Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Càng Muốn Miễn Cưỡng

Chương 18

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cô bị đẩy ngã xuống đất, sự thù hận trong lòng người khác biến thành sức mạnh đè lên người cô, có người giật chiếc kính râm của cô, nó nhanh chóng rơi xuống đất và bị những người đang tức giận dẫm nát.

Cô chịu đựng cơn đau. Trong những kẽ hở của đám đông, cô nhìn thấy Nghiêm Cẩm ngồi bên cạnh ghế dài, im lặng ôm đầu.

Người phụ nữ này mãi mãi không có gì để làm, luôn trông như vô tội, mãi mãi nhìn như nạn nhân, nhưng thực tế lại khiến người ta căm ghét đến tận xương tủy.

Từ Chí Vĩnh cũng ngồi bên cạnh bà, vô tư lắc lư chân.

Chiếc khăn đỏ trên ngực cậu bỗng bị gió thổi bay lên, sắc mặt cậu vẫn ngơ ngác, ánh mắt dõi theo một chút gió, sau đó quay lại nhìn Tư Cẩn.

Cậu bỗng nhiên nhảy khỏi ghế dài, về phía Tư Cẩn, cố gắng đẩy những người lớn đang vây quanh cô ra.

Trong tiếng ồn ào, Tư Cẩn nghe thấy âm thanh của tiếng bước chân, có thể là công nhân nghĩa trang cuối cùng cũng nhớ phải duy trì trật tự.

Những người vây quanh cô dần dần bị kéo ra, người đỡ cô dậy là Lục Phóng Tranh.

“Tiểu Cẩn.” Anh lo lắng kiểm tra vết thương của cô, “Anh đưa em đi bệnh viện.”

Cô không muốn trong lúc này tra hỏi anh đã biết chuyện này như thế nào, rồi làm sao xuất hiện bên cạnh cô.

Cô đã mệt mỏi lắm rồi, chỉ có thể máy móc duy trì động tác ôm chặt hộp tro cốt.

Lục Phóng Tranh còn dẫn theo năm sáu người đàn ông to lớn như anh, người nhà họ Từ nhìn nhau, không ai dám lên tiếng ngăn cản nữa.

Anh đưa cô vào xe, ra lệnh cho tài xế đi bệnh viện, Tư Cẩn nắm chặt tay anh, “Trước tiên hãy đưa bà nội đi nghỉ.”

Lục Phóng Tranh liếc nhìn tài xế.

Có người từ nghĩa trang đuổi theo ra ngoài, cuối cùng họ cũng rời xa cái ồn ào đó. Tư Cẩn dựa vào Lục Phóng Tranh, vẫn ôm chặt hộp tro cốt của bà nội.

Anh biết đây là đoạn đường cuối cùng cô có thể cùng bà nội đi, không khuyên cô buông tay, cũng không cố gắng nói chuyện với cô, chỉ cẩn thận vén mái tóc dài của cô để tìm vết thương trên đầu.

Có máu chảy ra, cũng đã đóng vảy, ướt nhẹp và dính nhớp.

Tóc cô buộc quá chặt nên dính chặt vào vết thương, anh đưa tay, nhẹ nhàng tháo sợi dây buộc tóc của cô ra.

Mái tóc dài của cô trào ra trong lòng bàn tay anh.

Sau khi đến nghĩa trang đã chọn, Tư Cẩn chỉ im lặng một mình đi lên bậc thang, có người dẫn đường, giúp cô đặt hộp tro cốt của bà vào bên trong, lại đóng kín, dâng lên một bó hoa nhài.

Mưa bắt đầu rơi trên những ngọn đồi xanh, dưới đất nở ra những bông hoa đen.

“Bà Tư Chính Lan, cả đời sống được 76 năm. Trải qua chiến tranh, mất đi người thân và tình yêu, một mình nuôi lớn một trai một gái, còn nuôi đứa cháu gái bị bỏ rơi và tra tấn đến 17 tuổi.”

“Trong cuộc đời của bà không gặp được mấy chuyện tốt, cuộc đời bà gần như toàn là khổ sở. Hôm nay, bà mãi mãi an giấc ở đây, hướng về quê hương mà bà yêu thương suốt 76 năm.”
« Chương TrướcChương Tiếp »