Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Càng Flop Dưới Địa Phủ Càng Hot

Chương 9

« Chương TrướcChương Tiếp »
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Nhật Nhật (yuukute)

...

"Thần tài chú đây bỏ tiền ra thỉnh về đúng là đáng giá mà!" Người đại diện hào hứng nói.

"Lúc đó chú nghĩ, mê tín thì mê tín đi, dập đầu một cái, dâng một nén hương cũng không chết được, bèn lên mạng đặt mua một bức tượng thần tài về. Lúc người ta gửi đến, vỏ bên ngoài còn rách hết rồi, lúc đó chú tức lắm, còn định đòi trả hàng cơ."

"Nhưng mà vừa mở ra xem thì... Oa! Thần tài này cũng quá đẹp trai rồi, tóc đỏ mắt đỏ, phong cách cực Tây. Chú không nỡ trả về, cậu lại xem thử đi, may mà lúc đó chú không trả hàng lại thật, giờ mới bái có một lần mà cậu đã đổi vận rồi! Linh khủng khϊếp!"

Đây là lần thứ năm trong ngày hôm nay lão Dương kể chuyện này rồi, nhưng Quỳnh Nhân cũng không thấy phiền chút nào hết.

Quỳnh Nhân là cô nhi, mười tuổi được nhận nuôi, mười bốn tuổi lại bị trả về, sống đến bây giờ, người chăm sóc cậu nhiều nhất chính là viện trưởng cô nhi viện cùng bạn trai của viện trưởng – Dương Phong.

Nếu không phải đột nhiên mắc bệnh, lão Dương bây giờ vẫn sẽ là một anh chú trung niên đẹp trai có mái tóc dày rậm.

Chờ chú ta lải nhải xong, Quỳnh Nhân mới nói: "Hiếm thấy cháu được lên hot search một lần, nhiệt độ của chính mình, không cọ thì phí, nhưng cháu không định làm quá rõ ràng. Dù sao nội dung hot search lần này... Chú cũng thấy đấy."

Lão Dương gật đầu.

Cái hot search này quả thực quá vi diệu, nếu hai người họ không phải người trong cuộc, chắc chắn cũng sẽ nghĩ cái hot search này là do bộ phận marketing của công ty mua về.

Hiện giờ bình luận bên dưới cũng coi như khá hài hòa.

Tất cả đều do Quỳnh Nhân lớn lên thực sự quá đẹp trai, người ấn vào hot search vì nội dụng thần bí kia không quá mười giây sau sẽ gia nhập hàng ngũ đại quân liếʍ mặt mlem mlem.

Căn bản không kịp để ý đến việc nội dung hot search có hợp lý hay là không.

Mà nếu bọn họ công khai ké fame của hastag dính đến huyền học này, sợ sẽ lập tức bị người khác gắn nhãn là lợi dụng mê tín dị đoan để PR đánh bóng tên tuổi.

Rõ ràng là lên hot search dựa vào bản lĩnh của mình mà lại không thể thỏa thích ké fame ké nhiệt độ, nghĩ tới là lại thấy đau lòng.

"Cháu định quay một đoạn video vũ đạo, tối nay đăng lên."

Người đại diện: "Tối nay đăng liệu có kịp làm hậu kỳ không? Tình hình bên chúng ta như thế này, không có quay phim với biên tập nào chịu giúp chúng ta làm video cả."

Quỳnh Nhân lần đầu tiên lên hot search, Văn Hóa Chân Thành lại không có chút động tĩnh gì, nếu lần này là nghệ sĩ khác, chắc chắn công ty đã mở họp, thảo luận xem nên làm thế nào để lợi dụng tốt nhất cơ hội lần này.

Đây thực ra cũng đã nói rõ thái độ của Văn Hóa Chân Thành rồi.

"Không có chuyện gì, cháu lấy điện thoại quay một cái là được. Nhảy đẹp hay không chỉ cần kỹ xảo quay chụp đơn giản nhất là mọi người cũng biết rồi."

Người đại diện bị sự tự tin của cậu làm cho cảm động, gật đầu, "Được!"

Quỳnh Nhân về nhà, thay một bộ quần áo khác để lát nữa nhảy, lúc cởi đồ, cậu nhìn vào trong gương, không khỏi hít vào một hơi.

Bên trực trái của cậu đỏ một mảng, sưng sưng lại còn trầy da nữa.

Cậu nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể là lúc ở trong nhà ma ôm người chung phòng khám mở cửa, bị hình thêu trên áo phông cọ phải.

Người cậu trầy da, thế mà mặt người chung phòng khám vẫn trắng trẻo y như cũ, ngay cả một vết hồng cũng không có, đây chính là tiêu biểu cho câu người không thể so với người sao? Da mặt người chung phòng khám thật là bền bỉ nha.

Ghen tỵ quá đi.

*

Tám giờ tối, Quỳnh Nhân đúng giờ đăng video nhảy của mình lên.

Video quay bằng điện thoại di động, cậu mặc áo hoodie với quần thể thao đơn giản màu trắng, đội mũ bóng chày, vành vũ che khuất hơn nửa mặt, để lộ ra cái cằm nhỏ nhắn cùng đôi môi đỏ mọng.

Bài nhạc là một ca khúc Âu Mĩ đang thịnh thành dạo gần đây, "Waste Myself".

Bài hát gốc mở đầu bằng hợp âm ghi ta đơn giản, dần dần hòa thêm tiếng trống cùng tiếng piano, phối cùng gọng hát tinh tế của ca sĩ, mang theo cảm giác vô cùng chân thành thắm thiết.

Nhạc nền Quỳnh Nhân dùng là một bản Remix lại từ bài hát gốc, giai điệu cả bài trở nên nhẹ hơn, tiết tấu cũng càng thêm thanh thoát.

Động tác vũ đạo cậu chọn cũng không kéo dài, gọn gàng dứt khoát, nhìn như không có gì quá khó nhưng những chi tiết nhỏ bên trong rất nhiều, tốc độ chuyển động cũng rất nhanh.

Phần nhạc dạo điện tử tạo nên cảm giác giống như tương lai tràn đầy hư ảo, cũng là đoạn mà Quỳnh Nhân cảm thấy nghe hay nhất, cậu cố ý cho thêm một động tác đá chân độ khó thấp nhưng cực kỳ bắt mắt vào.

Nói chung, đây là một bài nhảy khiến người xem từ trong ra ngoài đều cảm thấy khoan khoái, lúc xem sẽ không nhịn được mà mỉm cười.

Video vừa đăng lên xong, tiếng sói tru a a a a đã chiếm lĩnh toàn bộ khu bình luận, đủ các thể loại chồng ơi, vợ à, anh trai, em gái, kêu loạn tùng phèo cả.

[ Vốn chỉ mò vào để ngắm giai đẹp thôi, không ngờ bài nhảy này cũng thực là đẹp! Gào thét!]

[ Khả năng khống chế tứ chi này ai xem mà không khen một câu quá tuyệt chứ, kiểu nhảy này là kiểu khó học nhất đấy, nhất là mấy động tác lúc nhạc dạo, cậu ấy nhảy trông thì có vẻ hơi quái quái, nhưng không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy rất đẹp, còn u mê theo nữa, động tác này mà để tôi nhảy, khéo lại trông y như gấu chó bẻ ngô mất.]

[ Đập vỡ điện thoại luôn, oắt đờ heo? Tôi cứ tưởng cuối cùng cũng có một bài nhảy mà mình có thể học được, cuối cùng lúc nhảy động tác hoàn toàn không thể theo kịp tiết tấu, hóa ra là do tôi không xứng, mèo con rơi lệ.jpg]
🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ
Hastag # Quỳnh Nhân siêu đỉnh # lập tức ngoi lên bảng hot search, mặc dù không rầm rộ như hot search trước đó nhưng cũng rất nhanh trèo lên được đến hạng thứ hai mươi.
Cậu không để ý hot search của mình nữa, "Thiến nữ u hồn" còn đang chờ cậu tới khiêu chiến kia kìa. Cậu không phải cái loại thần tượng có fan Dương gian là quên luôn fan Địa Phủ của mình đâu.

Tức thì Quỳnh Nhân có cảm giác cả người mình tràn đầy khí chất "Phú quý bất năng da^ʍ*", trong lòng không khỏi tự like cho mình một cái.

*Câu này là trích lời của Mạnh Tử cho nên tôi để nguyên Hán Việt, nghĩa là giàu sang mà không da^ʍ... "Người giàu có, lắm tiền bạc, thế lực lớn, thường chẳng biết giữ phép tắc, không chịu kiểm soát hành vi của mình, hóa thành dâʍ ɭσạи. Tuy nhiên, nếu quí vị cũng ở trong hoàn cảnh giàu sang, mà không có hành vi dâʍ ɭσạи, biết giữ quy củ, chất phác thực thà, thì quí vị không vi phạm luật pháp của thế gian, chẳng phạm tới luật pháp của cõi trời, cũng chẳng phạm vào luật pháp của địa ngục".

*

"Waste waste, waste myself on you."

Mạnh Thâm nhìn sếp trên của mình đang vừa hát vừa nhảy, eo nhỏ uốn một cái éo một cái. Người thì đẹp đấy, vóc dáng cũng không có gì để chê cả, chỉ là kỹ thuật nhảy này...

Mạnh Thâm không đành lòng nhìn thẳng, "Phạm nhân sản xuất và tiêu thụ băng đĩa lậu đã bắt được về rồi ạ."

Thành Hoàng Long Thành mới lên nhậm chức chưa được bao lâu, nhìn cô trông chỉ độ hai mươi tuổi, lớn lên rất xinh đẹp, ăn mặc cũng rất thời thượng, gần như không khác gì với người sống.

Thành Hoàng dừng động tác nhảy, "Vất vả cho cậu rồi, chuyện phía sau sẽ có người của Bình Đẳng Vương [1] tiếp quản. Hôm nay là mừng thọ của ông nội cậu, mà cậu còn bị tôi gọi quay lại tăng ca thế này, ông ấy sẽ không giận cậu đấy chứ?"

"Sao có chuyện đó được." Cho dù có giận thật thì anh ta cũng chả dám nói thật, "Ông nội trước đây cũng từng đi vô thường, ông hiểu công việc là quan trọng nhất mà."

"Ông nội cậu là nhân viên kỳ cựu của Long Thành chúng ta, giác ngộ quả nhiên cao hơn hẳn. Thế này đi, lát nữa tôi cho cậu một bức chân dung tự họa, cậu cầm về tặng cho ông nội mình. Nhiệm kỳ của tôi tại Long Thành còn ba trăm năm nữa, những cái khác không dám đảm bảo, nhưng giúp tránh tà ma bên ngoài thì vẫn còn được."

Mạnh Thâm mừng rỡ, nghĩ thầm, sếp mới quả nhiên tốt bụng, lần này tăng ca quá lời rồi.

"Tiểu Mạnh này, tôi muốn cải biên vũ đạo lần này của Quỳnh Nhân thành bài thể dục giữa giờ, làm việc ở Địa Phủ quá vất vả, mọi người cũng cần có thời gian thư giãn thả lỏng thích hợp, cậu nhìn giúp tôi xem cải biên thế nào thì tốt."

Thủ trưởng đã lên tiếng, Mạnh Thâm đương nhiên không thể nói không. Nhưng mà trong lòng anh ta vẫn kín đáo phê bình, một thần tượng mà thôi, tại sao đáng để nhiều người ở Địa Phủ nâng đỡ như vậy chứ.

Trước khi Mạnh Thâm bị chọn tới Địa Phủ đi vô thường cũng đã từng trải qua thời kỳ phản nghịch. Anh ta từng tham gia nhóm nhảy, nhóm rap underground, còn từng thành lập ban nhạc nữa.

Nói về thực lực, anh ta còn mạnh hơn khối thần tượng đang hoạt động bây giờ, nhưng anh ta cảm thấy mình không hợp với việc kiếm tiền từ người hâm mộ, cũng không hiểu sao mấy thần tượng idol kia có thể quảng cáo PR rùm beng nói mình nỗ lực như nào như nào mà không thấy xấu hổ.

Mạnh Thâm ở trong lòng thao thao bất tuyệt cằn nhằn một hồi, híp mắt cười, chờ xem vũ đạo của Quỳnh Nhân.

Chắc cũng chỉ là cái kiểu động tác tay chân hơi hơi hài hoà một chút, đã có người a a kêu gào đỉnh quá các loại thôi.

Video quay ở trong phòng tập, lúc nhạc dạo vừa vang lên, Quỳnh Nhân nhịp chân, đi về ống kính.

"Ồ? Dáng đi cùng chuyện động cơ thể cảm giác rất có tiết tấu." Một người nhảy đẹp, cơ thể sẽ tự có tiết tấu và cảm giác nhịp điệu của riêng mình, Quỳnh Nhân chỉ mới đi mấy bước thôi, Mạnh Thâm đã thấy người này không hề đơn giản rồi.

Đợi đến lúc Quỳnh Nhân chính thức bắt đầu nhảy, Mạnh Thâm lại càng không kiềm chế được: "Cái định mệnh..."

Thành Hoàng: "Tiểu Mạnh?"

Mạnh Thâm phát hiện mình không cẩn thận nói mấy từ thô tục trước mắt cấp trên, "Trình độ của cậu ấy rất cao, tôi có hơi giật mình, không cẩn thận bèn..."

Hai mắt Thành Hoàng sáng lấp lánh: "Không có việc gì, tiếp tục khen đi, ma đa ma đa*."

*Phiên âm tiếng Nhật của もっともっと nghĩa là nhiều nữa đi.

Một tiếng sau, Mạnh Thâm ôm chân dung tự họa của Thành Hoàng đi về nhà.

Anh ta còn đang nghĩ mang tranh chân dung của Thành Hoàng cùng tượng của Diêm La Vương đưa cho ông nội làm quà mừng thọ luôn, nhưng lúc tới nhà không biết sao lại không tài nào tìm được tượng Diêm La Vương cố ý thỉnh về của mình đâu.

Thấy Thanh Hành đang lấm la lấm lét đi ngang qua phòng mình, anh ta bèn hô: "Thanh Hành, anh có một bức tượng Diêm La Vương, cậu có thấy nó ở đâu không? Là bức tượng mà đại sư Ngô điêu khắc dựa trên ngoại hình của Diêm La Vương ấy."

Thanh Hành hơi co rúm người, nhỏ giọng nói: "Không thấy."

Mạnh Thâm cau này, đấy cũng không phải tượng Thần tài dát vàng, ai mà lại trộm trượng Diêm La Vương chứ?

Diêm La Vương không giống như những thần linh khác, gần như không có ai thực sự tín ngưỡng ngài cả, dù sao cũng đâu thể cầu ngài phù hộ cho mình cái gì được, cầu sớm ngày được xuống Địa Phủ hay sớm ngày được vào Địa Ngục hả?

Do ông nội anh ta rất chi tôn kính phẩm chất nghiêm minh công chính của Diêm La Vương, cho nên Mạnh Thâm mới cố ý tìm đại sư điêu khắc đang đảm nhiệm chức vụ ở chỗ Chuyển Luân Vương [2], nhờ ông ấy tạc cho mình một bức tượng Diêm La Vương.

Hình tượng của Diêm La Vương trong suy nghĩ của thế nhân có sự chênh lệch rất lớn với dáng vẻ của ngài, bức tượng này của anh ta là chiếu theo hình dáng thực tế của Diêm La Vương để tạc, người bình thường làm gì có ai nhận ra được đó Diêm La Vương...

"Mấy món goods anh muốn, cậu đã mua cho anh chưa? Tiền đã gửi vào tài khoản của cậu rồi đấy, thừa thì cứ giữ lại mà tiêu vặt, cậu vừa mới đi làm, chắc cũng chẳng kiếm được bao nhiêu."

Thanh Hành âm thầm nghiến răng, từ nhỏ Mạnh Thâm đã hay xem thường cậu ta, bây giờ lại lôi mấy triệu ra để sỉ nhục cậu ta nữa.

Mạnh Thâm nói tiếp: "Anh có xem video vũ đạo mà Quỳnh Nhân mới đăng lên tối qua, cậu ta thực sự rất lợi hại, so với cậu chắc phải hơn bảy triệu tên Phó Gia Trạch đấy. Không thì..."

Mạnh Thâm đột nhiên nảy ra một suy nghĩ: "Anh bỏ tiền, mời cậu ta đến dạy cậu nhảy nhé, thế nào?"

Thanh Hành không dám tin nhìn về phía anh ta.

Mạnh Thâm hoàn toàn không nhận ra tâm trạng liên tục thay đổi của em họ nhà mình, còn đang đứng đó ba la bô lô phân thích một mớ, thậm chí còn lôi điện thoại ra, bắt đầu phát video vũ đạo của Quỳnh Nhân.

Vừa xem vừa lên tiếng thuyết minh.

"Điệu nhảy này của cậu ta nhìn thì có vẻ đơn giản, nhưng động tác nhỏ rất nhiều, các động tác nối tiếp vô cùng dày đặc. Muốn nhảy được đẹp thì phải có khả năng khống chế tứ chi mạnh mẽ, giữa những động tác chuyển đổi phải nắm bắt được thời gian cùng tốc độ chính xác mới tạo được hiệu quả thị giác tốt như vậy."

"Động tác đá chân này nói đơn giản thì rất đơn giản, nhưng nói khó lại rất khó, bên trong động tác này đâu đâu cũng có bẫy, chỉ cần sai một chút thôi là trông sẽ vô cùng xấu xí. Anh dám khẳng định, nếu để cho người khác cover lại thì đến 90% sẽ làm hỏng ở đoạn đá chân nhìn có vẻ đơn giản này."

"Nói tới cái này, thì phong cách của cậu ta khá giống với vũ công mười sáu tuổi đã vô địch thế giới PP nhỉ."

Mạnh Thâm nói đến hứng khởi, lập tức đăng nhập vào Weibo của mình, viết cho Quỳnh Nhân một bài phân tích dài hai ngàn từ để khen ngợi, trong đó còn tràn đầy đồ khô*, tóm lại đại ý chính là người này thật trâu bò, yêu yêu.

*Ngôn ngữ mạng ý chỉ đến những thứ xác đáng, có giá trị. Kiểu nước bay hơi đi xong những cái còn lại mới là giá trị đích thực ý.

Nick này anh ta tạo từ lúc còn đang học nhảy, bên trong có không ít bạn bè trong giới street dance, mọi người thấy video nhảy của Quỳnh Nhân trong bài biết của Mạnh Thâm, thì lập tức bị vũ đạo của cậu chinh phục, sau đó lại thêm một loạt bình luận khen ngợi bày tỏ cảm xúc về kỹ thuật nhảy của Quỳnh Nhân bên dưới.

Thanh Hành quay về phòng mình, tức đến độ khóc nấc, nước mắt tuôn ào ào, cậu ta cố nhịn, đứng trước gương học theo động tác đá chân của Quỳnh Nhân.

Kết quả động tác còn chưa học xong, nhìn mình trong gương lại càng khóc lớn tiếng hơn.

*

Phòng sinh hoạt chung dưới Địa Phủ, Thập Điện Diêm Quân tụ tập với nhau, nghỉ ngơi giữa giờ.

"Cai ngục làm trái quy định buôn bán băng đĩa lậu ở điện thứ chín đã bị bắt lại rồi, theo thông báo từ phát ngôn viên của Bình Đẳng Vương, phạm nhân đã bị phán quyết đưa đi lưu đày tại Địa Ngục Hàn Băng."

Diêm La Vương nghe tin nhắn trong WeChat, tầm mắt dời khỏi trang đặt mua album trực tuyến của Quỳnh Nhân: "Ta tưởng nạn buôn bán đĩa CD lậu đã bị loại bỏ từ lâu rồi."

Tống Đế Vương hiếm lắm mới tỏ ra nghiêm túc: "Tên cai ngục này nhân lúc tiếp nhận phạm nhân, từ trên trang mạng nội bộ của điện thứ ba chúng ta download video biểu diễn trực tiếp của Quỳnh Nhân xuống, hắn lo lắng trực tiếp bán tài nguyên sẽ bị kẻ khác xâm phạm bản quyền, ảnh hưởng đến lợi ích bản thân, cho nên chép video thành đĩa CD chỉ cho phép xem, chứ không thể sao chép lại. Lúc bắt được người, đã bán ra được hơn mười nghìn bản, số tiền kiếm lời phi pháp là hơn hai triệu tiền âm phủ."

"Tên đáng chết này, dám lợi dụng con trai ông để kiếm tiền bất chính!" Tống Đế Vương đằng đằng sát khí, "Bình Đẳng Vương, ông định giam hắn ở Địa Ngục Hàn Băng bao nhiêu năm đấy?"

Bình Đẳng Vương là một ông lão đầu tóc bạc phơ luôn tươi cười hớn hở, ông gãi gãi cằm nói: "Ba trăm trăm. Tước quyền luân hồi ba trăm năm."

Diêm La Vương nhìn khuôn mặt mơ hồ của Quỳnh Nhân trên màn hình, cúi đầu, tiếp tục đặt hàng trên trang web của Văn Hóa Chân Thành.

Hôm đó, hắn thực sự không phải cố ý nói bài hát của Quỳnh Nhân khó nghe trước mặt cậu ấy, Trước cứ mua một ít album của Quỳnh Nhân để bày tỏ sự áy náy của mình đi đã.

Phạm nhân bán đĩa lậu tận 200 một bản, album chính chủ mới có 58 tệ một đĩa, này nghe có hợp lý không? Phạm nhân bán đĩa lậu được tận 10 nghìn bản, album chính hãng chỉ mới bán được có hơn nghìn.

Diêm La Vương nhận thấy hiện tượng này vô cùng không công bằng, bản thân Quỳnh Nhân phải có thu nhập cao hơn thế mới phải.

Đơn giản, mua thêm mấy món goods khác của Quỳnh Nhân nữa đi. Tiếc là mua như vậy, danh ngạch vẫn còn chưa đến được hai triệu.

Diêm La Vương trong lòng cảm thấy vô cùng tiếc nuối, nhíu mày, ấn thanh toán đặt hàng.

Nửa tiếng sau, người đại diện vì chuẩn bị cho buổi ký tặng mà đến kho công ty lấy album, Thanh Hành vì hoàn thành nhiệm vụ được Mạnh Thâm giao phó mà mở trang web công ty lên, người bình thường vì muốn thực hiện theo báo mộng của thân nhân mua goods mua đồ tiếp ứng, cùng các fan hâm mộ khác muốn mua sản phẩn của Quỳnh Nhân đột nhiên phát hiện ——

Trên trang mua sắm của Văn Hóa Chân Thành, tất cả những sản phẩm liên quan đến Quỳnh Nhân đều đã bán hết, từ album, postcard, lịch bàn đến lighstick tiếp ứng chính thức, đều không còn lấy một cái nào.

Người đại diện thất thanh hét toáng lên: "Lễ ký tặng đầu tiên của Quỳnh Nhân nhà ta vì không có album mà xong đời rồi!!!"

Thanh Hành nhìn thông báo hết hàng trên trang web tức thì cảm thấy khủng hoảng, làm sao bây giờ, tên anh họ làm vô thường sống - Mạnh Thâm kia liệu có trong cơn nóng giận, câu hồn cậu ta đi luôn không?
« Chương TrướcChương Tiếp »