“Tôi nhớ anh ghét nhất là Lý Bang ở phòng PR, chúc mừng anh, lần này anh đã gây cho anh ta một rắc rối lớn.”
Thiệu Xuyên nhìn chằm chằm vào mặt Tư Cẩn, cuối cùng thở dài, từ bỏ ý định tiếp tục tranh cãi, anh giật lấy cây bút cô đưa, nhanh chóng ký tên vào thỏa thuận.
Tư Cẩn cầm lấy kính râm, đeo lại lên, rồi đứng dậy, như thể kết thúc một vụ kiện.
“Thiệu Xuyên, dù gia đình tôi có tồi tệ đến đâu, dù tôi có khao khát một gia đình của riêng mình đến mức nào, tôi cũng không luyến tiếc người đàn ông như anh.”
Trong tin nhắn giữa Thiệu Xuyên và Hải Nhan, anh ta đã nhiều lần tâng bốc gia đình của Hải Nhan, đồng thời hạ thấp Tư Cẩn không chút nể nang.
“Hải Nhan là cơ hội cuối cùng của anh, hãy nắm lấy tay cô ấy thật chặt, đừng bao giờ buông ra.”
Cô bước ra cửa quán cà phê.
Đúng lúc đó có một cuộc gọi đến. Cô ấn nút nghe, đầu dây bên kia vang lên giọng nói lười biếng có chút ngái ngủ của một người đàn ông, anh ta hỏi cô: “Xong chưa?”
Tư Cẩn gật đầu như trả lời vào hư không, nhìn xuống bản thỏa thuận trong tay, “Xong rồi.”
“Thắng lợi vẻ vang?” Cô nghe thấy người đàn ông bên kia cười nhẹ, “Có cần anh đến đón không?”
Tư Cẩn mở cửa xe, ngồi vào ghế lái, “Không cần, em sẽ đến chỗ anh ngay.”
Dưới bóng râm của hàng cây ngô đồng hai bên đường, mọi người vẫn sống cuộc sống yên bình, nhưng bỗng nhiên cô cảm thấy mệt mỏi.
“Em rất nhớ anh.”
Tư Cẩn và Lục Phóng Tranh dựa sát vào nhau. Cô hút thuốc đến nửa chừng, trước mắt là làn khói mờ ảo chưa tan biến.
Lục Phóng Tranh khoác vai cô, da thịt của họ áp sát vào nhau.
“Đi Lư Sơn ngắm mây đi.”
Tư Cẩn không nhịn được cười, trách nhẹ, “Sao anh cứ tùy hứng thế?”
Cô đưa tay dập tắt điếu thuốc trong gạt tàn trên bàn đầu giường.
Anh cúi đầu, nghịch tóc cô, “Tâm trạng khá hơn chút nào chưa?”
“Cũng chẳng có gì không tốt. Đều là những chuyện đã biết từ lâu, em tính toán khiến hắn có án tích, em cũng lấy lại được thứ mình xứng đáng.”
Tay Lục Phóng Tranh khựng lại một chút, ghé vào tai cô nói khẽ, “Vậy tại sao vừa rồi em…”
Hơi thở nóng bỏng khiến cô cảm thấy ngứa ngáy, khuôn mặt đỏ bừng. Cô bực tức, xấu hổ cắn nhẹ vào vai anh.
Lục Phóng Tranh quay đầu nhìn dấu răng trên vai mình, sau đó cọ má vào cô.
“Em đang thiếu tiền à?”
Tư Cẩn trượt người từ ngực anh xuống, nằm trên đùi anh, ngửa đầu lên nhìn vào mắt anh.
“Anh nghĩ em trông giống người thiếu tiền sao?”
Chuyện này chưa bao giờ liên quan đến tiền. Chỉ là việc Thiệu Xuyên cần phải trả giá cho những gì hắn đã làm.
Lục Phóng Tranh nhìn cô một lúc, rồi cúi xuống hôn lên môi cô.
Trước khi Tư Cẩn nhắm mắt chỉ thấy một cái bóng do hàng mi dày của anh tạo nên.
Sau nụ hôn đó, cô trêu anh: “Sự linh hoạt của anh không tệ nhỉ.”
Lục Phóng Tranh khẽ hừ một tiếng, khóe môi anh mang theo nụ cười, vuốt ve làn da trên mặt cô, giống như đang làm nũng, “Đâu phải hôm nay em mới biết.”