Phương Pháp sửng sốt, lập tức liền hiểu Cố Ninh có ý gì. Cố Ninh nhìn phản ứng của hắn liền biết, nói: "Em chưa từng gϊếŧ ai, hai người này giao cho anh."
Phương Pháp vẫn có chút giãy giụa, do dự: "Anh là cảnh sát......"
Cố Ninh liếc hắn một cái thật sâu: "Nhưng hiện tại đã không còn là thế giới hoà bình. Hơn nữa, cảnh sát không phải nên giữ gìn chính nghĩa, tiêu diệt tội ác sao? Hai người kia chính là phạm nhân gϊếŧ người. Anh gϊếŧ bọn họ sẽ có thể phòng ngừa những người tốt bị gϊếŧ. Đây mới là điều mà một cảnh sát hiện tại nên làm."
Trong lòng Phương Pháp chấn động, biểu tình phức tạp liếc mắt nhìn Cố Ninh một cái, nói: "Hóa ra trước kia em không lộ ra bản lĩnh." Sau đó liền trầm mặc kéo hai người đàn ông đã ngất ra ngoài xe, năm phút sau giải quyết xong lên xe, hỏi Cố Ninh đã ngồi xuống vị trí ghế phụ: "Chúng ta kế tiếp đi nơi nào?"
Cố Ninh nói: "Cứ chiếu theo lời vừa rồi em đã nói qua, đi tìm ba mẹ em trước, sau đó vòng về thị xã Linh Chi tìm ba mẹ anh. Không thành vấn đề chứ?"
Phương Pháp cười khổ hai tiếng: "Mạng của anh là em cứu về, em nói như thế nào, anh liền làm như thế."
Xe lái đi.
Cố Ninh lại nói: "Phương Pháp, nếu anh đã nói như vậy, em liền nói trước.
Phương Pháp mạc danh có một loại dự cảm không tốt, nhưng vẫn nói: "Em nói đi."
Cố Ninh nói: "Chiếc xe này cũng không lớn, ba mẹ em và ba mẹ anh tổng cộng có bốn người lớn tuổi, chân của ba em bị thương, khả năng cần chỗ ngồi rộng một chút, ba mẹ anh bên kia chúng ta cũng không biết tình huống như thế nào, cũng có khả năng bị thương. Nói cách khác, chiếc xe này của chúng ta không thể chở thêm người." Cô nói: "Anh đã hiểu ý của em chưa?"
Phương Pháp lại lần nữa cười khổ: "Anh biết, em là sợ anh hành động theo cảm tình, lại tùy tiện cứu người lên xe."
Cố Ninh gật gật đầu thản nhiên nói: "Khả năng anh sẽ cảm thấy em ích kỷ, nhưng khi lợi ích của em không có được bảo đảm, em sẽ không đi trợ giúp người khác, em cũng hy vọng anh không làm ra sự tình hy sinh lợi ích của chúng ta đi trợ giúp người khác."
Phương Pháp há miệng thở dốc, lại như thế nào cũng không nói ra được lời hứa hẹn.
Cố Ninh thở dài trong lòng, lại nói: "Em biết anh là một cảnh sát tốt, nhưng hiện tại thế giới này đã không phải thế giới trước kia, không ai có thể cầu khẩn người khác tới cứu vớt chính mình, chỉ có thể tự cứu. Anh phải nhớ kỹ, cha mẹ anh, người nhà anh vẫn còn đang ở trong nhà chờ anh trở về, bọn họ càng cần anh hơn."
Phương Pháp trầm mặc thật lâu, đấu tranh trong lòng, cuối cùng vẫn thở dài thật mạnh, trịnh trọng nói: "Anh đáp ứng em."
Cố Ninh nhẹ nhàng thở ra, cô trước đó thời điểm đồng hành cùng Phương Pháp phát hiện trong xương cốt hắn chính là một người tinh thần trọng nghĩa rất mạnh, gặp phải sự tình nguy hiểm có thể phấn đấu quên mình, bảo hộ kẻ yếu, đây gần như là bản năng của hắn, cho nên vừa rồi, khi sinh mệnh bị uy hϊếp, hắn vẫn tình nguyện lưu lại chính mình nhường cho Cố Ninh cơ hội được sống. Nếu ở trước mạt thế, hắn sẽ là một cảnh sát vô cùng ưu tú, nhưng hiện tại, loại tinh thần trọng nghĩa này của hắn sẽ chỉ làm hắn chết càng nhanh hơn, lại còn rất có khả năng sẽ liên lụy đến chính mình.
Cho nên lúc này, dù Phương Pháp đã hứa hẹn, nhưng Cố Ninh cũng không có hoàn toàn yên lòng, tuy nhiên cô rốt cuộc vẫn cần một người bạn đồng hành. Dù cô có lợi hại như thế nào cũng không có khả năng đồng thời chiếu cố tốt cho cả ba và mẹ, mà tính cách của Phương Pháp như vậy, cô có thể hoàn toàn yên tâm phó thác ba mẹ cho hắn, hơn nữa thân thủ của hắn cô đã từng kiến thức qua, sức chiến đấu rất không tồi. Vừa đi vừa nhìn, nếu đến lúc đó thật sự không được, lại đường ai nấy đi.
Cứ như vậy, Cố Ninh tạm thời xác định người bạn đường thứ nhất.