Chuyển ngữ: Pussycat
Chỉnh dịch: Mon
***
Dư Y sẽ không đùa giỡn quá mức, dù sao thì giữa Nguỵ Khải Nguyên và Nguỵ Tông Thao là sự tranh chấp trong gia đình, cô chỉ không thích mỗi lần đi ra ngoài thì xe hơi lại bị hư một cách kỳ lạ, hay là anh chàng ở tiệm hoa mỗi ngày đều tới đây đưa tin. Nếu cứ thế mãi, Nguỵ Tông Thao có thể sẽ không còn kiên nhẫn giống như bây giờ, mà cô cũng không thể chịu được việc mỗi ngày phải cắm hoa.
Dư Y ngồi trước máy tính đắn đo suy nghĩ, cuối cùng thì gõ vào mấy chữ, lần đầu tiên hồi âm tin nhắn trên diễn đàn, hỏi đối phương có thể trả bao nhiêu tiền thù lao.
Dường như đối phương luôn luôn chú ý tới nơi này, Dư Y vừa gởi tin nhắn đi không bao lâu, ngay lập tức đã có trả lời, mức tiền thù lao thật lớn. Xem ra Nguỵ Khải Nguyên theo đuổi phụ nữ rất hào phóng, trong những chuyện khác cũng đủ rộng rãi.
Buổi tối Nguỵ Tông Thao trở về từ Hong Kong, Dư Y bỗng nhiên hỏi anh: “Anh thật sự rửa tiền cho đại ca xã hội đen sao?”
Nguỵ Tông Thao ở bên cạnh ông lão Nguỵ cả buổi chiều trong bệnh viện, cảm giác mọi thứ xung quanh đều toàn là mùi thuốc khó ngửi. Anh ôm Dư Y một lát để làm cho không khí trong lành lại, bỗng nhiên nghe cô hỏi một vấn đề chẳng ra sao cả, nhíu mày hỏi lại: “Tôi cần sao?”
Dư Y nhịn không được liếc mắt một cái xem thường, nói: “Còn có người nào xấu xa hơn anh sao chứ? Ví dụ như gϊếŧ người đốt nhà, hϊếp da^ʍ cướp của, tiếng xấu lan xa, tiếng ác rõ ràng!”
Nguỵ Tông Thao cười cười: “Có thể chỉ còn lại một người.”
Dư Y tròn mắt chờ đợi câu trả lời, nghe Nguỵ Tông Thao nghiêm túc nói: “Em.”
Trong vườn hoa của biệt thự truyền ra một loạt tiếng đùa giỡn, khi thì tức giận nũng nịu, khi thì sang sảng vui vẻ, hai bên đan vào với nhau, cuối cùng thì hôn nhau trong màn đêm yên tĩnh.
Sau lần tranh chấp đó, hai người bọn họ sống chung với nhau rất hoà hợp. A Thành đến muốn kêu bọn họ đi ăn cơm, lúc này đang đứng ở phía sau cửa kính cũng không dám bước ra, thì thầm nói nhỏ: “Đánh là thương, mắng là yêu, thương cho roi cho vọt.”
Cái ót bị ai đó vỗ một cái, ra là Trang Hữu Bách đang cầm ly nước cười anh ta: “Trung học cũng không học cho tốt, đừng có khoe khoang thành ngữ tiếng Trung ở đây.”
Trình độ học vấn của A Thành rất thấp, sau khi thành niên chỉ biết đến mạt chượt và bài tú lơ khơ. Vì đã từng sống ở Trung Quốc nên tiếng phổ thông không tồi, nhưng căn bản không hiểu những thành ngữ, tục ngữ này. Lần này đến Trung Quốc, thật ra anh ta cũng không tình nguyện. Nhưng dần dần thành quen, con người cũng trở nên bị ảnh hưởng, tự dưng lại thuận miệng nói ra những lời này một cách thoải mái như vậy. A Thành rờ cái ót một chút, nói: “Gần đây tâm trạng của tổng giám đốc Nguỵ rất tốt, có lẽ qua vài ngày là tôi có thể vào lại phòng bếp.”
Trang Hữu Bách uống một ngụm nước, nâng mắt nhìn về phía hai người đang thân mật ôm nhau trên bãi cỏ, cười một tiếng, thở dài nói: “Hồng nhan là mầm mống tai hoạ, phụ nữ thật phiền phức!”
Cái cô Dư Y mang đầy mầm mống tai họa này, không liên quan thì tốt nhất chớ có dây vào. Trang Hữu Bách đã từng bị dạy dỗ một lần, mọi chuyện đều phải giữ khoảng cách nhất định với cô. Anh kêu A Thành đi ăn cơm trước, đừng quấy rầy thế giới của hai người kia. Nhưng điều quan trọng nhất là ‘phi lễ chớ nhìn’, bất quá thành ngữ này có chút sâu xa, nói ra A Thành cũng không hiểu được ý nghĩa.
Bên kia, Trần Chi Nghị đã ở trong biệt thự được ba tuần, cộng thêm thời gian tiêu hao ở Nho An Đường, tổng cộng anh ta đã bỏ đi đến hơn một tháng, trong nhà không ngừng gọi điện thoại đến, cha anh ta nổi trận lôi đình, ra lệnh anh phải trở về ngay lập tức. Trần Chi Nghị không muốn. Lúc này bên kia lại gọi điện thoại tới, Trần Chi Nghị ngồi ở trên ban công, vừa uống rượu vừa nhìn về phía xa xa, ống nhòm gác ở một bên đã nhuốm một lớp bụi mỏng. Đã mấy ngày rồi anh ta không có sử dụng tới.
Cha Trần lớn tiếng chất vấn: “Cha đã điều tra được con đang ở thành phố A, rốt cuộc con đi thành phố A làm cái gì?”
Trần Chi Nghị thản nhiên nói: “Việc riêng.”
“Việc riêng?” Cha Trần cao giọng nói: “Ở phía nam con còn có việc riêng gì? Đi một cái là tới thành phố Hải Châu, ở đó con còn có việc riêng gì chứ?” Dừng một chút, ông ta bỗng nhiên nói: “Thành phố Hải Châu… Con thành thật nói cho cha biết, suốt hơn một tháng con rốt cuộc đang làm cái gì?”
Trần Chi Nghị im lặng không nói, trên màn hình laptop ở trong tay là tin tức về thân phận của Nguỵ Tông Thao, nội dung vẫn như cũ, không khác biệt gì với điều tra lúc trước. Anh ta thu hồi ánh mắt chuyển đến máy tính, ánh mắt dừng lại ở tin tức mà Nguỵ Khải Nguyên đã sớm tra ra.
Tám năm trước, thành phố Hải Châu.
Trần Chi Nghị nghe thấy đầu bên kia điện thoại lại rống tới hai tiếng, lúc này mới nói: “Qua hai ngày nữa con sẽ trở về, ba, chú Trương kỉ uỷ* trước kia có còn giữ chức vụ hay không?” (*Kỉ uỷ: Thành viên của Ủy ban kiểm tra kỷ luật Trung Quốc – một cơ quan kiểm tra giám sát thuộc khối Đảng)
Ngày hôm sau Dư Y thức dậy sớm, trời còn lờ mờ sáng, nhẹ chân nhẹ tay đi vào phòng tắm rửa mặt, sau khi ra thì đi thẳng xuống phòng khách dưới lầu. Điện thoại di động vang lên, giọng nói ở đầu bên kia có chút khàn khàn: “Em ở đâu?”
Dư Y cười khẽ: “Phòng khách.”
“Đi lên.”
Dư Y cười tủm tỉm, nằm trên sô pha, nói: “Anh còn chưa nói cho tôi biết, rốt cuộc anh có quen biết ai còn xấu xa hơn anh không?”
Nguỵ Tông Thao nói: “Em đi lên trước đi, bây giờ tôi sẽ nói cho em biết.”
Dư Y đổi tư thế nằm càng thoải mái hơn, không thèm động đậy.
Cô biết Nguỵ Tông Thao đã nghẹn năm ngày. Buổi tối hôm trước anh còn đề nghị Dư Y có rảnh thì đi khám bác sĩ, điều trị thời gian hành kinh một chút. Tối hôm qua Dư Y thấy hai mắt anh đã toả sáng trong đêm, muốn cười lại cố nhịn xuống.
Anh kéo dài thời gian không muốn trả lời, thật tình muốn gợi tính tò mò của Dư Y. Dư Y dùng chiêu gậy ông đập lưng ông. Quả nhiên, sáng nay anh đã có mưu tính trước, sớm tỉnh lại không thấy được Dư Y, ngay lập tức gọi điện thoại cho cô.
Dư Y vẫn còn nhàn nhã nằm ở trên sô pha nói vài câu với điện thoại, thấy đầu kia không trả lời, không khỏi nói: “Anh đang ngủ… A…”
Cô sợ hãi kêu lên một tiếng, thân thể bay lên không, xẹt qua lưng ghế sô pha, lập tức rơi vào một l*иg ngực rắn chắc.
Nguỵ Tông Thao ở trần, phía dưới mặc một cái quần dài. Ánh nắng ban mai từ phía đông chiếu vào cửa kiếng, rơi xuống mặt đất, khoác lên thân mình ngăm đen to lớn của anh, vừa gợi cảm vừa khiến cho người ta sợ hãi.
Anh dễ dàng ôm Dư Y lên, cong môi nói: “Phòng tập thể dục chưa đủ thoả mãn em, lần này đổi phòng khách?”
Dư Y thức thời ôm lấy anh, hôn anh một cái, nói: “Trở về phòng!”
Nguỵ Tông Thao cảm thấy rất hài lòng.
Dư Y dùng eo lưng nhức mỏi để đổi lấy sự giúp đỡ nho nhỏ của Nguỵ Tông Thao. Buổi sáng ngày hôm sau cô liên lạc với người kia, đối phương có chút cẩn thận, nói chuyện thăm dò. Dư Y trả lời tin nhắn ở trên diễn đàn: lúc anh ta mười hai tuổi mới đi Singapore, đã từng mở sòng bài, ngồi tù, sau đó thì quen biết một người tai to mặt lớn trong xã hội đen, tôi không tiện nói nhiều.
Mấy tin tức này chỉ có cấp cao của hội đồng quản trị mới biết được, ngay cả nội dung truyền bá ở bên trong phạm vi nhỏ của tập đoàn cũng là Nguỵ Tông Thao làm việc cho xã hội đen ở Singapore mà thôi. Bởi vậy khi cấp dưới đem đoạn nội dung này đưa cho Nguỵ Khải Nguyên xem, ánh mắt của Nguỵ Khải Nguyên sáng lên, lập tức đích thân trả lời, đồng ý chi thêm tiền thù lao, chỉ cần nội trong thời gian ngắn nhất đối phương phải cung cấp tin tức cho ông ta, hơn nữa, yêu cầu phải chân thật đáng tin cậy.
Dư Y vừa ăn trái cây vừa đưa tài khoản ngân hàng cho đối phương, thuận tay gõ tiếp đoạn tin tức vô căn cứ nhưng thoạt nhìn có mức độ đáng tin. Buổi chiều đối phương gửi tới một nửa tiền thù lao, nói với cô nếu tin tức là thật thì sẽ gửi một nửa còn lại, đồng thời ám chỉ nếu cô lừa gạt thì hậu quả tự mình gánh vác.
Dư Y tin tưởng rằng với thực lực của Nguỵ Khải Nguyên, nhất định có thể điều tra ra được người chủ tài khoản, cô nhịn không được cười ra tiếng.
Nguỵ Khải Nguyên cũng không phải là người lỗ mãng, ông ta đã nếm thử hậu quả ở trước mắt, lần này ông ta vô cùng cẩn thận, phân công hai nhóm người – một nhóm dựa theo tin tức trong tin nhắn đi thăm dò tìm kiếm chứng cớ, một nhóm khác đi thăm dò thông tin của người chủ tài khoản.
Ông ta chỉ không ngờ được rằng, cái bẫy này thế nhưng lại được giăng lớn như vậy!
Hôm nay Nguỵ Tinh Lâm đang làm việc ở tập đoàn, công trình đầu tư có vấn đề, cổ phiếu chậm chạp không thấy tăng trở lại, mọi tình hình đều không khả quan. Cô ta bận rộn đến sức đầu mẻ trán, lúc giữa trưa nhận được báo cáo của cấp dưới, nói ở chỗ Nguỵ Khải Nguyên có tình hình mới.
Nguỵ Tinh Lâm vẫn luôn yên lặng điều tra Nguỵ Khải Nguyên. Cô ta biết rõ đạo lý thả hổ về rừng sẽ để lại tai hoạ về sau, bởi vậy cô ta một khắc cũng không lơ là điều tra ông ta. Có điều thời gian gần đây ông ta chỉ có một ít tai tiếng truyền ra – ví dụ như chia tay với nữ minh tinh, ví dụ như theo đuổi bạn gái của Nguỵ Tông Thao.
Về điểm này, Nguỵ Tinh Lâm cười nhạt một hồi, cô ta trước sau vẫn nhớ rõ bộ dạng Dư Y ra vẻ thuần khiết nhưng xảo quyệt xấu xa, ỷ vào vốn liếng tuổi trẻ liền không coi ai ra gì. Cô ta thật hy vọng ba người này có thể xảy ra tranh chấp, cô ta sẽ làm ngư ông đắc lợi.
Cô ta nghe xong tin tức, im lặng một hồi rồi mới nói: “Cũng chỉ điều tra được ông ta bí mật chuyển đi một khoản tiền? Có tra ra được thân phận của đối phương hay không?”
Cấp dưới nói: “Đây là tài khoản nước ngoài, điều tra có chút khó khăn, tôi đã phái người nắm chắc thời gian.”
Nguỵ Tinh Lâm nhíu mày, mãi cho đến gần tối tới Hong Kong, chân mày của cô ta vẫn nhíu lại. Cho đến khi đi vào phòng bệnh, nhìn thấy sắc mặt xanh mét của cha, còn có chú Tằng im lặng đứng ở nơi đó, cô ta sửng sốt, sau đó cười nói: “Ba, chú Tằng, có chuyện gì vậy?” Cô ta đi đến bên cạnh giường của ông lão Nguỵ, nói: “Bác sĩ nói tháng sau ba có thể xuất viện, ai chọc giận ba vậy?”
Ông lão Nguỵ nhắm mắt lại, ngả đầu vào gối, nói: “Chị kêu anh hai chị và A Tông đến đây hết đi!”
Nguỵ Tinh Lâm sửng sốt, ngay lập tức làm theo.
Lúc trời đã tối đen, mọi người tề tụ ở phòng bệnh.
Nguỵ Khải Nguyên, Nguỵ Tinh Lâm, còn có Nguỵ Tông Thao xếp thành một hàng đứng ở đầu giường. Ông lão Nguỵ nhìn kỹ đánh giá qua từng người, ánh mắt không rõ ý tứ, đã loáng thoáng biểu lộ sự đau lòng cùng hối hận. Qua hồi lâu, ông lão mới nghẹn giọng, nói: “Khải Nguyên, bốn mươi tuổi ba mới có anh, lúc đó cưng chiều anh quá mức, khi ông nội anh còn sống đã nói ba sẽ làm hư anh. Khi còn bé, ở trước mặt ba thì anh vô cùng ngoan ngoãn, đối với má lớn thì luôn bất kính, không phải là ba không biết, chỉ là cho tới bây giờ ba cũng không nói ra. Tinh Lâm nói ba bất công, ba quả thật rất bất công, bất kể anh làm cái gì ba đều nói tốt. Chính là bởi vì như thế này mới dẫn tới kết quả của bây giờ.”
Ông bỗng chốc giận dữ nhìn Nguỵ Khải Nguyên, giọng nói nghiêm khắc, sắc bén như dao: “Nguỵ Khải Nguyên, năm đó lúc lễ tốt nghiệp thì anh tìm mọi cớ không cho ai đi dự, kết quả lừa dối hai mươi năm! Tự mình anh gây dựng sự nghiệp, cũng không nghe ý kiến của ai khác, làm việc độc đoán, lần đầu tiên đầu tư liền lỗ vốn, ba phải bù vào lỗ hổng cho anh, giữ được công ty cho anh. Nếu không có ba lót đường sẵn cho anh thì hiện giờ làm sao anh còn có vinh quang này, cái gì là thanh niên xuất sắc, tất cả đều không tới phần của anh!”
“Đúng vậy, tuy rằng anh là tuổi trẻ hăng máu, nhưng anh có năng lực, anh mạnh mẽ hơn nhiều so với anh cả của anh, ba vẫn yêu thương anh như cũ, tuỳ ý anh càn quấy. Hiện giờ anh muốn tập đoàn, ba đã tính cho anh, thế nhưng anh rất tham lam, không cần biết đến tình cảm anh em – ngay từ đầu đã tính toán đuổi em gái của mình ra khỏi tập đoàn, sau đó lại tìm đủ mọi cách làm hại cháu ruột của mình. Anh bắn nó bị thương, ba không cho bọn họ nói tới nói lui. Ở trong hội nghị cổ đông, anh làm khó A Tông, ba cũng muốn viện cớ cho anh, nhưng sự thật chứng minh anh đã hết thuốc chữa!”
Lòng Nguỵ Khải Nguyên hồi hộp một chút, trực giác không tốt. Ông lão Nguỵ ở đối diện đang nói rất nhiều, hơi thở hổn hển một chút. Ban đầu Nguỵ Tinh Lâm muốn tiến lên đỡ ông, liếc mắt nhìn một cái, vẫn đứng tại bên cạnh chú Tằng.
Chú Tằng rốt cuộc mở miệng, rút ra tờ giấy từ cặp táp ở trên bàn đưa cho Nguỵ Khải Nguyên, nói: “Sau khi hội nghị cổ đông chấm dứt, ông chủ đã phái tôi bắt đầu điều tra, mấy ngày nay cô út ngoại trừ vẫn bận rộn công việc, còn mời thám tử điều tra cậu hai.”
Nguỵ Tinh Lâm nghe vậy, sắc mặt biến đổi, ngay lập tức muốn giải thích. Chú Tằng thoáng giơ tay lên: “Cô út chờ tôi nói xong đã.” Ông ta tiếp tục: “Mấy ngày nay Tông thiếu gia chắc chắn đã quen với công việc của tập đoàn, lui tới thân mật với cô út, mặt khác cũng không có cái gì khác thường.”
Lúc này sắc mặt của Nguỵ Khải Nguyên trở nên trắng, cúi đầu nhìn tờ giấy ở trong tay, không đợi chú Tằng mở miệng, ông ta nghiến răng nói: “Ba, sự thật không phải như ba nghĩ, con có thể đem tin nhắn ở trên internet cho ba xem, đối phương là người hiểu rõ tình hình, chính là người lúc trước đăng tin A Tông là người Singapore!”
Ông lão Nguỵ không để ý đến ông ta, chú Tằng thấy thế nên tiếp tục: “Ba ngày trước cậu hai đã từng giao dịch chuyển khoản với một người, đối phương tên là Trương Thông – là một ông chủ nhà hàng Hoa, mở tài khoản ngân hàng ở nước ngoài. Tôi tra ra được, trước khi mở nhà hàng, anh ta đã từng sống ở Singapore hơn mười năm, lui tới thân mật với bang phái xã hội đen của Singapore. Bang phái này đúng là lúc trước cậu hai dùng làm cớ tố cáo Tông thiếu gia rửa tiền phi pháp!”
Nguỵ Khải Nguyên tố cáo Nguỵ Tông Thao rửa tiền phi pháp cho bang phái, kết quả lại bị người tra ra ông ta có quan hệ với bang phái này. Nguỵ Khải Nguyên bình tĩnh nói: “Ba, lần trước con bị sập bẫy của Nguỵ Tông Thao, bây giờ cũng giống như vậy. Con có thể đem tin nhắn ở trên diễn đàn cho ba xem!”
Ông lão Nguỵ mở mắt ra, tựa như cực kỳ mỏi mệt: “Ý của anh nói là người kia ở trên internet nói A Tông là người Singapore, nhận tiền của anh, cung cấp thêm tin tức cho anh? Thế nhưng Nguỵ Tinh Lâm đã điều tra ra, chuyện này cũng không phải sự thật – Singapore quả thật có một ‘Nguỵ Tông Thao’, nhưng hắn ta không phải là cháu nội của ba, mà anh còn già mồm cãi láo?”
Ông lão thở dài một hơi: “Không phải ba không hiểu máy tính, tài khoản trong máy tính đều có thể bị người khác ăn cắp, ngay cả bằng cấp mà anh còn có thể giả tạo hai mươi năm, anh muốn ba làm sao tin anh? Anh lấy cớ này nọ, tất cả đều không chính đáng. Ba sẽ tìm người đi điều tra tỉ mỉ, anh hãy chuẩn bị sẵn sàng, chờ ba xuất viện liền mời họp hội nghị cổ đông lần nữa, anh còn có thời gian tự động xin từ chức!”
Lời nói của ông lão Nguỵ giống như sấm sét giữa trời quang, mọi người ở đây không ai còn dám nói lời nào.
Về tới thành phố A thì đã hơn mười giờ, không khí có chút oi, giống như trời sẽ mưa. Nguỵ Tông Thao nhắm mắt nghỉ ngơi, khoé miệng vẫn mỉm cười, một lát sau A Tán mới nói: “Tổng giám đốc Nguỵ, có cần làm gì tài khoản trên diễn đàn không?”
“Không cần, chuyện này nói sau.” Dừng một chút, anh mở mắt ra, nhìn thoáng qua A Tán, nói: “Tại sao cậu và A Trang ghét Dư Y?”
A Tán gục đầu xuống không dám hé răng, Nguỵ Tông Thao nói: “Nói đi, tôi muốn biết.”
Lúc này A Tán mới mở miệng: “Lai lịch của cô Dư không rõ, lợi dụng A Thành, còn đăng bài post thiếu chút nữa làm cho sự việc bị bại lộ.”
Nguỵ Tông Thao nói: “Bởi vì khi đó cô ấy ghét tôi, đương nhiên là muốn giở trò.” Anh cười cười: “Cậu biết mà, tôi vốn đã tính kêu cậu tìm Trương Thông, lợi dụng bài post này cho Nguỵ Khải Nguyên một kích cuối cùng, đem bài post hoàn toàn giá hoạ cho ông ta. Nhưng mà Dư Y đã thay tôi hoàn thành, tuy rằng còn có chút dấu vết, không hoàn toàn vừa ý tôi, nhưng đã khá rồi.”
Sắp tới biệt thự, trong xe có thể thấy ánh đèn ở lầu hai. Nguỵ Tông Thao thong thả nói: “Người phụ nữ như vậy, chỉ sợ là tìm cũng không thấy, kính trọng cô ấy một chút, tôi muốn dẫn cô ấy quay về Singapore!”