Chương 4

Ngọc Tiêm A theo sau lưng Phạm Hấp, đi ra khỏi đình gặp một quân sĩ cùng Tăng tiên sinh đi từ bên ngoài vào. Đám người nhìn thấy công tử, đều chắp tay thỉnh an, nhưng bọn họ nhìn thấy đi theo sau công tử là một nữ lang mỹ lệ, quân sĩ và tiên sinh trên mặt ánh mắt đều lộ ra vẻ kinh ngạc tới cực điểm.

Cách hành lang đình hoa, bọn họ vốn muốn nói chuyện, Phạm Hấp đưa tay ra hiệu họ không cần nhiều lời. Họ nhìn lang quân cứ như vậy mang mỹ nhân đi qua trước mặt, theo đuôi là gã sai vặt Tuyền An. Bóng lưng công tử cùng nữ lang dần biến mất tại cửa đình viện, không kịp chờ đợi bọn quân sĩ và văn sĩ nhao nhao thảo luận:

"Trước giờ, đây là lần đầu tiên thấy công tử chủ động tìm nữ lang."

"Nàng ta phải chăng có gì đặc biệt?"

Công tử Phạm Hấp dù không được bệ hạ yêu thích, nhưng lại cùng thái tử điện hạ quan hệ khăng khít, lần này việc thay mặt Chu Thiên Tử tuần hành thiên hạ là do thái tử đích thân tiến cử Thất công tử. Công tử Hấp nổi bật hơn tất cả các công tử, nhân phẩm có thể nói là điển hình.

Ra khỏi trường đình, gã sai vặt Tuyền An sớm đã chuẩn bị tốt hai con ngựa, đem dây cương giao cho công tử. Phạm Hấp đem một dây cương đưa về phía sau lưng, thật lâu không có người tiếp. Phạm Hấp quay đầu, Ngọc Tiêm A ôn nhu: "Công tử, ta không biết cưỡi ngựa."

Phạm Hấp lông mày nhẹ nhàng dãn ra.

Hắn là Thất công tử của Chu vương, bên cạnh hắn đều là nữ lang xuất thân không phú thì quý, các nữ tử không một ai không biết cưỡi ngựa. Phạm Thất công tử chưa từng tiếp xúc nữ tử với nữ tử địa vị tháp, hắn lần đầu tiên biết trên đời có nữ đẹp như vậy lại không biết cưỡi ngựa.

Phạm Hấp thu dây cương, ấm giọng: "Thật có lỗi, ta không biết."

Hắn hướng phía nàng vươn tay.

Năm ngón tay hơi cong, xương ngón tay thon dài lại cân xứng. Trong số những nam nhân nàng từng gặp, bàn tay này có thể coi là "Cực phẩm".

Ngọc Tiêm A nhẹ nhàng nhìn một chút, nàng cúi đầu, đi tay về phía hắn. Mười ngón tay nữ nhân nhỏ nhắn, nhu hòa tay lang quân, chỉ là đυ.ng một cái, liền bị tay của nam tử nắm chặt. Khi hai bàn tay xinh đẹp chạm vào nhau, Tuyền An một bên nhìn đến ngây người, không khỏi mặt đỏ tim run, cúi đầu ho khan một tiếng.

Phạm Hấp mỉm cười, trên tay dùng sức. Hắn lên ngựa trước, sau đó đem Ngọc Tiêm A kéo lên ngựa, ngồi trước ngực mình. Hắn ngồi trên ngựa, cúi đầu liếc nhìn nàng, ôn nhu: "Gió có chút lớn, bất quá khoảng cách không xa, nữ lang xin an tâm, không cần hoảng sợ."

Ngọc Tiêm A không nói chuyện, chỉ cúi đầu mỉm cười, uyển chuyển như hoa sen nở.

Phạm Hấp cúi đầu liếc nhìn nàng một cái, nắm chặt dây cương, thanh âm từ trên đỉnh đầu nàng vang lên: "Zaaaa —— "

------------------------------------

Bên ngoài trường đình chừng ba dặm, có hồ nước trong vắt, rừng cây rậm rạp, hoa mai nở rộ. Hai người xuống ngựa, Ngọc Tiêm A ngẩng đầu nhìn phong cảnh đông xuân trước mắt, có chút sững sờ. Bên hồ nước có một hàng mai, nước trong vắt dưới tán cây phá tan lớp băng, vài tảng băng trôi lững lờ trên mặt hồ đóng băng. Phạm Hấp đi buộc ngựa, khi trở về, thấy hoa mai trên cây phảng phất rơi vào mỹ nhân bên dưới.

Băng liên tục kết, Ngọc Tiêm A ngẩng đầu: "Phong cảnh thật đẹp, đa tạ công tử dẫn ta tới nơi đây."

Phạm Hấp cười, nhẹ nhàng đáp lại: "Muốn ngắm thì ngắm, loại cảnh trí vậy có rất nhiều"

Trong lời nói của lang quân có ám chỉ gì đó, Ngọc Tiêm A cúi đầu mỉm cười, không có đáp lại. Trong lòng nàng thầm nghĩ. Vậy ta là thân phận như thế nào? Là một con chim sẻ người nuôi a?

Đáng tiếc Ngọc Tiêm A dù bần hàn, nhưng chí hướng thì xa, không cam tâm làm một con chim sẻ nuôi trong nhà.

Thấy nàng không trả lời, Phạm Hấp nói: "Đi một chút đi?"

Hai người xuôi theo hồ tản bộ, mới đầu không nói gì, lang quân cùng nữ lang ống tay áo nhẹ nhàng ma sát, bầu không khí cổ quái quanh quẩn giữa hai người. Ngọc Tiêm A chuyên chú nhìn phong cảnh bên hồ, một chiếc lá nhẹ nhàng rơi từ trên cây xuống, nàng ung dung nhìn, lá cây trôi về phía mặt hồ, bỗng một mảnh ống tay áo xuất hiện trước mắt Ngọc Tiêm A.

Một cái tay đưa tới trước mặt nàng.

Ngọc Tiêm A dứng chân đứng sững sờ, nàng thấy hai chiếc khuyên tai san hô lẳng lặng đặt trong lòng bàn tay Phạm Hấp. Ngọc Tiêm A ngửa mặt nhìn về phía lang quân, tuyết đã ngừng, khuôn mặt mặt nàng tinh khiết mà ấm áp động lòng người. Ngọc Tiêm A đưa tay nhận lấy đôi khuyên tai, nhẹ giọng: "Đa tạ công tử."

Phạm Hấp cúi nhìn nàng bằng ánh mắt thâm thúy. Hắn giống như cười dưới, hỏi: "Nàng cố ý đưa cho Khương Nữ, nhắc nhở ta?"

Ngọc Tiêm A phủ nhận: "Khuyên tai của ta là bị Khương Nữ cướp đi, công tử không tin có thể tự đi thăm dò. Ta không cố ý để nó rơi vào trong tay công tử, thật không phải bản ý của ta."

Phạm Hấp mỉm cười, lại ung dung đáp lời: "Cho dù nàng không đem khuyên tai cố ý ném cho Khương Nữ, ta cũng sẽ không quên nàng."

Ngọc Tiêm A kiên trì: "Ta xác thực không có."

Phạm Hấp cười một tiếng, không tiếp tục đàm luận về đề tài này. Hắn nhìn nàng thu hồi khuyên tai, nói: "Nàng bị mang đến Ngô cung? Bởi vì duyên cớ nào?"

Ngọc Tiêm A giải thích: "Ngô Vương thích nữ nhân xinh đẹp lại múa tốt, chúng ta bị chọn mang đến Ngô cung cũng bởi lẽ đó."

Phạm Hấp lông mày nhẹ nhàng nhướng lên, dò xét nàng: "Nàng múa tốt sao?"

Hắn nhớ tới đêm đó nhìn thấy nàng múa đơn.

Ngọc Tiêm A khuôn mặt trầm tĩnh, nàng không nói một lời, tay lúc này giơ lên. Lùi về sau Phạm Hấp hai bước, nàng tay áo dài phấp phới, thân thể mềm mại như nước, tay nâng tà váy, xoay người, bắt đầu múa. Mái tóc đen vấn bởi trâm mộc xõa xuống tận eo, vòng eo uyển chuyển nhảy múa, mà nàng khuôn mặt từ đầu đến cuối yên tĩnh, xinh đẹp.

Giống như hồ ly trong tuyết.

Nhìn nàng đột nhiên múa, Phạm Hấp kinh ngạc, mặt mày giãn ra, cười ra tiếng. Tiếng như lanh lảnh như ngọc, dội vào bên tai.

Hắn cười đưa tay ra, bàn tay lướt nhẹ qua vòng eo duyên dáng của thiếu nữ. Động tác của lang quân khiến hai chân Ngọc Tiêm A như nhũn ra, bước chân nàng lảo đảo, ngừng múa, cả người bị lang quân ôm trong ngực. Hắn cười không ngừng cười, tâm tình rất tốt, ôm chặt vòng eo nàng, ấn lưng nàng lên gốc cây phía sau.

Hắn cười, cúi xuống đối diện với nàng, con mắt nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ tươi của nàng.

Chiếc mũi lạnh như băng của lang quân khẽ cham mặt Ngọc Tiêm A, hơi thở nhẹ nhàng, khi môi lang quân sắp hôn nàng, Ngọc Tiêm A mở to mắt, giống như cực kì kinh ngạc. Nàng bỗng nhiên xoay người, nụ hôn của hắn nhẹ nhàng rơi trên má của nàng, không chạm môi nàng.

Hô hấp bỗng nhiên ngưng lại trong khoảng khắc.

Ngọc Tiêm A nghiêng mặt, có thể cảm giác hô hấp của lang quân nhàn nhạt dừng trên gò má nàng. Bên hồ tĩnh mịch, không ai lên tiếng, bầu không khí dần dần nghiêm túc.

Phạm Hấp thối lui một bước, cúi mắt: "Vì sao tránh?"

Ngọc Tiêm A quay mặt lại, ngửa mặt cùng hắn nhìn nhau. Lông mi nàng dính chút sương nhẹ nhàng run rẩy, trên mặt chỉ có đôi môi điểm phấn hồng. Thân thể nàng nhẹ nhàng run rẩy, giống như cực vì sợ hãi vì đã né tránh hắn. Nhưng nàng trấn định, không kiêu ngạo không tự ti nói: "Ta không biết lang quân là ý gì."

Phạm Hấp trước nay đều nho nhã lễ độ, nhưng ý cười có chút phai nhạt đi: "Nàng thật không biết?"

Giả vờ ngu ngốc chính là lừa gạt lẫn nhau. Con mắt đen nhánh của lang quân dò xét nàng, Ngọc Tiêm A cũng không có ý định để lại cho chàng ấn tượng ‘ngu ngốc’ về nàng.

Ngọc Tiêm A nói: "Ta cùng công tử không quen biết, ta cũng không tính mặc cho công tử cưỡng cầu. Ta dù thấp kém, lại có tôn nghiêm của ta. Mong công tử thông cảm."

Hai người vẫn duy trì động tác lang quân đem nữ lang ép trên tàng cây, Phạm Hấp nhìn chằm chằm nàng nửa ngày, lang quân nhếch cằm nhẹ lên, khóe môi mỉm cười hỏi: "Ý của ngươi là không muốn theo ta rời đi? Thà rằng đi Ngô cung?"

Ngọc Tiêm A đương nhiên không muốn đi Ngô cung.

Nhưng là nàng biết công tử tuần hành thiên hạ kia dĩ nhiên cũng muốn đi Ngô cung. Cùng đường đi Ngô cung, nàng có rất nhiều thời gian chầm chậm mưu toan. Trái lại nếu lập tức liền mặc cho vị công tử này định đoạt, mất tôn nghiêm, sợ trong lòng công tử nàng thủy chung chỉ là sủng vất cho nam nhân vui đùa.

Phạm Hấp thấy nàng không đáp, thần sắc có chút thiếu kiên nhẫn. Hắn nhăn mày, trách nàng: "Ta đối với nàng thật không hiểu nổi. Quên đi."

Hắn vốn cũng không phải là người háo sắc, lúc trước cho là nàng cùng hắn tâm tư giống nhau, hiện tại nhận thấy nàng không có ý tứ, hắn liền lui về phía sau. Phạm Thất công tử phong hoa tuyệt đại, dù đối với nàng có mấy phần tâm tư là thật chăng nữa thì cũng không đói khát đến mức cưỡng cầu một cô gái yếu đuối.

Thấy lang quân đứng dậy liền đi, Ngọc Tiêm A duỗi tay nắm chặt một góc ống tay áo Phạm Hấp, buộc hắn ngừng bước, quay đầu nhìn nàng.

Ngọc Tiêm A hỏi: "Lang quân yêu ta?"

Phạm Hấp cũng không rõ đáp: "Nàng cảm thấy thế nào?"

Ngọc Tiêm A ngửa mặt: "Lang quân tuổi tác bao nhiêu?"

Phạm Hấp khách khí nói: "Ta vì sao phải nói cho nàng?"

Ngọc Tiêm A: "Lang quân đã có thê thϊếp hay chưa?"

Phạm Hấp cười một tiếng, càng ôn nhu: "Có liên quan gì tới nàng?"

Ngọc Tiêm A nhìn lang quân, từ đầu đến cuối nói chuyện nhẹ nhàng: "Lang quân cũng đâu đoán biết được ta đã có phu quân hay chưa? Trước khi bị mang đến Ngô cung, ta có hay không có con cái lưu lạc bên ngoài?"

Phạm Hấp trong mắt ngưng lại, chằm chằm nàng.

Ngọc Tiêm A rủ xuống mắt hối tiếc: "Lang quân không biết. Cũng không quan tâm. Bởi vì ngài không để ý những thứ này. Ngài chỉ muốn cùng ta xuân phong nhất độ, ân ái mặn nồng. Ta là người phương nào, quê ở đâu, tuổi tác bao nhiêu, có thể từng có hôn phối, công tử tuyệt không quan tâm."

Ở thời đại này, yêu cầu kết hôn không nghiêm ngặt. Nhưng Phạm Hấp hỏi cũng không hỏi, hiển nhiên căn bản không để tâm đến chuyện hôn phối của nàng.

Phạm Hấp chậm rãi nói ra: "Chưa hề có nữ tử yêu cầu danh phận với ta."

Ngọc Tiêm A hạ thấp người thỉnh an, ôn hòa nói: "Tại trong mắt công tử ta bất quá chỉ là một nữ tử ti tiện, không đáng nhắc tới. Công tử trở về Lạc Ấp liền đem ta quên mất sạch. Nhưng ta từ đầu đến cuối nhớ kỹ ta đã từng là quý nữ, ta rơi xuống hoàn cảnh như vậy không phải ta mong muốn, Ngọc Nữ tuyệt sẽ không coi khinh bản thân."

Phạm Hấp: "Nàng từng là nữ quý tộc?"

Ngọc Tiêm A không đáp, nàng nhu nhu liếc nhìn lang quân, lùi xa chàng vài bước, một lần nữa thi lễ, quay người hướng tới chỗ bọn họ vừa đi tới. Chuyến đi hồ lần này, hiển nhiên đến đây là kết thúc. Nữ lang lưng thẳng tắp, bước đi thong thả, tư thái nhàn nhã.

Phạm Hấp đột nhiên mở miệng: "Nàng có biết, ngày mai ta liền sẽ cùng các nàng mỗi người đi một ngả. Hôm nay là cơ hội duy nhất của nàng."

Ngọc Tiêm A kinh ngạc, trong lòng căng thẳng, hơi bối rối. Nàng cũng không biết... Nhưng nàng đã bỏ lại Phạm Hấp phía sau lưng, cố gắng trấn định, không quay đầu lại.

Đưa lưng về phía Phạm Hấp, Ngọc Tiêm A không biết vị công tử lộng lẫy ôn nhu trong mắt nàng kia lại có nụ cười thập phần xa lạ, lạnh lùng.

Hắn hạ giọng nói: "Được."

Ngọc Tiêm A mắt cúi xuống, dù là trong lòng đã sinh hối hận, cũng không thể để hắn nhìn ra.

Phạm Hấp âm thanh chậm rãi: "Tên ta Phạm Hấp, chính là Chu vương triều Thất công tử, năm nay mười tám, không có vợ."

Ngọc Tiêm A quay đầu, khuôn mặt lấp lấp dưới hoa, yên nhiên bỏng mắt: "Thϊếp tên Ngọc Tiêm A, năm nay mười sáu, không có chồng."

Phạm Hấp gật đầu: "Tiêm A có thể nắm trăng trong lòng bàn tay. Nàng muốn nắm bắt ai đây?"

Ngọc Tiêm A liễm mục mỉm cười, bóng lưng thướt tha biến mất. Phạm Hấp đứng yên thật lâu, thần sắc thay đổi dần thập phần khó mà nắm bắt.

——

Ngày kế tiếp, hai phe quả nhiên mỗi người đi một ngả.

Xe ngựa lộc cộc, Ngọc Tiêm A đỡ Khương Nữ ngồi lên xe ngựa, nhẹ nhàng vén rèm xe lên, nhìn nhóm tiểu quan hướng Thất công tử cáo biệt. Lang quân tuấn mĩ cưỡi ngựa kia giống như núi cao, nguy nga không thể leo tới. Hắn bỗng nhiên hướng phương này trông lại, Ngọc Tiêm A cùng ánh mắt của chàng chạm nhau.

Đội xe phân ra hai con đường khác nhau, càng chạy càng xa:

"Tên ta Phạm Hấp, là Chu vương triều Thất công tử, năm nay mười tám, không có vợ."

"Thϊếp tên Ngọc Tiêm A, năm nay mười sáu, không có chồng."

Ngọc Tiêm A hạ màn xe xuống, khóe môi nhàn nhạt ý cười, nghĩ: Tiêm A không có chồng, Tiêm A có thể nắm trăng trong lòng bàn tay, công tử đoán ta... muốn nắm bắt ai?