Mưa ở thị trấn Thanh Vân có thể kéo dài mấy ngày, Giang Kiêu không cầm ô, sương mù kèm theo mưa phùn, khiến bóng hình cao ngạo của anh trở nên mơ hồ.
Khi quay lại tiệm, tóc của anh bị mưa làm cho ướt sủng, mềm mại rơi trên trán, khiến đường nét khuôn mặt lạnh lùng của anh mềm mại hơn một chút.
Mười một giờ sáng, nhân viên thu ngân quán net thay ca, Tiểu Dã trước mười giờ đã đến, nhìn thấy tóc Giang Kiêu bị ướt, vội vàng đi đến quầy lấy khăn tắm đưa cho anh.
Giang Kiêu lau tóc một cách hoa loa: "Lát nữa đi đến huyện với tôi." Huyện mà Giang Kiêu nhắc đến là huyện Hồng Tương, trực thuộc thị trấn Thanh Vân.
Tiểu Dã trước tiên nói "Ồ", sau đó thấp giọng hỏi: "Vậy ai canh cửa tiệm?"
“Trương Bắc.” Giang Kiêu quay đầu lại liếc nhìn hai lần: “Những người khác đâu?”
“Hình như họ còn chưa tới.”
Biết Tiểu Dã không gọi được cho Trương Bắc, Giang Kiêu đã đích thân gọi điện cho cậu: "Tới trông cửa tiệm."
Không nói một lời vô nghĩa, anh liền tắt điện thoại.
Người dân thị trấn Thanh Vân đều thích lười biếng ở nhà vào những ngày mưa, Trương Bắc mười phút sau đã đến, với đôi mắt uể oải vẫn còn tỉnh táo.
Giang Kiêu đưa tay về phía cậu nói: “Đưa chìa khóa xe cho tôi.”
Trương Bắc vội vàng lấy chìa khóa xe từ trong túi ra: “Anh Kiêu, anh đi đâu vậy?”
"Lên huyện."
Trương Bắc đuổi theo anh đến tận cửa: "Anh Kiêu, em lái xe cho anh được không?"
"Không cần." Nói xong, Giang Kiêu ném chìa khóa cho Tiểu Dã đang đi theo sau mình.
Lái xe từ thị trấn Thanh Vân đến huyện chỉ mất hơn nửa giờ, lên xe Giang Kiêu hỏi: “Còn xăng không?”
Tiểu Dã liếc nhìn đồng hồ dầu: "Đã được đổ đầy."
Hôm nay trời mưa, thời tiết mát mẻ, Giang Kiêu thay một chiếc áo khoác chống mưa, nhưng cũng là màu đen, từ trong túi móc ra một xấp tiền, lấy ra mấy tờ đưa cho Tiểu Dã: “Lúc về ghé đổ đầy cho Trương Bắc."
Một giờ đi rồi về không tốn bao nhiêu xăng nên Tiểu Dã chỉ lấy một tờ tiền.
Giang Kiêu nhét năm tờ còn lại vào túi áo khoác: “Tôi nhắm mắt nghỉ một lát.” Sau khi nhắm mắt lại, anh chậm rãi nói thêm ba chữ: “Đừng chạy quá nhanh.”
Tiểu Dã quay lại nhìn anh rồi lặng lẽ bật điều hòa.
Hai người đi đến huyện đã là buổi trưa, người có vẻ như đang nhắm mắt ngủ lại mở mắt nói: “Tìm chỗ ăn đi.” Nói xong, anh ngồi thẳng lưng, lấy điện thoại di động ra bấm một con số: "Chúng tôi sẽ đến đó trong một tiếng rưỡi nữa."
Chưa đầy mười giây, cuộc gọi đã bị tắt máy.
Tiểu Dã quay đầu lại liếc nhìn anh: "Anh Kiêu, anh đang đợi ai?"
“Khu phố máy tính trên Đường vành đai thứ hai phía Đông.” anh nói: “Tôi đã đặt mua một số máy chủ.”
Tiểu Dã biết gần đây trong cửa hàng có mấy máy tính bị hỏng, anh đã tìm người đến sửa hai lần, nhưng chỉ có thể xài được vài ngày.
Tiểu Dã quen thuộc với những con đường trong huyện và nhanh chóng tìm được một nhà hàng nhỏ gần đường vành đai thứ hai phía Đông, không đắt tiền lại ăn rất ngon.
Hai người gọi ba món xào và một món canh, từ khi vào cửa hàng đến khi ăn xong chỉ mất hơn nửa giờ.
Sau khi rời khỏi khách sạn, Tiểu Dã hỏi anh: "Anh Kiêu, đi đến đó chưa đầy mười phút thôi. Anh có muốn đến đó ngay bây giờ không?"
Giang Kiêu đi đến tiệm thuốc lá bên cạnh mua hai chai nước, đưa cho Tiểu Dã một chai nói: "Gần đây có tiệm hoa không?"
Tiệm hoa?
Tiểu Dã bất ngờ mở miệng, vừa mở miệng đã lắp bắp: "Anh định mua hoa cho cô gái nào à?"
Giang Kiêu khóe miệng hơi nhếch lên, không biết là đang cười nhạo cậu ấy hay là cười nhạo chính mình: "Cậu cảm thấy có chuyện này sao?"
Tiểu Dã lập tức lắc đầu như trống.
Anh Kiêu tặng hoa cho con gái?
Ngay cả khi mặt trời mọc từ phía nam!
Vậy thì tại sao lại đến cửa hàng hoa?
Tiểu Dã không dám hỏi mà chỉ vào phía đối diện nói: "Ở đó có một tiệm."
Giang Kiêu có chút cận, quay đầu nheo mắt vài giây sau đó nhấc chân lên, Tiểu Dã lập tức đi theo, sau đó nhìn thấy Giang Kiêu xoay người: "Trở về xe chờ!"
Tiểu Dã giống như một con cú chỉ tay về phía đông sẽ không bao giờ đi về phía tây.
Sau khi nói "Dạ" ba lần liên tiếp, Tiểu Dã quay người bỏ chạy mà không dám nhìn lại.
Băng qua hai làn đường, Giang Kiêu mở cửa tiệm hoa mà không thèm nhìn.
Một tiếng nói vang lên "Chào mừng ngài đến cửa tiệm", người chủ cửa hàng nhìn ra cửa rồi đứng dậy: "Muốn mua hoa hả?"
Giang Kiêu hai tay đút túi quần, không nói gì, liếc nhìn chậu hoa, đi vòng quanh hai vòng, không nói một lời, rời khỏi cửa hàng mà không mua một bông hoa nào.
Nhìn thấy anh trở về tay không, Tiểu Dã tò mò nhưng không dám hỏi: "Anh Kiêu, anh có muốn trực tiếp đến khu phố Máy tính không?"
Giang Kiêu cúi đầu nhìn điện thoại: "Ừ".
Sau khi lãng phí một chút thời gian ở khu phố Máy tính, khi hai người trở lại Thị trấn Thanh Vân trời đã tối.
Sau khi Tiểu Dã thay thế các máy chủ luôn bị trục trặc ở các bức tường phía đông và phía tây bằng máy chủ mới, Giang Kiêu đã gọi cậu ấy lại.
“Trong khoảng thời gian này chú ý một chút.” Vừa nói anh vừa nhìn lướt qua giàn máy một lần.
Tiểu Dã hiểu ý anh: "Anh Kiêu đừng lo lắng, em đã đăng ký thông tin của hai giàn máy đó từ tháng trước!"
Giang Kiêu gật đầu: “Trở về ăn cơm đi, tối nay tôi sẽ ở đây.”
Tiểu Dã bối rối trong giây lát: "Tối nay em không cần đến à?"
Giang Kiêu đi một vòng quầy thu ngân: “Tối nay tôi sẽ canh chừng.”
Tiểu Dã đi theo sau anh, nghe anh nói vậy, ánh mắt dường như sáng lên: "Anh Kiêu, buổi tối cho em ở lại với anh, nếu anh buồn ngủ thì có thể ngủ một lát."
Ngay cả khi Giang Kiêu tới để trông cửa tiệm, anh vẫn ngồi trên một chiếc ghế sô pha đơn nhỏ ở phía sau, duỗi thẳng chân, anh dường như không thu tiền gì cả.
Anh nghiêng đầu về phía cửa: “Trở về đi.”
Nghe mệnh lệnh này, Tiểu Dã lập tức chạy ra khỏi cửa hàng mà không thèm nhìn lại.
Trương Bắc không biết đã chạy đi đâu đó, sau đó gọi cho Lý Tùng, người đã trông coi cửa hàng suốt 12 tiếng đồng hồ.