Nhà kiểu cổ, phòng tắm đều ở bên ngoài.
Thị Trấn Thanh Vân được bao quanh bởi núi sông, không khí buổi sáng mát lạnh, mặc dù Lục Tri Diên thức dậy đã mặc chiếc áo bông dày, nhưng khi cửa mở ra, cơn gió lạnh vẫn khiến cô hắt hơi.
Sau khi ra khỏi phòng tắm, Lục Tri Diên khụt khịt mũi, quay vào phòng lấy một cái chậu nhựa màu trắng, đi đến xô nước cạnh giếng múc hai gáo nước lạnh.
Vào lúc đó, cửa phòng ở tường phía Tây mở ra.
Giang Kiêu mặc chiếc áo thun cổ tròn từ trong phòng bước ra. Vì vừa mới ngủ dậy, anh mắt vẫn hơi nhắm, trong tay giống như Lục Tri Diên, anh cũng cầm một chiếc chậu nhựa màu trắng, nhưng trong chậu còn có một chiếc cốc màu trắng và bàn chải đánh răng.
Lục Tri Diên chậm rãi đứng thẳng dậy, ngơ ngác nhìn anh đi về phía cô.
Ánh mắt của cô dán chặt vào khuôn mặt Giang Kiêu, nhưng anh dường như không nhìn thấy cô.
"Chào buổi sáng."
Một lời nói rất nhẹ nhàng nhưng lại khiến Giang Kiêu sợ hãi, bả vai giật mình, chân mang đôi dép bông màu đen lùi về phía sau một bước.
Thấy anh sợ hãi như vậy, Lục Tri Diên cũng sợ hãi theo.
Nhưng giây tiếp theo, cô lại cười vì nhìn thấy sợi tóc dựng đứng phía trên tai trái của anh.
Giang Kiêu cau mày, đôi mắt lạnh lùng dán chặt vào khuôn mặt tươi cười của cô, cho đến khi nhìn thấy khóe miệng Lục Tri Diễn cong lên.
“Cô cười cái gì?” Giọng nói lạnh đến tận xương.
Lục Tri Diên cũng không biết tại sao anh lại thích giữ vẻ mặt lạnh lùng như vậy. Khi anh nói chuyện giọng nói lạnh lùng của anh còn nặng hơn cả khí trời lạnh buổi sáng, khiến cô vô cùng "sợ", cô cắn nhẹ môi chỉ về hướng tai trái của anh và nói nhỏ hai từ: "Tóc anh vểnh lên kìa."
Sau đó cô nghe thấy đối phương thở dài một hơi, sau đó nói: "Có muốn quay về soi gương không?"
Lục Tri Diên chớp mắt, sau đó sờ lên mặt của mình. Chỉ mấy giây, Giang Kiêu đã cúi người múc một gáo nước lạnh từ trong xô vào chậu rửa mặt..
Có lẽ anh đã quên rằng trong chậu còn có bàn chải và cốc, nhìn thấy nước làm đổ cốc, Giang Kiêu ngớ người một chút, cũng không biết lúc này tâm trạng của anh là gì có lẽ là do lạnh, có lẽ là khó chịu, anh vẫn giữ nguyên một ít nước đó, không đủ để đánh răng, lại không đủ để rửa mặt, quay người và bước về phòng.
Theo tiếng cửa "rầm" đóng lại, vai của Lục Tri Diên rung lên.
Cô nhanh chóng quay lại phòng, nhìn vào gương, không thấy gì khác thường trên khuôn mặt mình, Lục Tri Diên quay đầu nhìn ra cửa sổ, đang định thở dài, đột nhiên nhớ ra rằng chậu rửa mặt vẫn còn ở bên cạnh giếng chưa mang vào.
Kết quả là khi quay lại bên cạnh giếng, vừa nhặt chậu rửa mặt trên mặt đất lên, cô chưa kịp quay người rời đi thì cửa phòng ở tường phía tây lại mở ra.
Lục Tri Diên nhìn qua thấy anh vẫn mặc bộ quần áo mà anh đã mặc tối qua khi trở về, chỉ là không còn đội mũ và đeo khẩu trang nữa.
Tiệm của Lục Tri Diên là lối ra duy nhất của ngôi nhà này, khi thấy anh sắp mở cửa sau của tiệm, Lục Tri Diên vội vàng gọi anh lại.
Nhưng cô vẫn chưa biết tên anh, nên chỉ có thể "Á" với anh.
Âm thanh đến từ phía sau truyền đến, Giang Kiêu quay đầu lại nhìn.
Chậu đang cầm trong tay lại được đặt xuống đất, Lục Tri Diên nhanh chóng chạy lại: "Đợi một chút."
Cô quay lại phòng và lấy hộp trà màu xanh ngày hôm qua ra, Giang Kiêu không nhận, ánh mắt anh di chuyển từ tay cô đến khuôn mặt cô, khác biệt so với ánh nhìn lạnh lùng thường ngày, ánh mắt đầy đề phòng và khó hiểu: "Có ý gì?"
Lục Tri Diên không thích nợ ân tình của người khác, dù chỉ giúp đỡ cô một việc nhỏ, cô cũng muốn báo đáp lại: "Cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi tối qua."
Anh giúp tôi di chuyển bàn trà, tôi tặng anh một hộp trà, Giang Kiêu cười thầm, nhưng trên mặt anh lại không có biểu cảm nào: "Tôi không uống trà."
Nói xong, anh mở cửa sau và bước vào trong tiệm.
Anh không nhận hộp trà, Lục Tri Diên mím môi, sau khi ánh mắt chuyển động vài vòng, góc môi của cô cong lên một chút.
Không uống trà cũng không sao, cửa hàng của cô không chỉ có trà xanh.
***
Nhà ở trong hẻm có nhiều bất tiện trong cuộc sống, mặc dù có phòng vệ sinh ở phía đông và phía tây, nhưng không có bếp phụ.
Khi cô đến thuê nhà, Trương Bình Tuệ đã nói với Lục Tri Diên rằng nếu cô muốn nấu ăn có thể sử dụng bếp ở phía sau.
Nhưng nhà bếp đối với Lục Tri Diên không quan trọng, vì cô không biết nấu ăn.
Nhiều năm qua, bữa sáng của Lục Tri Diên luôn là một cốc sữa và hai quả trứng luộc. Sau khi cho hai quả trứng vào nồi luộc, cô liền đi thay quần áo.
Khi Trương Bình Tuệ trở về, bà ấy tình cờ bắt gặp Lục Tri Diên đang quét lối đi bằng đá xanh phía trước cửa.
Sáng nay sương mù không dày nhưng con đường đá xanh vẫn ẩm ướt trơn trượt.
Trương Bình Tuệ cầm trong tay một cái giỏ, trong giỏ là rau củ cô mới hái từ vườn nhà mình: "Nơi này không bẩn, không cần quét đâu."
Lục Tri Diên cười: "Con muốn đặt một chiếc thảm ở cửa."
Trương Bình Tuệ "ừ" một tiếng: "Nhưng chỉ cần một chốc lát, thảm sẽ dơ, vậy cả ngày đều phải giặt rửa à?"
"Không phải." Lục Tri Diên chỉ vào tấm thảm đỏ ở phía trong cửa: "Loại vật liệu này chỉ cần lắc lắc là sạch."
Vừa dứt lời, một người đàn ông đã chạy đến tiệm, nhìn số nhà trên tường trước cửa, sau đó nhìn vào màn hình điện thoại di động trong tay, cuối cùng liếc nhìn qua Trương Bình Tuệ và Lục Tri Diên: "Xin chào, đây có phải là cửa hàng số 3 ở đường số 12 phải không?"
Lục Tri Diên gật đầu: "Xin hỏi anh là..."
Người đàn ông mỉm cười hòa nhã: "Tôi đến đây để giao hoa, một người phụ nữ họ Ngài đặt từ tôi tám giỏ hoa, để tôi mang đến đây."
Nghe tới họ "Ngài", Lục Tri Diên hiểu ngay: "Rất cảm ơn anh."
Kết quả là ngay sau khi bày đặt xong tám giỏ hoa, lại có hai người đàn ông cao gầy đứng ở cửa cầm những giỏ hoa cao gần bằng một người.
"Xin chào, có phải đây là tiệm của cô Lục không?"