Canh Bạc Hôn Nhân

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Thể loại: Lãng mạn Người dịch: Tô Trần Thủy Tiên Một thập kỷ trước, Hầu tước Bourne bị chính kẻ từng nâng đỡ mình chiếm đoạt hết gia sản, chỉ còn lại hai bàn tay trắng. Thời gian sau, anh gây dựng lại …
Xem Thêm

Chương 4
Penelope đưa tay ra cầm chặt chai rượu, rồi giật lấy nó từ tay Michael và đắn đo, trong một giây thoáng qua, sau đó tu một hơi thật lớn, vì nhất định không có thời điểm nào phù hợp hơn lúc này để bắt đầu một cuộc sống rượu chè.

“Tôi sẽ không lấy anh!”

“Tôi e rằng mọi chuyện xong rồi.”

Cơn phẫn nộ bùng lên. “Hoàn toàn chắc chắn là chưa xong!” Cô ôm chặt chai rượu vào l*иg ngực và đẩy Michael ra để bước qua anh tới cánh cửa. Khi anh không nhúc nhích, cô dừng lại, chỉ cách nhau một li thôi, áo choàng của cô quét vào anh. Cô nhìn chằm chằm vào ánh mắt nghiêm nghị màu nâu lục nhạt của anh, quyết không để bị khuất phục phải làm theo ý muốn lố bịch của anh. “Tránh sang một bên, ngài Bourne. Tôi sẽ trở về nhà. Anh là một kẻ mất trí.”

Một bên lông mày đen trêu ngươi nhướng lên. “Xem giọng điệu kìa”, anh chế nhạo. “Tôi thấy mình không muốn nhúc nhích. Em sẽ phải tìm đường khác thôi.”

“Đừng bắt tôi làm một việc gì đó khiến bản thân hối tiếc.”

“Sao lại hối tiếc?” Anh đưa một bàn tay lên, dùng một ngón tay ấm áp nâng cằm cô lên. Anh nói, “Penelope đáng thương, cực kỳ sợ mạo hiểm.”

Penelope đáng thương.

Mắt cô nheo lại khi nghe cách gọi đáng ghét đó. “Tôi không sợ mạo hiểm. Tôi cũng không sợ anh đâu.”

Một bên lông mày đen cong lên. “Không sợ ư?”

“Không.”

Anh nghiêng người lại gần. Quá gần. Đủ gần để có thể bao phủ cô trong hương cam bergamot và cây tuyết tùng. Đủ gần để cô có thể chú ý đến đôi mắt đã chuyển sang một sắc thái màu nâu đáng yêu của anh. “Chứng minh đi.”

Giọng anh trở nên trầm khàn, khiến một âm thanh của cơn kích động chạy dọc xương sống.

Anh bước tới gần hơn, đủ gần để có thể chạm vào cô, đủ gần để hơi nóng của anh có thể sưởi ấm cô trong căn phòng lạnh giá, và những ngón tay của anh trượt vào phần tóc ở gáy cô, giữ cô đứng yên khi anh cứ nấn ná ở trên cô, đe dọa. Đầy hứa hẹn.

Như thể anh muốn cô.

Như thể anh đã đến vì cô.

Mà tất nhiên là không phải vậy.

Nếu không vì Falconwell, anh sẽ không ở đây.

Và cô sẽ thành công trong việc ghi nhớ điều đó.

Anh không muốn cô, cũng giống như bất kỳ người đàn ông nào khác trong cuộc đời cô. Anh cũng y như tất cả bọn họ thôi.

Và điều đó thật không công bằng.

Nhưng cô sẽ bị nguyền rủa nếu anh lấy đi lựa chọn duy nhất cô có trong vấn đề này. Cô nhấc tay lên, cầm chặt chai rượu whiskey trong tay trái, và xô anh bằng tất cả sức mạnh – không đủ mạnh để dịch chuyển được một người có vóc dáng như anh, nhưng cô cũng tự ngạc nhiên với chính mình chút ít.

Michael loạng choạng ngả ra sau, và cô lao qua anh, suýt tới được cánh cửa bếp trước khi anh lấy lại thăng bằng và đuổi theo, bắt được cô trong một câu “Ồ, không, em không dám làm thế chứ!” và quay cô lại đối mặt với mình.

Cơn cáu tiết trỗi dậy. “Thả tôi ra!”

“Tôi không thể”, anh nói đơn giản. “Tôi cần em.”

“Vì Falconwell.” Anh không đáp lại. Anh không cần phải làm thế. Cô hít một hơi dài. Anh đang làm tổn hại cô. Như thể bây giờ là thời tiền trung cổ vậy. Như thể cô chỉ là một tên nô ɭệ. Như thể cô không đáng giá gì ngoài mảnh đất gắn liền với lời cầu hôn.

Penelope ngừng lại khi nghĩ đến điều đó, nỗi thất vọng chạy xuyên qua cơ thể.

Anh ta còn xấu xa hơn những người khác nữa.

Cô nói, “Chà, thật đáng tiếc, vì tôi đã hứa hôn rồi”.

Anh nói, “Sẽ không còn thế nữa sau tối nay. Sẽ không có ai chịu cưới em sau khi em đã ở riêng với tôi qua đêm.”

Lời nói đó đáng lẽ nên ẩn chứa một mối đe dọa. Một mối nguy hiểm. Nhưng thay vì thế, nó lại được nói rõ ra như một sự thật hiển nhiên. Anh là loại người đểu cáng xấu xa nhất – ngày mai thanh danh của cô sẽ bị hủy hoại.

Anh lấy đi lựa chọn của cô.

Như cha cô đã làm trước đó.

Như Công tước Leighton đã làm trong suốt những năm tháng qua.

Lại thêm một người đàn ông bẫy cô một lần nữa.

“Em có yêu anh ta không?”

Câu hỏi phá vỡ cơn nóng giận đang gia tăng. “Anh hỏi gì cơ?”

“Hôn phu của em ấy. Em có tự huyễn hoặc rằng mình đang yêu nhiều lắm không?” Lời nói mang vẻ châm biếm, cứ như tình yêu và Penelope là một sự kết hợp nực cười vậy. “Em có mơ mộng hão huyền về niềm sung sướиɠ, hạnh phúc không?”

“Nó có quan trọng không?”

Cô làm anh ngạc nhiên. Cô không thể nhìn thấy điều đó trong mắt anh cho tới khi anh khoanh tay trước ngực và nhướng một bên mày. “Không hề.”

Một cơn gió lạnh lùa vào xé toạc cả căn bếp, và Penelope túm lấy áo choàng quấn chặt quanh người. Michael để ý thấy và lầm bầm một cách cộc cằn những từ ngữ mà Penny cho là không dành cho người bầu bạn lịch sự. Anh cởi chiếc áo bành tô ra, kế tiếp là áo khoác dài, cẩn thận gấp chúng lại và đặt chúng trên mé chậu rửa lớn trước khi đối mặt với cái bàn bằng gỗ sồi nằm chính giữa nhà bếp. Nó bị thiếu một chân, và có một cái rìu cắm sâu một nửa vào bề mặt đầy vết xước. Cô nên cảm thấy kinh ngạc bởi món đồ gỗ hư hại này, nhưng tối nay có rất ít chuyện bình thường xảy ra.

Trước khi cô có thể nghĩ về điều muốn nói, anh đã nắm chặt lấy cái rìu và quay sang cô, khuôn mặt anh trở thành một khối góc cạnh dưới ánh đèn măng sông. “Lùi lại đi.”

Đây là người đàn ông thích đòi hỏi người khác phải chú ý đến lời cảnh báo của mình. Anh không chờ xem cô có làm theo mệnh lệnh hay không mà nhấc luôn cái rìu lên cao khỏi đầu. Cô ép mình vào góc căn phòng tối trong khi anh dốc sức tấn công món đồ đó. Nỗi kinh ngạc khiến cô không thể ngăn mình ngắm nhìn anh.

Anh được tạo tác và nhào nặn tuyệt đẹp!

Giống như một bức tượng La Mã rực rỡ, tất cả đường nét bên ngoài của cơ bắp săn chắc, khỏe mạnh được phô bày dưới làn vải lanh sạch sẽ của hai tay áo sơ mi khi anh giơ dụng cụ ấy lên khỏi đầu. Bàn tay anh kiên quyết lướt dọc theo cán rìu, những ngón tay nắm chặt lấy nó khi anh giáng lưỡi thép ăn sâu xuống tấm gỗ sồi lâu đời bằng một tiếng “bộp” lớn, làm một mảnh vụn gỗ bay vụt qua bên kia căn bếp, rơi xuống mặt lò sưởi đã lâu không dùng đến.

Anh xòe lòng bàn tay với những ngón dài áp sát lên mặt bàn, cầm chặt cái rìu một lần nữa để lôi lưỡi rìu ra khỏi tấm gỗ. Anh ngoảnh lại trong khi lùi ra sau, đảm bảo cô đứng ngoài đường bay của bất kỳ vật gì có khả năng bắn tới đó – một cử chỉ mà cô không thể kìm nén cảm giác được an ủi – trước khi anh quay lại với món đồ ấy và vung tay chặt xuống lần hai bằng một động tác mạnh mẽ.

Lưỡi rìu bổ vào tấm gỗ, nhưng cái bàn vẫn trơ ra.

Anh lắc đầu và giật mạnh cái rìu ra lần nữa, lần này nhắm vào một trong các chân bàn còn lại.

Bộp!

Mắt Penelope mở to khi ánh đèn chiếu sáng cảnh tượng chiếc quần len ôm chặt lấy bắp đùi rắn chắc, khỏe mạnh của anh. Cô không nên nhận ra... không nên chăm chú để ý đến phần nam tính... hiển hiện rành rành như thế.

Nhưng cô chưa từng nhìn thấy đôi chân nào như đôi chân anh.

Bộp!

Chưa bao giờ hình dung chúng có thể... hấp dẫn đến thế.

Bộp!

Không thể cưỡng lại được.

Bộp!

Khi nhát chặt cuối cùng kết thúc cũng là lúc món đồ gỗ vỡ ra từng mảnh, chân bàn xoắn lại dưới lực tác động làm mặt bàn nghiêng đi, một đầu rơi xuống sàn khi Michael quăng cái rìu qua một bên để túm lấy chân bàn bằng hai bàn tay không và vặn mạnh, giật ra khỏi chỗ của nó.

Anh quay người lại phía cô, gõ gõ một đầu chân bàn vào lòng bàn tay trái.

“Thành công rồi”, anh tuyên bố.

Làm như cô đã trông mong bất cứ chuyện gì thấp kém hơn không bằng.

Làm như anh sẽ chấp nhận bất cứ chuyện gì thấp kém hơn không bằng.

“Hay lắm”, cô nói, vì không biết nói câu nào hay hơn thế.

Anh đặt khúc gỗ lên một bên vai rộng lớn. “Em đã không chớp lấy thời cơ đó để trốn thoát.”

Người cô chợt đông cứng. “Đúng vậy.” Mặc dù suốt cuộc đời mình cô không thể lý giải tại sao.

Anh đi tới cái chậu lớn để đặt chân bàn vào trong đó và cẩn thận nhấc áo khoác dài của mình lên, giũ hết mọi nếp nhăn rồi vội mặc vào.

Cô quan sát anh cuộn vai vào bộ y phục được may hết sức hài hòa ấy, làm nổi bật kiểu cắt may vừa như in – kiểu vừa khít mà cô không còn cho là hiển nhiên nữa, bởi vì cô nhận thấy ẩn sâu dưới lớp quần áo là dấu hiệu của Người Vitruvius[1].

[1] Vitruvius Man là tên một bức vẽ nổi tiếng của Leonardo da Vinci được ông thực hiện vào khoảng năm 1490. Bức vẽ mô tả một người đàn ông khỏa thân ở hai trạng thái khác nhau (duỗi thẳng chân và dạng chân) nằm trong một hình tròn và hình vuông. Leonardo da Vinci vẽ Người Vitruvius dựa trên sự tương quan về tỷ lệ lý tưởng của số đo cơ thể người và các khái niệm về hình học được mô tả trong chuyên luận De Architectura của kiến trúc sư La Mã tên Vitruvius.

Không!

Cô lắc đầu. Cô sẽ không nghĩ về anh như ở vị trí của Leonardo. Anh đã quá đáng sợ so với một nhân vật như thế rồi.

Cô lắc đầu. “Tôi sẽ không kết hôn với anh.”

Anh vuốt thẳng cổ tay áo, cài khuy một cách cẩn thận, và quét một lớp nước đọng khỏi ống tay áo khoác. “Đó không phải chủ đề để bàn cãi.”

Cô cố gắng tìm lý lẽ. “Anh sẽ trở thành một người chồng tồi tệ.”

“Tôi chưa hề nói mình sẽ trở thành một người chồng tốt.”

“Nên anh sẽ ép buộc tôi phải sống trong một cuộc hôn nhân không hạnh phúc?”

“Nếu cần thiết. Nếu em muốn nghe lời an ủi, thì tôi sẽ nói rằng việc khiến em không hạnh phúc không phải là mục tiêu trực tiếp của tôi.”

Cô chớp chớp mắt. Anh ta không đùa. Cuộc đối thoại này đang thật sự diễn ra. “Và anh tưởng điều này sẽ làm cho việc theo đuổi, cầu hôn của anh hợp lý hơn à?”

Anh lơ đãng nhún một bên vai. “Tôi không tự lừa phỉnh bản thân mình với tư tưởng rằng, mục đích của hôn nhân là hạnh phúc cho một hoặc cả hai bên liên quan. Kế hoạch của tôi là hoàn lại đất của Falconwell về trang viên của nó và thật không may cho em, dự tính ấy cần đến cuộc hôn nhân của chúng ta. Tôi sẽ không là một người chồng tốt, nhưng tôi cũng không hề có ý định muốn khống chế em làm gì.”

Cô há hốc miệng kinh ngạc trước sự thành thật của anh. Thậm chí anh không giả vờ tỏ ra tử tế. Quan tâm. Lo lắng. Cô khép miệng lại. “Tôi hiểu rồi.”

Anh tiếp tục. “Em có thể làm hoặc có bất kỳ điều gì tùy thích, bất cứ lúc nào em muốn. Tôi có đủ tiền cho em tiêu xài phung phí vào bất kỳ việc gì mà những phụ nữ kiểu như em thích làm.”

“Những phụ nữ kiểu như tôi?”

“Các bà cô với những mộng tưởng về điều gì đó hơn thế nữa.”

Không khí thoát khỏi căn phòng bằng một tiếng “vυ"t”. Một cách mô tả kinh khủng, thô lỗ, mới chính xác làm sao. Một bà cô với những mộng tưởng về điều gì đó hơn thế nữa. Cứ như thể anh đã có mặt trong phòng tiếp khách của cô vào buổi chiều đó và theo dõi khoảnh khắc lời cầu hôn của Tommy khiến cô cảm thấy thất vọng. Và hy vọng về điều gì đó hơn thế nữa.

Điều gì đó khác biệt.

Chà, chuyện này chắc chắn khác biệt.

Anh vươn tay ra chạm vào cô, một ngón tay vuốt ve dọc bên má cô, và cô quay mặt tránh sự đυ.ng chạm ấy trong cơn đau đớn. “Đừng.”

“Em sắp sửa kết hôn với tôi, Penelope.”

Cô đột ngột ngoảnh lại, cố ở ngoài tầm với của anh, không muốn anh chạm vào mình. “Vì sao tôi phải làm thế?”

“Bởi vì, cưng à”, anh nghiêng người về phía trước, giọng anh chứa đựng lời hứa hẹn nham hiểm khi quét ngón tay ấm áp, khỏe mạnh đó dọc xuống cổ cô và kéo dài khắp làn da phía trên áo đầm, khiến trái tim cô đập càng lúc càng mạnh và nhanh hơn, tới mức rút cạn hơi thở của cô, “sẽ không ai chịu tin rằng tôi đã không hề làm tổn hại đến em”.

Anh nghì chặt lấy đường viền của chiếc áo và bằng một cú giật cực mạnh, anh xé toạc chiếc áo đầm cùng lớp váy lót của cô làm hai, lột trần cô đến tận thắt lưng.

Cô thở dốc, đánh rơi chai rượu để giữ chặt lấy chiếc áo dài trên người, rượu whiskey văng tung tóe khi chai rượu rơi xuống trước mặt cô, kêu óc ách. “Anh… anh…”

“Cứ từ từ đi cưng”, anh kéo dài giọng, bước lùi lại để chiêm ngưỡng công trình của mình. “Tôi sẽ đợi em tìm được từ ngữ thích hợp.”

Mắt cô nheo lại. Cô không cần từ ngữ. Cô cần một cái roi ngựa.

Cô làm một việc duy nhất mà mình có thể nghĩ ra. Bàn tay cô tự động tung ra một cái tát với một tiếng “đét” – âm thanh lẽ ra sẽ đem lại cảm giác vô cùng thỏa mãn nếu cô không bị làm nhục cùng cực đến thế.

Đầu anh vụt xoay qua một bên bởi cú tát, ngay tức khắc đưa một bàn tay lên má, nơi bắt đầu hiện ra một vết đỏ. Penelope bước giật lùi một lần nữa, hướng về cánh cửa, giọng run rẩy. “Tôi sẽ không bao giờ… không bao giờ… kết hôn với một người như anh. Anh đã quên mọi thứ về con người mình rồi sao? Tất cả những điều về một người mà đáng ra anh có thể trở thành? Người ta chắc sẽ cho rằng anh đã được nuôi lớn bởi một bầy sói.”

Rồi cô quay người đi, và làm một việc mà đáng lẽ cô nên làm ngay giây phút trông thấy anh đi loanh quanh gần ngôi nhà.

Cô bỏ chạy.

Giật mở cánh cửa, cô lao xuống đống tuyết phía bên kia, mò mẫm đường về trang viên Needham. Nhưng cô chỉ đi được một vài thước trước khi bị anh tóm từ đằng sau bằng một cánh tay như bọc thép, và nhấc cô lên khỏi mặt đất. Chỉ tới lúc ấy cô mới gào thét lên. “Buông tôi ra! Đồ ác ôn! Cứu!”

Cô đá chân loạn xạ, gót giày đá thẳng vào ống quyển của anh, và anh chửi thề một cách xấu xa ngay tai cô. “Đừng chống cự nữa, con nhỏ đanh đá này.”

Đừng hòng. Cô nỗ lực nhiều hơn nữa. “Cứu! Ai đó cứu tôi với!”

“Không có ai còn sống trong vòng gần một dặm. Và không có ai còn thức ở xa hơn khoảng đó đâu.” Lời nói càng khích lệ cô hơn, và anh làu bàu khi khuỷu tay cô thúc vào bên sườn anh vừa lúc họ trở lại nhà bếp.

“Bỏ tôi xuống!”, cô la hét, ầm ĩ nhất có thể, thẳng vào tai anh.

Michael ngoảnh mặt sang hướng khác và vẫn tiếp tục bước đi dữ dội, lôi theo đèn măng sông và chân bàn mà anh vừa chặt khi đi qua luôn căn bếp. “Không.”

Cô vùng vẫy nhiều hơn, nhưng vòng kìm kẹp của anh rất chắc. Cô hỏi, “Anh định làm chuyện đó thế nào hả? Cưỡиɠ ɧϊếp tôi ở đây, trong ngôi nhà trống không của anh, và trả về nhà cha tôi trong tình trạng bị hủy hoại tan nát phải không?”. Họ bước dọc theo một hành lang dài qua một dãy những thanh gỗ mỏng đánh dấu đến đầu cầu thang của khu dành cho người hầu. Cô với tay ra và tóm chặt lấy một trong những thanh gỗ, cố hết sức bám riết vào nó.

Anh dừng bước, đợi cô thả nắm tay ra. Khi anh lên tiếng, giọng điệu ẩn chứa sự kiên nhẫn rất lớn. “Tôi không cưỡиɠ ɧϊếp phụ nữ. Ít nhất cũng không nếu họ không yêu cầu hết sức đàng hoàng.”

Lời tuyên bố làm cô ngập ngừng.

Đương nhiên anh sẽ không cưỡиɠ ɧϊếp cô.

Anh hầu như không dành ra một giây phút nào nghĩ về cô như bất cứ điều gì khác ngoài một Penelope thô kệch, đoan trang, và là rào cản duy nhất giữa anh và việc được trả lại quyền trong gia đình.

Cô không chắc rằng điều đó khiến tình hình trở nên tốt hơn hay tệ hơn.

Nhưng nó khiến trái tim cô đau nhói. Anh không lo lắng cho cô. Không muốn cô. Thậm chí còn không tôn trọng cô để giả vờ làm những việc kia. Để giả vờ quan tâm. Để nỗ lực quyến rũ cô.

Anh đang lợi dụng cô vì Falconwell.

Không phải Tommy cũng vậy sao?

Tất nhiên là vậy rồi. Tommy nhìn sâu vào ánh mắt cô, nhưng không thấy màu xanh của đôi mắt đó, mà là màu xanh của bầu trời Surrey trên đầu Falconwell. Nhất định anh ấy xem cô là bạn, nhưng đó không phải là lý do để cầu hôn cô.

Ít ra thì Michael cũng trung thực về chuyện này.

“Đây là lời cầu hôn tốt nhất mà em sẽ nhận được, Penelope”, anh nói một cách dịu dàng, và cô hiểu được vẻ nôn nóng cùng sự gấp rút trong giọng nói của anh.

Sự thật.

Cô nới lỏng nắm tay. “Anh biết đấy, anh thật xứng với danh tiếng của mình.”

“Đúng vậy. Và đây không phải là việc xấu xa nhất mà tôi từng làm. Em nên biết thế.”

Những lời nói kia đáng ra nên đầy kiêu hãnh. Bằng không thì cũng dửng dưng. Nhưng không phải vậy. Chúng rất thực lòng. Và có điều gì đó trong lời nói của anh, xuất hiện ngay lúc ấy và lập tức biến mất, điều gì đó mà cô không hoàn toàn chắc là mình đã nghe được. Điều gì đó mà cô sẽ không cho phép mình thừa nhận.

Nhưng cô buông tay vịn cầu thang ra, và anh đặt cô xuống vài bậc thang phía trên anh.

Cô đang thực sự xem xét kỹ chuyện này. Như một người đàn bà điên.

Thực sự hình dung mọi việc sẽ ra sao khi kết hôn với anh chàng Michael lạ lẫm, xa cách này. Có điều, cô không thể hình dung ra được. Thậm chí không thể bắt đầu mường tượng mọi việc sẽ như thế nào khi kết hôn với người đàn ông cầm một cái rìu đến bàn ăn trong bếp mà không cần suy nghĩ gì hết. Và mang một phụ nữ đang la hét om sòm vào những ngôi nhà bị bỏ hoang.

Đây sẽ không phải là một cuộc hôn nhân thông thường của giới thượng lưu, chắc chắn như thế.

Cô có thể nhìn thẳng vào mắt anh, nhờ đứng ở bậc thang phía trên anh. “Nếu tôi kết hôn với anh, tôi sẽ bị hủy hoại.”

“Điều bí ẩn to lớn của xã hội thượng lưu chính là sự hủy hoại còn lâu mới tệ hại như bọn họ thường nói phịa. Em sẽ có tất thảy tự do kèm theo một danh tiếng bị hủy hoại. Chúng rất đáng kể đấy.”

Anh sẽ biết rõ thôi.

Cô lắc đầu. “Không chỉ có mình tôi. Các em gái của tôi cũng sẽ bị hủy hoại. Chúng sẽ không bao giờ kiếm được những đám tốt nếu muốn kết hôn. Toàn bộ xã hội sẽ nghĩ chúng cũng… dễ dàng tạo tai tiếng… giống như tôi.”

“Các em gái của em không dính líu đến việc của tôi.”

“Nhưng chúng là việc của tôi.”

Anh nhướng một bên mày. “Em có chắc là mình đang ở trong tình thế được quyền đòi hỏi không?”

Không. Không hề. Nhưng dẫu vậy cô vẫn kiên quyết đến cùng, đứng thẳng người và duỗi thẳng vai. “Anh quên rằng sẽ không có một vị cha sở nào chịu cử hành hôn lễ cho chúng ta nếu tôi cự tuyệt.”

“Vậy em nghĩ là tôi sẽ không loan báo khắp London rằng tôi đã hoàn toàn làm tổn hại em tối nay nếu em làm thế à?”

“Đúng vậy.”

“Em nhầm rồi. Câu chuyện mà tôi bịa ra có thể khiến những gái điếm cứng rắn nhất cũng phải đỏ mặt.”

Chính Penelope là người đỏ mặt, nhưng cô quyết không để bị dọa nạt. Cô hít vào một hơi thật sâu và đưa ra con át chủ bài của mình. “Tôi không nghi ngờ việc đó, nhưng một khi hủy hoại tôi, anh cũng sẽ hủy hoại mọi cơ may của mình liên quan đến Falconwell.”

Anh cứng người lại. Penelope nín thở vì phấn khích trong khi chờ đợi câu trả lời của anh.

“Ra giá đi.”

Cô đã thắng.

Cô đã thắng cuộc.

Cô muốn kêu lên để thể hiện niềm vui chiến thắng vì đã đánh bại kẻ hung bạo to lớn, không thể lay chuyển được này. Nhưng cô vẫn còn giữ khả năng tự bảo toàn mạng sống của mình. “Chuyện tối nay nhất quyết không được để ảnh hưởng đến thanh danh của các em gái tôi.”

Anh gật đầu. “Em có lời hứa chân thành của tôi về việc đó.”

Cô dùng nắm tay khép chặt miếng vải trên áo đầm bị xé rách. “Lời hứa chân thành của một tên vô lại khét tiếng ư?”

Anh bước lên một bậc, tiến đến gần hơn, áp đảo mà dồn cô vào trong bóng tối. Cô ép mình phai đứng yên khi anh lên tiếng, giọng nói của anh vừa nguy hiểm vừa đầy hứa hẹn. “Giang hồ cũng có luật lệ và danh dự với nhau đấy, Penelope. Đối với con bạc còn hơn thế nhiều.”

Cô nuốt nước bọt, khoảng cách gần gũi đang nghiền nát dũng khí của cô. “Tôi… tôi chẳng thuộc loại nào trong số đó.”

“Nhảm nhí”, anh thầm thì, và cô ngỡ mình có thể cảm nhận được môi anh ngay thái dương mình. “Xem ra em là một tay đánh bạc bẩm sinh. Em chỉ cần một chút chỉ dẫn thôi.”

Không nghi ngờ gì là anh có thể dạy cho cô nhiều hơn những gì mà cô từng tưởng tượng ra.

Cô gạt ý nghĩ đó cùng các hình ảnh đi cùng nó ra khỏi tâm trí khi anh nói thêm. “Chúng ta thỏa thuận chứ?”

Niềm vui chiến thắng biến mất, nhường chỗ cho nỗi lo sợ.

Phải chi cô có thể thấy được đôi mắt anh. “Tôi có được quyền lựa chọn không?”

“Không.” Câu trả lời không chút cảm xúc. Không có dấu hiệu của nỗi đau hay tội lỗi. Chỉ có sự thành thật lạnh lùng.

Michael đưa tay ra cho cô một lần nữa, và lòng bàn tay rộng, phẳng ấy ra hiệu chờ cô bắt lấy.

Thần Hades đang đưa ra những hạt lựu.[2]

[2] Theo Thần thoại Hy Lạp, Persephone đang hái hoa thì bị Hades bắt cóc về âm phủ. Khi Hades được Zeus ra lệnh thả nàng, thần đưa cho nàng quả lựu, vì trong lúc quá đói nàng đã lỡ ăn sáu hạt lựu nên đã trở thành người của âm phủ. Theo quy định của thần linh, nàng phải sống ở âm phủ một quãng thời gian ngang với số hạt lựu đã ăn. Persephone kết hôn với Hades và trở thành Nữ hoàng âm phủ.

Nếu cô chấp nhận nó, mọi chuyện sẽ thay đổi. Mọi thứ sẽ khác đi.

Tất cả sẽ không thể trở lại như trước. Tuy vậy, đâu đó trong tâm trí, cô biết rõ dù gì mọi việc cũng sẽ không thể như trước được nữa.

Vừa giữ cho áo mình gắn chặt với nhau, cô vừa nắm lấy tay anh.

Anh dẫn cô đi lên những bậc thang, ngọn đèn của anh là chỗ nương náu duy nhất khỏi bóng tối đen như mực ở phía xa xa, và Penelope không thể ngăn mình níu lấy anh. Cô ước chi mình có đủ can đảm để thả tay anh ra, để đi theo sau mà vẫn kiểm soát được bản thân, để kháng cự lại anh trong hoàn cảnh nho nhỏ này, nhưng có điều gì đó về chuyến đi bộ này – điều gì đó thật khó hiểu và huyền bí theo một cách không liên quan gì đến ánh sáng – khiến cô không thể ép mình buông anh ra.

Anh quay người lại tại chân cầu thang, đôi mắt anh bị che phủ trong ánh sáng ngọn nến. “Vẫn còn sợ bóng tối à?”

Việc dính dáng đến tuổi thơ của họ làm cô lo âu. “Lúc ấy chỗ đó là hang cáo. Bất cứ vật gì cũng có thể ở dưới đó.”

Anh bắt đầu bước lên cầu thang. “Chẳng hạn như?”

“Một con cáo, biết đâu đấy?”

“Làm gì có con cáo nào trong cái hang đó.”

Anh đã kiểm tra trước rồi. Đó chính là lý do duy nhất mà cô để anh thuyết phục mình bước vào trong hang. “Vậy thì… con gì khác. Có thể là một con gấu.”

“Hoặc có lẽ lúc ấy em sợ bóng tối.”

“Chắc vậy. Nhưng bây giờ thì không.”

“Không ư?”

“Tối nay, tôi đã ra ngoài trong bóng đêm, không phải sao?”

Họ quẹo sang một hành lang dài. “Đúng là thế.” Rồi anh buông tay cô ra, và cô không thích việc mình nhớ đến sự đυ.ng chạm của anh khi anh xoay tay nắm cửa gần đó rồi đẩy cửa mở, tạo ra một tiếng cót két kéo dài và đáng ngại. Anh nói nhỏ vào tai cô. “Penelope, tôi hoàn toàn đồng ý rằng mặc dù việc em sợ bóng tối là không cần thiết, nhưng em hoàn toàn đúng khi sợ những thứ đầy sinh lực tiềm ẩn trong đó.”

Penelope nheo mắt nhìn vào bóng tối, cố gắng nhận ra căn phòng phía bên kia, nỗi lo lắng cuộn tròn sâu bên trong. Cô đứng chần chừ ở ngưỡng cửa, hơi thở dần trở nên gấp gáp và ngột ngạt. Những thứ đầy sinh lực tiềm ẩn trong bóng tối… như anh.

Anh chầm chậm đẩy nhẹ cô để chen qua, động tác đó vừa là một kiểu mơn trớn vừa là một mối đe dọa. Khi đi ngang qua cô, anh thì thầm, “Em đúng là một kẻ lừa bịp tệ hại”. Lời nói gần như không khí thoảng qua, và cảm giác hơi thở của anh trên da cô đã chống lại tác dụng của lời lăng mạ.

Ánh đèn măng sông bập bùng xuyên suốt các bức tường của căn phòng nhỏ đầy xa lạ, chiếu thứ ánh sáng vàng dịu khắp những lớp phủ tường xưa kia trang nhã, nay bị phai màu trong vô vọng, mà chắc hẳn một thời, trên bề mặt đó từng được trang hoàng hình một bông hồng đáng yêu. Căn phòng hầu như chỉ đủ lớn cho hai người, lò sưởi gần như choán cả một bức tường, ở phía đối diện là hai cửa sổ nhỏ nhìn ra một bụi cây.

Michael cúi xuống để chuẩn bị nhóm lò, và Penelope đi đến cửa sổ, ngắm nhìn một mảnh ánh trăng cắt qua phong cảnh phủ đầy tuyết tận phía xa xa. “Đây là phòng gì vậy? Tôi không nhớ ra.”

“Chắc em chưa bao giờ có cơ hội được nhìn thấy nó. Đây là thư phòng của mẹ tôi.”

Ký ức về hầu tước phu nhân chợt ùa về - một người phụ nữ cao ráo và xinh đẹp, với nụ cười tươi rói, nồng nhiệt cùng đôi mắt hiền từ. Đương nhiên căn phòng yên tĩnh và thanh bình này là của bà.

“Michael”, Penelope quay lại nhìn anh đang cúi thấp người tại lò sưởi, đặt một lớp rơm lót phía dưới và nhen mồi lửa. “Tôi chưa từng có cơ hội để…” Cô tìm kiếm từ ngữ thích hợp.

Anh chặn cô lại ngay. “Không cần đâu. Chuyện xảy ra cũng xảy ra rồi.”

Tông giọng lạnh nhạt của anh ra chiều không ổn. Khác thường. “Dù vậy… Tôi đã viết thư. Tôi không biết anh có bao giờ…”

“Có thể.” Anh vẫn giữ nguyên nửa người quay vào trước lò sưởi. Cô nghe thấy viên đá lửa kêu loẹt xoẹt khi chà xát vào hộp mồi lửa. “Rất nhiều người đã viết thư.”

Câu nói đáng ra không gây tổn thương, nhưng kỳ thực rất đau lòng. Cô đã vô cùng bàng hoàng khi nghe tin Hầu tước và Phu nhân Bourne qua đời. Hoàn toàn khác với cha mẹ cô, những người dường như cư xử với nhau chỉ hơn phép lịch sự trầm lặng một chút. Cha mẹ Michael có vẻ hết sức quan tâm, chăm sóc lẫn nhau, chăm sóc con trai của họ và Penelope rất chu đáo.

Khi nghe về vụ tai nạn xe ngựa, cô đã hụt hẫng vì đau buồn, vì những gì đã mất, vì những việc đáng lẽ có thể đã diễn ra.

Cô đã viết thư cho anh, rất nhiều lá thư trong suốt vài năm liền trước khi cha cô từ chối gửi thư thêm nữa. Sau đó, cô vẫn tiếp tục viết, hy vọng rằng bằng cách nào đó anh sẽ biết cô đang nghĩ về anh. Rằng anh sẽ luôn luôn có những người bạn tại Falconwell… ở Surrey… bất luận anh có thể cảm thấy cô độc thế nào đi chăng nữa. Cô đã hình dung một ngày nào đó, anh sẽ trở về nhà.

Nhưng anh đã không trở về. Chưa bao giờ.

Rốt cuộc, Penelope đành thôi mong chờ anh.

“Tôi rất tiếc.”

Đống bùi nhùi sáng rực lên, những cọng rơm bùng cháy.

Anh đứng dậy, quay lại nhìn cô. “Em sẽ phải tận dụng ánh sáng lò sưởi. Đèn của em bị vùi trong đống tuyết rồi.”

Cô nén cơn đau buồn xuống, gật đầu. “Tôi sẽ ổn thôi.”

“Đừng rời khỏi phòng này. Ngôi nhà đang trong tình trạng ọp ẹp, và tôi vẫn chưa cưới em đâu đấy.”

Anh quay người bước ra khỏi phòng.

Thêm Bình Luận