Chương 12

Ngô thế tử ở "Thừa Ấm cung" cố ý phái cung nhân đến dệt thất. Hóa ra là thế tử Hề Lễ dùng qua thư xá mà Ngọc Tiêm A xử lí lúc trước, cảm thấy hết sức thuận tiện; qua vài ngày, thư xá trở về khôi phục cách sắp xếp ban đầu, Hề Lễ cảm thấy khó dùng. Cung nhân không có biện pháp, đành phải xin Khương Nữ giúp đỡ, Khương Nữ liền cắn răng cắn cỏ một lần nữa, đến thỉnh Ngọc Tiêm A giúp đỡ.

Dưới ánh mắt phức tạp của đám người tại dệt thất, Ngọc Tiêm A lễ phép hướng những cung nữ nơi đây tạm biệt.

Nữ quan trầm ngâm hồi lâu, nhìn nàng hoa dung nguyệt mạo: "Lúc ngươi mới tới dệt thất, ta liền biết ngươi không phải vật trong ao. Nhưng dù sao người cũng khiến ta khinh ngạc không thôi. Liên tiếp mấy ngày ngắn ngủi, ngươi được phái ra ngoài, nhiều hơn nhiều so với thời gian ngươi lầm việc tại dệt thất."

Ngọc Tiêm A giọng nói êm ái: "Nữ quan chớ trách, Tiêm A hổ thẹn. Nô tỳ làm trễ nải công việc, trở về chắc chắn sẽ bổ sung, không dám để cho nữ quan vất vả vì nô tỳ."

Nữ quan chậm rãi gật đầu, thấy nàng không ỷ sủng mà sinh kiêu liền hết sức hài lòng: "Thôi được. Ngươi đi đi, nếu lọt vào mắt thế tử... Sau này nhớ chiếu cố đến dệt thất."

Ngọc Tiêm A đáp: "Nữ quan nói đùa. Ân tình tại dệt thất, nô tỳ không dám quên."

Thái độ nàng từ đầu đến cuối đều tốt như vậy, không kiêu ngạo không tự ti. Tại dệt thất lao động lao động mệt nhọc, bây giờ có cơ hội đổi đời, nàng cũng không có quên ân tình nơi đây, đối với nhóm nữ quan vẫn cung kính. Nữ lang như vậy, ngay cả khi nàng thực sự muốn giàu sang phú quý, những người từng được nàng đối xử ân cần, mấy ai thực sự có gan cản trở tiền đồ của nàng chứ?

Nữ quan mắt nhắm mắt mở, để Ngọc Tiêm A dệt thất rời khỏi dệt thất, tiến về "Thừa Ấm cung" .

Ngọc Tiêm A tiến về "Thừa Ấm cung", cung nhân đưa nàng dẫn tới thư xá. Khương Nữ sớm đã ngồi tại thư xá, trên mặt đất là một đống thẻ tre. Ngọc Tiêm A chậm rãi tiến đến, Khương Nữ biết nàng tới, quay đầu mừng rỡ. Ngọc Tiêm A tiesn về phía Khương Nữ, quỳ bên người nàng ta. Nàng đem một chiếc đèn đặt ở trên bàn, một bên thuần thục chỉnh lý sách, một bên ấm giọng thì thầm: "Ta dạy cho ngươi chỉnh lý những thư xá, cũng không thể mỗi cần sắp xếp lại đến mời ta."

Khương Nữ thở dài: "Ta không biết chữ nha."

Ngọc Tiêm A kiên nhẫn: "Ta cũng không biết chữ. Ta dạy cho ngươi mấy cái chữ cơ bản, ngươi ghi nhớ mấy chữ này liền có thể làm được."

Trên bàn có một cốc nước trong, Ngọc Tiêm A lấy đầu ngón tay chấm một cút nước bên trong, cúi người viết chữ tren án. Khương Nữ dù không biết chữ, nhưng cả ngày hầu hạ Ngô thế tử, nàng nhìn ra chữ Ngọc Nữ thanh tú dễ nhìn, bút pháp tao nhã sâu sắc. Khương Nữ nhíu mày, không khỏi hoài nghi việc Ngọc Tiêm A nói không biết chữ.

Ngọc Tiêm A giương mắt: "Tỷ tỷ không học chữ, nhìn ta làm gì?"

Khương Nữ nhàm chán chống cằm. Nàng ngay từ đầu ghen ghét Ngọc Tiêm A, nhưng thời gian dài ở Ngô cung, mắt thấy không thể mong đợi gì thêm, Ngọc Nữ lại còn không được thanh nhàn như chính mình, nhất thời cảm thấy đồng tình đối mỹ nhân như nàng. Tạo hóa trêu ngươi, nàng cùng Ngọc Nữ đều xinh đẹp như vậy, ngược lại là Tiểu Song dung mạo có chút bình thường, kết quả hiện tại Tiểu Song lại là người có chức vị cao nhất, còn khinh thường những người đáng thương như các nàng.

Khương Nữ nghi ngờ dò xét Ngọc Tiêm A, nàng tiến lên trước: "Ngọc muội muội, ngươi thật sự muốn dạy ta chỉnh lý thư xá sao? Dạy cho ta rồi, ngươi không còn cơ hội đến "Thừa Ấm cung" nữa đâu."

Ngọc Tiêm A mím môi cười: "Ta đến "Thừa Ấm cung" làm gì?"

Khương Nữ nói: "Gặp Ngô Vương thế tử a. Ngươi xinh đẹp như vậy, ta thấy thế tử đối với ngươi cũng chút chút tâm ý, trong lòng ngươi không có chút nào ý nghĩ gì sao? Ta không tin ngươi là người đơn thuần như vậy."

Hai nữ tử vừa chỉnh lí lại thư xá , vừa nói chuyện. Các nàng cũng chưa từng đóng cửa, Hề Lễ điện hạ bên ngoài đi tới, đi đến trước cửa điện, nghe được cuộc trò chuyện của hai nữ tử, hắn bỗng nhiên dừng bước. Đồng thời, đưa tay chặn tiểu thái giám đang hùng hổ xông vào. Xuyên thấu qua bình phong, Hề Lễ ánh mắt nặng nề, nhìn thấy trên bình phong phản chiếu thân hình thướt tha của nữ lang.

Thanh âm nhẹ nhàng của Ngọc Tiêm A truyền tới: "Tỷ tỷ suy nghĩ nhiều. Ta chưa hề có ý gì đối với thế tử. Chính là sợ tất cả mọi người đều cảm thấy như tỷ, ta mới muốn dạy tỷ tỷ cách chỉnh lý thư tịch, vậy sẽ không cần phải tới đây nữa."

Khương Nữ nhíu mày, nàng đang muốn mở miệng dò xét, nghe được tiếng bước chân truyền tới. Hai nữ lang đồng thời quay đầu, sợ hãi đứng lên thỉnh an, nhìn thấy Hề Lễ khuôn mặt trầm lãnh đang đứng ở trước mặt các nàng.

Bị ánh mắt lạnh lùng, sắc bén của thế tử xuyên thấu, Khương Nữ trong lòng bất an. Nàng hầu hạ Hề Lễ điện hạ hơn tháng, điện hạ bình thường không thích nói chuyện, nhưng có phần nghiêm khắc, đối xử mọi người không chút nương tay. Sợ là cuộc nói chuyện của nàng cùng Ngọc Nữ bị thế tử để ý. Khương Nữ lắm tấm một tầng mồ hôi sau lưng, vắt hết óc suy nghĩ biện pháp... Hề Lễ ánh mắt lướt qua nàng, chuyển qua trên người Ngọc Tiêm A.

——

Ngọc Tiêm A trong lòng thập phần chắc chắn.

Đêm qua việc nàng thay thế ca kỹ khiêu vũ, Hề Lễ chắn chắn đã nhận ra nàng. Nhưng Hề Lễ điện hạ một ngày trăm công ngàn việc, sợ cũng không tâm tư tìm nàng tính sổ. Nhưng trùng hợp, nàng ngày thứ hai đã xuất hiện ở trước mặt Hề Lễ, lập tức khơi gợi lên hồi ức của hắn... Ngô thế tử muốn quên tiểu nữ tử này, nhưng không sao quên được.

Ngọc Tiêm A rủ mắt, cùng Hề Lễ đi đến cột trụ ngoài hành lang, cung kính đứng tại nơi đầu gió.

Nàng chỉ là muốn trèo cao... Nàng vô tình bạc nghĩa, không quản là Hề Lễ điện hạ hay là Công tử Hấp, ai cho nàng thứ nàng muốn trước, nàng sẽ yêu người đó.

Hề Lễ quay đầu, nhìn về phía tiểu nữ tử này. Thấy nàng nhu nhược đứng ở trước mặt mình, hắn cũng không vui vẻ, trong lòng vẫn tràn đầy khó chịu. Hề Lễ mở miệng: "Đêm qua buổi biểu diễn nghênh đón công tử Hấp, nữ lang che mặt múa dẫn đầu, là ngươi đi? Cô thật là nhìn không ra, ngươi nhiều thủ đoạn như vậy. Vội vàng không thể chờ đợi muốn trèo cao? Ngươi muốn cái gì? Muốn lên giường Công tử Hấp giường sao?"

Ngọc Tiêm A vẫn rủ mắt, không nói một lời.

Hề Lễ khóe miệng châm chọc nhếch lên, hắn lạnh như băng : "Cô ngăn cản kế hoạch của ngươi, ngươi có phải hay không trong lòng thầm mắng cô? Trách cô xen vào việc của ngươi? Nếu như không phải cô ngăn cản, ngươi đã sớm là người của Công tử Hấp?"

Nữ lang không ngẩng đầu lên, tiếp tục im lặng. Nàng dịu dàng ngoan ngoãn như bao cung nữ khác, nhưng Hề Lễ cúi mắt nhìn chằm chằm vào gò má ngọc của nàng, nhìn chằm chằm vào chiếc cổ trắng nõn thon thả của nàng, trong lòng có chút khó chịu. Hề Lễ tiến lên một bước, một tay níu cổ tay nàng. Nàng giật mình lui về phía sau, Hề Lễ lại nắm chặt cổ tay nàng không thả.

Hắn lạnh giọng: "Cô nói cho ngươi, Công tử Hấp căn bản không thèm để tâm một cung nữ nhỏ bé. Hắn là vương triều Thất công tử, trên có thái tử điện hạ Chu vương tin cậy, dưới có Cửu công tử được hoàng đế yêu quý nhất, mẫu thân hắn là tội nữ, bị khóa ở Đan Phượng đài quanh năm không thấy ánh mặt trời. Người như vậy! Có thể đi cho tới ngày hôm nay, hắn tuyệt không có khả năng vì sắc đẹp khom lưng! Ngươi chớ nhìn hắn tính tình ôn hòa, cô cùng hắn quen biết nhiều năm, lại chưa hề gặp hắn vì sắc mà phóng túng."

"Bằng ngươi một tiểu cung nữ như ngươi, nghĩ lên giường của hắn, chết tâm đi!"

Ngọc Tiêm A đầu óc ong ong, trong lòng chấn động vô cùng… Hề Lễ trong lúc vô tình nói ra quá nhiều tin tức, là nàng nữ tử tầm mắt hạn chế, không thể nào biết được. Nàng chỉ biết Công tử Hấp là Chu vương triều Thất công tử, tôn quý đến mức nàng phải ngưỡng vọng. Nhưng người cao quý như vậy, lại có mẫu thân bị khóa tại Đan Phượng đài không thấy ánh mặt trời...

Ngọc Tiêm A chưa kịp nghĩ quá nhiều, bởi vì Hề Lễ nắm cổ tay của nàng, khiến nàng phát đau...

Một giọt nước lành lạnh rơi trên tay Hề Lễ.

Hắn bị bỏng đến co rụt lại, ngạc nhiên buông tay ra, lui lại một bước.

Nữ lang bị hắn mắng mỏ nãy giờ, rốt cục cũng giương mắt lên. Trong mắt nàng thanh tịnh như nước hồ lăn tăn, từ từ lưu động. Nàng chỉ liếc hắn một cái, hắn liền thất thần, lúng túng không thể nói nên lời.

Hề Lễ hơi dừng lại: "Ngươi..."

Ngọc Tiêm A nhẹ giọng nghẹn ngào: "Ta không phải như người nghĩ."

Hề Lễ mở miệng muốn nói tiếp, bỗng một thái giám vội vàng chạy tới, tại cột trụ hành lang nhỏ giọng gọi: "Điện hạ, Công tử Hấp đến thăm."

Ngọc Tiêm A giật mình, cúi đầu mím môi. Sắc mặt nàng tái nhợt, đưa tay dùng mu bàn tay lau đi nước mắt trên mặt. Ngọc Tiêm A cúi đầu bước nhanh rời đi. Hề Lễ trơ mắt nhìn, đuổi theo một bước, nhưng lại dừng lại, cúi thấp đầu ảo não vô cùng. Hắn thất thần, nghĩ:

Hắn lại chọc nàng khóc?

Chẳng lẽ hắn đoán sai, Ngọc Nữ ôn nhu đáng thương, chưa hề dụ hoặc Công tử Hấp?

——

Phạm Hấp đến thăm Ngô thế tử, cùng Hề Lễ trò chuyện chính sự. Hai người bước vào đại sảnh, Hề Lễ trang nghiêm đoan chính, Phạm Hấp ôn nhã phong lưu. Hề Lễ ngồi chủ vị dò xét Phạm Hấp, Phạm Hấp mỉm cười mà nhìn lại. Hai người trầm mặc lúc, nộ bộ phía sau gọi thị nữ đến dâng trà. Đúng lúc Khương Nữ cùng Ngọc Tiêm A cùng nhau đi ra, thị nữ liền phái hai nàng đi. Ngọc Tiêm A chần chờ muốn cự tuyệt, lại bị thị nữ đưa khay đẩy vào bên trong.

Hề Lễ nhìn thấy thị nữ, thần sắc hơi ngừng lại. Bởi vì thị nữ dâng trà là Khương Nữ cùng Ngọc Nữ.

Hai nữ tử quỳ trên mặt đấtbưng nước dâng trà cho hai vị công tử. Ngọc Tiêm A không ngẩng đầu lên, ước chừng có chút hờn dỗi. Hề Lễ thần sắc hơi trầm. Phạm Hấp ban đầu không nhìn, nhưng chạm đến ánh mắt của Hề Lễ, hắn cũng cùng nhìn theo, ánh mắt rơi vào hai thị nữ. Ngọc Tiêm A ngồi xổm trước án, lần lượt rót từng chén trà, mười ngón như búp măng.

Trong mắt nàng tụa như có tia ướŧ áŧ, hai tay thuần thục, lúc châm trà không có chút động tác thừa nào. Phạm Hấp nhắm mắt lại, cánh tay chống đỡ lên án. Dưới ống tay áo rộng, tay hắn khẽ chạm vào tay của Ngọc Tiêm A.

Ngọc Tiêm A giương mắt, trong mắt vẫn rưng rưng.

Mắt đẹp bắt gặp ánh mắt hơi ngạc nhiên của hắn, nhìn bộ dáng ôn nhã của hắn, Ngọc Tiêm A thầm nghĩ người này thật đúng là... Hắn thật sư như Hề Lễ nói, trong tất cả đám công tử Chu vương triều, xuất thân không quá tốt? Chẳng lẽ nàng dụng tâm tính toán lại dặt sai người?

Nhưng Ngọc Tiêm A không để Hề Lễ bắt được động tác nhỏ của nàng và Phạm Hấp, tay nàng rời khỏi tay hắn, bưng trà hướng ghế chủ tọa đi tới. Hề Lễ phập phồng không yên, bầu không khí bên Phạm Hấp có chút cổ quái, thấy Khương Nữ quỳ xuống đưa khăn cho Phạm Hấp, Phạm Hấp nho nhã lễ độ tiếp nhận.

Hề Lễ nghĩ mình vừa rồi nghi ngờ Ngọc Tiêm A cùng Phạm Hấp, lại nghĩ đến nguyên do ban đầu hắn lưu lại Khương Nữ.

Hắn mở miệng: "Phi Khanh có hài lòng về nàng ấy không?"

Phạm Hấp dừng lại: "..."

Khương Nữ bị hắn chỉ cùng Ngọc Nữ không bị chỉ đều dừng lại: "..."

Biết được nội tình, Khương Nữ trong lòng hoảng hốt, Ngọc Nữ lẳng lặng quỳ. Phạm Hấp rủ xuống mắt, đôi mắt khép nửa. Ngọc Tiêm A cúi đầu châm trà, hơi nước trong chén bay lên, làm nhòe khuôn mặt nàng. Khuôn mặt mỹ lệ của nàng chìm trong một tầng hơi nước, trong mắt rưng rưng, hắn không nhìn nàng nhưng trong lòng toàn hình ảnh của nàng, vì nàng mà đứt từng khúc ruột.

Hề Lễ nhàn nhạt nói: "Nghe nói Phi Khanh yêu Khương Nữ, ta nếu đem Khương Nữ tặng cho ngươi, không biết Phi Khanh có nguyện ý không tiếp nhận?"

Phạm Hấp: "..."