Phương hướng cửa tiểu khu truyền đến một tiếng ‘bịch’ lớn! —— Giống như có xe đâm vỡ cổng lớn xông vào, hơn nữa còn lao về phía này!
Ở nửa đêm lại làm ra động tĩnh lớn như vậy, căn bản chính là tìm chết.
Cố Ninh thầm mắng trong lòng, cô đã cảm giác được có cái gì đó đang ngo ngoe rục rịch trong bóng tối.
Ánh đèn pha mãnh liệt đánh lại đây, thân ảnh Cố Ninh tức khắc không có chỗ nào để ẩn nấp, chỉ có thể từ bỏ ý tưởng chạy trốn, di chuyển sang bên cạnh để tránh đi chùm tia sáng mãnh liệt.
Chiếc xe việt dã ở cách Cố Ninh hai mét liền ngừng lại, cửa xe đột nhiên được kéo ra, một nam nhân độ 30 tuổi, diện mạo thập phần tục tằng rống lên với Cố Ninh: "Còn thất thần làm gì! Không mau lên xe đi!"
Cố Ninh sửng sốt một chút, đây là lần thứ hai cô nghe được câu nói này, xác định đối phương đang nói với chính mình, nhìn mười mấy con tang thi tập tễnh đi ở đằng sau xe, cô chỉ do dự đúng một giây liền chạy qua.
Gần như khi Cố Ninh vừa mới bước một chân lên, xe liền lại lần nữa khởi động.
Cố Ninh quay đầu nhìn lại, đằng sau xe còn có ít nhất hơn hai mươi con tang thi đang tập tễnh đi theo, nhưng tốc độ quá chậm, rất nhanh đã bị bỏ lại đằng xa.
"Cố Ninh, em không sao chứ?!" Một âm thanh quen thuộc vang lên.
Cố Ninh hoảng sợ, sau đó mới phát hiện người lái xe lại có thể là người quen: "Phương Pháp?!"
Trong xe tổng cộng có ba người, ngoại trừ Phương Pháp mặc đồng phục cảnh sát đang lái xe, trên ghế phụ còn có một nam nhân vóc dáng thấp, ngồi bên cạnh cô là một nam vóc dáng cao, mặt đầy râu.
Nam nhân vóc dáng thấp phía trước nói: "Anh đã nói sao chú em cứ sống chết muốn dừng xe cứu em gái này, hóa ra hai người có nhận thức!"
"Cố Ninh, giới thiệu một chút. Hai người này là bạn mà anh gặp được ở trên đường, người bên cạnh anh gọi là Lão Ngô, bên cạnh em gọi là Lão Lương." Phương Pháp giới thiệu hai người bọn họ xong, lại giới thiệu Cố Ninh: "Đây là Cố Ninh, một cô gái có lá gan rất lớn."
Hắn là hơn một tháng trước gặp qua Cố Ninh, đồng hành hơn một tuần, lúc ấy Cố Ninh không có ở trước mặt hắn gϊếŧ qua tang thi, nhưng cô lớn gan hơn so với rất nhiều cô gái, nhìn thấy tang thi tuy rằng cũng sợ nhưng tuyệt đối sẽ không kinh hoảng thất thố làm ra một ít chuyện ngu xuẩn, đôi khi còn có thể cung cấp một ít biện pháp thập phần hữu dụng, để lại ấn tượng thực tốt cho Phương Pháp. Sau này bởi vì mục đích không giống nhau nên đường ai nấy đi, không nghĩ tới hôm nay lại đυ.ng phải ở chỗ này, hơn nữa địa điểm và thời gian xuất hiện, cũng đủ làm cho Phương Pháp giật mình: "Cố Ninh sao em muộn như vậy vẫn còn đi lại ở nơi này? Không muốn sống nữa sao? Ba mẹ em và những người trên xe kia đâu?"
Cố Ninh lời ít mà ý nhiều nói: "Thất lạc."
"Ui ui! Cái gì kia, Cố tiểu thư, em đang cõng cái gì vậy. Có đồ ăn không, lấy ra ăn chút đi." Nam nhân vóc dáng thấp ngồi phía trước tinh mắt, từ sau khi Cố Ninh lên xe đã theo dõi ba lô của cô.
Cố Ninh liếc mắt nhìn hắn và Lão Lương ngồi bên cạnh cô một cái, sau đó lấy ba lô xuống: "Em vận khí tốt, tìm được một ít đồ ăn." Sau đó móc ra mấy cây giăm bông và chocolate phân biệt đưa cho bọn họ: "Cho các anh, cảm ơn các anh đã cho em lên xe."