở cửa xe đổi vị trí với Phương Pháp.

Toàn bộ quá trình không đến mười giây, tang thi tập tễnh đi đến, còn chưa có đuổi tới nơi thì xe đã lái đi ra ngoài.

“Ba mẹ em ngồi trong chiếc xe buýt màu vàng, anh nhìn xem có chiếc xe màu vàng nào không nhé.” Cố Ninh lấy ba lô, từ bên trong tìm ra một ít chocolate và nước, sau đó bắt đầu ăn.

Phương Pháp nhìn Cố Ninh hai miếng liền giải quyết xong một cái chocolate, lại một ngụm uống hết nửa bình nước, một chút cũng không có ý tứ tiết kiệm, hắn hảo tâm nhắc nhở: "Cố Ninh, vật tư của chúng ta không nhiều lắm......"

Cố Ninh nhét một chiếc chocolate còn dư lại vào trong miệng, vẫn không có cảm giác no bụng, nhưng cô vẫn tiết chế ngừng lại, sau đó nhìn đồng hồ ở tay, nói: "Tìm một điểm địa an toàn ngừng một lát. Em muốn đi WC."

Phương Pháp khựng lại một chút, nói: "Được."

Xe ở gần nửa giờ sau mới dừng lại.

"Em nhanh một chút." Phương Pháp xuống xe, mở cửa xe cảnh giác nhìn chung quanh, trong tay nắm đao, sợ có tang thi sẽ từ nơi nào đó vụt ra.

"Cho em năm phút." Cố Ninh nói xong chạy nhanh tiến vào chỗ ngoặt trong ngõ nhỏ phía trước.

Sau khi xác định bốn phía không có người, cô nhắm mắt lại.

Khi mở mắt ra, đã tới không gian thần bí kia, đi đến cạnh cửa, Cố Ninh theo bản năng nhìn thoáng qua kim đồng hồ vẫn còn ngừng ở địa phương ngày hôm qua cô điều chỉnh. Cô Ninh ấn xuống then cửa, sau khi kim quang chợt lóe cô liền đứng ở trong phòng của mình.

Cô điều chỉnh hô hấp một chút, tám giờ, thời gian này ba mẹ hẳn là đã rời giường chuẩn bị bữa sáng, đi ra ngoài nói với họ một tiếng, sau đó lại trở về.