Chương 12: Trở lại mạt thế

Ba Cố nói: “Không phải con bé vừa về đến nhà sao. Phỏng chừng vẫn còn mệt, em để cho con từ từ thích nghi đi.”

“Em vẫn thấy con bé đối xử với Gia Tử có điểm không đúng.” Mẹ Cố vẫn tin tưởng vào trực giác của bản thân.

Lúc này, ở trong phòng, Cố Ninh cười lạnh một tiếng.

Trên đường chạy trốn ở mạt thế, sau khi tận mắt nhìn thấy cảnh tượng Lục Gia Tử tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ lăn chung một chỗ với Tương Du, trong lòng cô liền không còn một chút tâm tư nào với hắn. Hơn nữa, sau khi mạt thế tiến đến, bởi vì hắn luôn trấn định, có khả năng chỉ huy nên được những người trên xe vô cùng tín nhiệm. Người lái xe coi hắn như Thiên Lôi, sai đâu đánh đó. Như vậy lúc ấy, nếu hắn còn nể chút tình cũ đã không để cô lại phía sau…

“Không… đừng! Đừng đi! Ba! Mẹ!” Cố Ninh nhắm chặt hai mắt, đột nhiên kinh hãi hét lên.

Mẹ Cố vốn đang ngủ say, bị tiếng la hét của Cố Ninh đánh thức, vội vàng đưa tay ra bật đèn, thấy hai mắt Cố Ninh nhắm nghiền, biểu cảm lại vô cùng đau khổ, cả người toát ra mồ hôi lạnh, cô hoảng sợ lay người Cố Ninh: “Ninh Ninh! Ninh Ninh! Con tỉnh dậy đi!”

Ba Cố ở ngay phòng bên cạnh, nghe thấy động tĩnh, vội vã chạy qua: “Có chuyện gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì?!”

Cố Ninh từ từ tỉnh dậy, khuôn mặt vẫn còn sót lại sự hoảng sợ, cô đờ đẫn nhìn ba mẹ đang lo lắng cho mình, một lúc sau mới nhận ra mình vừa gặp ác mộng. Thấy ba mẹ vẫn yên ổn trước mặt mình, Cố Ninh chớp mắt, nước mắt trào ra.

Mẹ Cố cảm thấy đau lòng: “Có chuyện gì vậy? Con gặp ác mộng sao?”

“Con không sao, chỉ là một cơn ác mộng.” Cố Ninh lau nước mắt, cười cười an ủi ba mẹ. Tuy nói như vậy, nhưng ánh mắt của cô lại không ngừng nhìn xuống đầu gối ba.

Những ngày đầu mạt thế, đầu gối của ba cô bị thương, tuy không nặng nhưng vì không có thuốc nên chuyển thành nghiêm trọng. Ba sợ ảnh hưởng tới mẹ và cô, suýt nữa còn định tự tử… Cố Ninh cảm giác mắt mình có chút đỏ, nhanh chóng nhắm lại: “Ba mẹ, con buồn ngủ. Mẹ cũng không cần phải ngủ cùng con. Giường nhỏ như vậy, hai mẹ con nằm cũng không vừa.”

Ba Cố cũng nói: “Đúng đó Thanh Thanh. Giường nhỏ như vậy, Ninh Ninh ngủ cũng không thoải mái.”

Mẹ Cố mềm giọng: “Em không phải là quá nhớ Ninh Ninh sao.” Nói xong, cô không tình nguyện rời khỏi giường, tắt đèn cho Cố Ninh, vừa đi ra vừa thì thầm với ba Cố: “Mấy ngày nữa anh cùng em đi đến cửa hàng nội thất mua cho Ninh Ninh một chiếc giường lớn hơn…”

Sau khi cửa phòng đóng lại, Cố Ninh từ từ mở mắt ra.

Cô mơ thấy ba mẹ vì không còn sự bảo vệ của chính mình mà bị mọi người ghét bỏ, kết cục cũng bị vứt lại như cô. Đây không chỉ là một cơn ác mộng.

Nếu không có cô, cơn ác mộng này sẽ trở thành hiện thực. Cố Ninh che mặt không dám tưởng tượng ba mẹ đã lớn tuổi sẽ sống sót như thế nào trong mạt thế tàn khốc kia… Trong đầu cô xuất hiện khuôn mặt hiền lành của ba mẹ.

Đột nhiên, trong nháy mắt, một ánh sáng trắng chiếu qua.

Cố Ninh buông tay ra, không dám tin những gì thấy trước mắt.

Khắp nơi đều là màu trắng chói mắt.

Cô khó khăn nuốt nước bọt, đứng dậy.

Sao, tại sao lại như thế này… ? Cô thực sự trở lại nơi kỳ lạ này, chính là nơi này, căn phòng màu trắng mà cô đã đến sau khi bị tang thi cắn, thậm chí con dao bổ dưa hấu vẫn còn nằm trên mặt đất.

Cố Ninh lo lắng nhìn xung quanh, nhanh chóng tìm thấy cánh cửa màu đen.

Cô chạy đến cửa, hít một hơi thật sâu, giơ tay vặn tay nắm cửa, ánh sáng vàng quen thuộc chiếu đến.