Chương 15: Ngộ người

Người tóc húi cua mặc đồ thể thao tên Dương Duy, người đeo kính đen mặc quần áo kẻ ca rô tên Trương Siêu, còn có một nam sinh tóc mái che khuất nửa bên mắt tên Tạ Vũ Hồng. Hai nữ sinh đều rất xinh đẹp, một người tên Hoàng Mộng Dao, một người tên Tiếu Vân Vân, nhưng Cố Ninh vừa thấy mái tóc của các cô liền có hơi chút buồn cười, một người tóc đen thẳng dài, một người tóc quăn dài, đều rối tung, trước mạt thế hai kiểu tóc này thoạt nhìn rất nữ thần, nhưng sau mạt thế còn bảo trì loại kiểu tóc này thì có hơi chút trói buộc.

Nghe Trình Minh giới thiệu xong, Dương Duy không có hảo ý cười nói: "Trình Minh, cậu nhận thức một đàn chị xinh đẹp như vậy, sao trước kia không nghe cậu nhắc tới bao giờ."

Trên thực tế, Cố Ninh thật sự không tính là xinh đẹp, diện mạo cô giống mẹ, tuy rằng lớn lên mi thanh mục tú, nhìn kỹ cũng có thể thấy được vài phần xinh đẹp, nhưng đặt ở trong đám người lại một chút cũng không nổi bật. Tuy nhiên, sau khi mái tóc đen của cô biến thành thành mái tóc vàng, liền cũng đủ loá mắt, tóc ngắn rũ đến bả vai, là chính cô dùng kéo cắt, có chút so le không đồng đều, nhưng sánh đôi với mái tóc vàng, lại có một loại cảm giác đẹp hoang dại.

Bỗng nhiên, Hoàng Mộng Dao kỳ quái hỏi một câu: "Chị đã gội đầu sao?"

"Đúng vậy, thơm quá." Tiếu Vân Vân cũng ghé sát vào Cố Ninh ngửi một chút, sau đó vẻ mặt quái dị nhìn cô: "Chị từ đâu kiếm ra được dầu gội và nước vậy?"

"Không phải chứ? Hiện tại thiếu nước lợi hại như vậy, chị vẫn có thể dùng nước để gội đầu được sao?" Tạ Vũ Hồng không nhịn được nói.

Cố Ninh thế nhưng không có lời gì để nói.

Vẫn là Trình Minh không nhịn được xuất đầu cho Cố Ninh: "Được rồi, chị ấy cũng không phải dùng nước của các cậu, các cậu quản nhiều như vậy làm gì?"

Hoàng Mộng Dao cười lạnh một tiếng: "Trình Minh, cái gì gọi là không dùng nước của chúng tớ? Hiện tại toàn thế giới đều thiếu nước, chị ấy dùng một chút, chúng ta liền ít đi một chút. Sao lại không quan hệ cùng chúng ta?"

Lời này có hơi chút cưỡng từ đoạt lí.

(*) Cưỡng từ đoạt lí: Ý là cãi chày cãi cối không cần lý lẽ.

Cố Ninh lại lười cãi nhau cùng cô, nhắm mắt lại.

Hoàng Mộng Dao còn muốn nói thêm, lại bị Tiếu Vân Vân ở bên cạnh kéo một chút: "Đừng nói nữa.". Sau đó cô mới cười lạnh một tiếng, không nói thêm.

Không khí trong xe có hơi chút xấu hổ.

Một đường không nói gì.

Xe thuận lợi ngừng ở bên ngoài một gara bí ẩn loại nhỏ, lấy vật tư kiếm được từ trong cốp xe ra ngoài.

Trình Minh đi đến phía trước cửa sắt gara, gõ vài cái theo tiết tấu.

Hoàng Mộng Dao đột nhiên mang theo châm chọc nói với Cố Ninh ở bên cạnh: "Đúng rồi, chị Cố Ninh, chúng em vốn dĩ cũng không có nhiều đồ ăn lắm, khi chị lên xe, em còn lo lắng phải chia cho chị một phần. Nhưng hiện tại nếu chị đã có nước để gội đầu, vậy nhất định cũng không lo thiếu đồ ăn đi."

Nhìn Cố Ninh là có thể hiểu ngay, thực rõ ràng là không có đồ ăn, lời này của Hoàng Mộng Dao có thể nói là khắc nghiệt.

Cố Ninh giống như là không nghe được, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.

Vị đạo trưởng Giả kia vẫn luôn rúc ở bên cạnh đội ngũ không lên tiếng.

Bên trong cửa sắt truyền đến một đạo âm thanh: "Ai?"

"Trình Minh."

Sau đó cửa sắt mới chậm rãi được kéo lên, lên tới độ cao nửa người liền ngừng lại, Cố Ninh đi theo Trình Minh khom lưng vào trong.