Chuyển ngữ: Pussycat Chỉnh dịch: Mon
***
Ngày hôm sau Dư Y nghỉ làm, ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao. Mấy ngày nay quả thật làm cô mệt muốn chết luôn, cô vẫn làm việc liên tục từ khi Nho An Đường gặp chuyện xui xẻo cho đến lúc kết thúc hội nghị của cục cảnh sát, suýt chút nữa là quên đi cảm giác được ngủ nướng là như thế nào.
Ở dưới lầu, sáng sớm Trang Hữu Bách đã tính kêu Dư Y xuống lầu làm bữa sáng, thế nhưng Nguỵ Tông Thao lật báo nói với anh ta: “Đi chiên hai cái trứng đi!” Nếu anh đã mở miệng như vậy thì Trang Hữu Bách chỉ có thể tự mình lấy cái vá và chảo ra.
Bữa sáng qua loa sơ sài đã xong, đến giữa trưa cũng không thấy Dư Y xuống lầu, rốt cuộc Trang Hữu Bách cũng ngồi không yên, quan sát sắc mặt của Nguỵ Tông Thao, thấy anh không có ý kiến gì thì anh ta mới chạy lên lầu hai gõ cửa phòng Dư Y, gõ cả nửa ngày mới có được một câu trả lời uể oải.
Tóc tai Dư Y bù xù, mặc một cái áo len xộc xệch, chậm chạp lê dép đến nhà bếp. Bộ dáng cô rất lừ đừ, ngay cả nồi canh cũng quên bỏ muối. Trang Hữu Bách cảm thấy rất kỳ quái, không khỏi nhìn cô vài lần, rồi vô ý nhìn lướt qua và thấy Nguỵ Tông Thao cũng đang nhìn Dư Y chằm chằm. Anh ta hơi sửng sốt, lập tức thu hồi tầm mắt, chủ động đi vào bếp lấy muối để thêm vào canh.
Đây là lần đầu tiên sau khi dọn tới ở biệt thự, Dư Y ở nhà vào ban ngày với bọn họ. Lần trước cảnh sát và đàn em của Khỉ còi lần lượt đến tìm, nháy mắt cái là đã gần tối. Hôm nay ngôi nhà cổ rộng lớn chỉ có ba người họ, thời gian trở nên dài đằng đẵng.
Hai người kia rất ít nói chuyện, một người đọc sách, một người thì lên mạng. Thỉnh thoảng Trang Hữu Bách nhìn thấy gì đó, liền đưa laptop tới trước mặt Nguỵ Tông Thao. Âm thanh hai người trò chuyện với nhau rất nhỏ, Dư Y cố gắng vểnh tai nghe, cũng chỉ loáng thoáng nghe được tên của A Thành và A Tán.
Cô dọn dẹp xong nhà bếp, cảm thấy không còn chuyện gì nên đem mền gối ra ngoài ban công lộ thiên phơi nắng. Mấy ngày trước mưa to liên tục, cô cảm thấy chăn đệm hơi bị ẩm, rồi nghĩ tới mấy người Nguỵ Tông Thao mới vào ở nơi này, nhất định là chăn đệm chưa có phơi nắng qua, cô tính phơi giúp bọn họ, “thuận tiện” nhìn xem giấy tờ chứng nhận của cô bị giấu ở chỗ nào, nhưng lại nghĩ đến hai người kia cũng sẽ không cho phép nên cô cũng không có hỏi.
Ai ngờ rằng cô mới vừa phơi xong chăn của mình thì Nguỵ Tông Thao đã cầm một quyển sách ngồi xuống cái ghế mây bên cạnh cây cổ thụ, thờ ơ nói: “Lấy cái của tôi đi phơi nắng luôn, còn có của A Thành nữa!”
Anh ta nói mà không có lo ngại gì, Dư Y liền loại bỏ khả năng giấy tờ được giấu ở hai phòng này. Nhưng Nguỵ Tông Thao là cáo già, ai mà biết được trong lòng anh ta đang suy nghĩ cái gì, Dư Y dĩ nhiên không bỏ qua cơ hội này, lục soát hai phòng này thật kỹ một phen. Khi lục soát phòng của A Thành thì cô ngẩn người, trên vách tường phía bắc thế nhưng bị phủ kín rễ cây, trần nhà cũng đã tróc ra, xung quanh đều loang lổ nấm mốc. Chậu rửa mặt và ấm nước ở góc tường trong phòng, xem ra là A Thành phải vượt qua mấy ngày mưa như trút nước kia trong tiếng nước nhỏ giọt tí tách. Dư Y cuộn chăn đệm có mùi khác thường lại, không khỏi nhíu mày, dứt khoát ném vào máy giặt, quay vài lần, lúc này mới ôm cái sọt trở lại ban công.
Nguỵ Tông Thao còn đang đọc sách, nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu, liếc nhìn chăn đệm đã được giặt qua, tay đang lật sách dừng lại một chút, chờ Dư Y phơi đồ xong, nhấc cái sọt lên chuẩn bị rời đi, anh ta mới mở miệng: “Lại đây!” Giọng điệu ra lệnh, không mặn không nhạt, nhưng lại vô tình có một sức uy hϊếp.
Dư Y đứng trước mặt Nguỵ Tông Thao, lẳng lặng chờ anh nói.
Tán cây rậm rạp, bóng râm đều ở sườn bên kia, vị trí Nguỵ Tông Thao đang ngồi vừa vặn có ánh mặt trời ấm áp chiếu vào. Dư Y vừa đến đối diện thì ánh mặt trời bị chắn đi hơn phân nửa, một bên mặt như là toả ra ánh sáng, vừa dịu dàng thư thái vừa ấm áp. Trong khoảnh khắc ấy, dáng vẻ ủ ê rũ rượi lúc sáng đã trở thành vẻ nhàn nhã biếng nhác.
Với tình cảnh hiện nay của cô, còn có thể thoải mái phơi chăn, thật sự khiến người ta tò mò, nhưng mà Nguỵ Tông Thao có chút không vui vì cô đã giặt chăn đệm. Anh nói: “Đêm nay A Thành trở về, ở đây không có dư chăn đệm.”
Ánh nắng mùa đông rất dịu, hiện tại đã qua hai giờ rồi, chăn đệm có thể sẽ không khô kịp, Dư Y liền nói: “Thật xin lỗi!”
Nguỵ Tông Thao nói: “Biết đây là cây gì không?”
Cái cây này đang đứng lặng im ở phía sau anh, rễ cây chui vào phòng ở lầu hai, khiến cho nóc nhà bị thủng, gặp mưa liền bị dột. Dư Y cũng không nhận ra được đây là cây gì, hơi lắc đầu, nghe Nguỵ Tông Thao nói: “Cây ngô đồng, cũng phải hơn mười năm tuổi, gian phòng này có thể chịu đựng được đến giờ cũng coi như là không dễ dàng gì, nói không chừng ngày nào đó sẽ sụp xuống.” Anh dò xét Dư Y, thản nhiên nói: “Lại gần đây một chút nữa.”
Tiến lên phía trước lần nữa, khoảng cách càng gần với cây thì nguy hiểm cũng càng gần. Dư Y không hề động đậy, Nguỵ Tông Thao liền giúp cô một tay, trực tiếp kéo cô ngồi xuống trên đùi của mình, thảy quyển sách cho cô, kêu cô lật từng trang đọc, tay trái ôm lấy lưng của cô, hai người thân mật tựa như là người yêu.
Khi trời tối xuống thì đám người A Tán đã trở lại, xe dừng lại ở trong sân, dưới lầu đoàn người đi vào nhà.
Dư Y đọc sách hơn ba tiếng đồng hồ, sớm đã bị miệng khát lưỡi khô. Giọng nói của cô thật dịu dàng, chậm rãi, êm tai, Nguỵ Tông Thao nghe vào trong tai như là gió hiu hiu thổi, mát mẻ lại có chút ngứa ngáy trong lòng. Dường như anh rất thích bộ dáng nghe lời của Dư Y, trong ba tiếng đồng hồ này, khi thì vuốt ve mái tóc dài của cô, khi thì nhìn cô chằm chằm, đến khi ngọn đèn phía ngoài căn phòng bên cạnh sáng lên, anh lại hôn cô lưu luyến triền miên, yên tĩnh không tiếng động, cho đến khi cơ thể có phản ứng mới cảm giác được Dư Y cứng đờ. Lúc này anh mới dừng lại, cười, rồi cắn cô mấy cái, thấp giọng nói: “Sao hôm nay em ngoan như vậy?”
Dư Y cúi đầu không lên tiếng, chỉ nghe Nguỵ Tông Thao kề sát vào tai cô, cúi đầu nói một câu: “Hiếm thấy em thích ban công như vậy, nếu em vẫn ngoan như thế này, muốn chơi cái gì thì tôi liền chơi với em…”
Dư Y ngẩn ra, kinh ngạc liếc nhìn Nguỵ Tông Thao một cái, đúng lúc đυ.ng phải ánh mắt của đối phương, chứa đựng ý nuông chiều cùng hứng thú.
Đến khi hai người bọn họ đi xuống lầu, A Thành vừa mới trở về đã nấu xong đồ ăn, mấy người bụng đói reo vang rốt cuộc có thể ăn cơm. Trong suốt bữa ăn, ánh mắt của A Thành luôn nhìn Dư Y, chờ đến khi ăn xong A Thành mới nhỏ giọng nói với Dư Y: “A Trang nói cô đã giặt sạch chăn cho tôi, cảm ơn nha!”
Dư Y cười nói: “Tôi nên cảm ơn anh, phòng tôi đang ở hẳn là của anh nhường lại phải không?”
A Thành hơi ngượng ngùng, cười ngây ngô một tiếng không trả lời.
Tuy rằng diện mạo A Thành không đẹp trai, nhưng tính tình được coi là tốt nhất trong những người này. Anh ta đã chủ động giải thích cho Dư Y giúp cảnh sát, thỉnh thoảng cũng sẽ tán gẫu với Dư Y vài câu. Tầng dưới cùng phòng nhỏ đến nỗi không thể kê giường, không thể ở được, ở trong đêm mưa hôm đó, anh ta đã dọn ra khỏi phòng của mình, dọn vào căn phòng đầy rễ cây. Dư Y hiểu tấm lòng của anh ta được coi như là tốt bụng, không khỏi có chút áy náy.
Quả thật cho tới bây giờ Dư Y chưa bao giờ thích ban công giống như hôm nay vậy, cô chỉ là muốn phơi chăn, nhưng cũng muốn nhân tiện sau khi trời tối lên ban công thu chăn lại, không nghĩ tới Nguỵ Tông Thao lại theo kịp. Cô chỉ là tương kế tựu kế, lấy lòng A Thành, cũng muốn khoe khoang trước mặt Ngụy Tông Thao. Cô tin rằng bất kể là thiệt hay giả, Nguỵ Tông Thao đều vui vẻ chấp nhận, nhưng mà không dự đoán được Nguỵ Tông Thao lại nói toạc ra một câu: “Hiếm khi thấy em thích ban công như vậy…” Trong nháy mắt Dư Y cảm thấy buồn bực, nhưng nghĩ tới ánh đèn sáng trước mặt thì cô bình thường trở lại.
Khoảng cách từ nơi này với khu phố Nho An Đường ở phía trước hơi xa một chút, từ chỗ này nhìn qua cũng không thể thấy được rõ ràng những toà nhà của khu phố, nhưng một khi trời tối thì có thể theo ánh đèn phân biệt rõ nhà cửa.
Vị trí của Nho An Đường hẻo lánh, khu phố không người viếng thăm, người ở bên trong cũng không nhiều, hơn phân nửa tầng lầu đều bị bỏ trống. Từ khi Dư Y dọn ra khỏi chỗ đó, từ nơi này nhìn qua đối diện lầu bốn thì không thấy chỗ đó sáng đèn, hôm nay lại có ánh sáng.
Giờ phút này, đèn trong phòng khách của nhà Dư Y thuê ở lúc trước được sáng lên, đồ dùng trong nhà ở bên trong không có thay đổi, chỉ có thêm một ống nhòm trên ban công.
Sắc mặt Trần Chi Nghị thật lãnh đạm, từ trong áo lấy ra một cái điện thoại, trầm giọng nói: “Lập tức điều tra cho tôi một người đàn ông, hình ảnh đã gởi tới hộp thư của cậu!”
Ở đầu này, Dư Y ung dung nhàn nhã nằm ở trên giường. Phòng của cô nhìn không tới khu phố Nho An Đường, cô lại nghĩ đến cảnh tượng ở bên trong căn phòng cho thuê, không biết Trần Chi Nghị này khi nào thì tìm đến, cô bỗng dưng nảy lòng trông mong anh ta.