Trầm Ngôn vừa tỉnh dậy không bao lâu, khi cô đang đứng trên ban công vươn vai, ngáp dài ngáp ngắn thì bắt gặp Thư Kiệt đang đỡ một người đàn ông. Một tay của hắn đang che miệng vết thương trên đầu, máu tươi không ngừng chạy dọc theo cánh tay. Cô nhìn kỹ hơn một chút mới giật mình phát hiện đó là Thôi Dật. 'Sao lại bị vỡ đầu chảy máu thế này?'
Theo suy luận của cô người duy nhất có thể ở Tề gia đánh người mà không hề kiêng nể ai chỉ có một mình Tề Thấm Khải. 'Wow, Thấm Khải, cậu xuống tay cũng ít có nhẹ lắm. Người ta không phải là chỉtheo đuổi cậu thôi sao? Cậu không thích thì chỉ cần cự tuyệt là được rồi, có cần phải đánh vỡ đầu người ta không?'
Trong lúc Trầm Ngôn còn đang suy nghĩ miên man thì nhìn thấy Tề Thấm Khải một mình một người muốn đi vào phòng khách, cô vội nhanh chân chạy xuống lầu. Con mèo đen đang ngủ trên ghế sa lon cũng bị tiếng chân của cô đánh thức, nó mở mắt, lắc nhẹ thân, quơ quơ đuôi, khập khiễng theo sau Trầm Ngôn.
''Thấm Khải!'' Trầm Ngôn ngay cả quần áo cũng chưa thay chạy theo Tề Thấm Khải lúc này đang bước lên cầu thang.
Tề Thấm Khải dừng bước, lãnh đạm nói, ''Mới sáng sớm cậu làm gì gấp gấp gáp gáp vậy?''
Trầm Ngôn nói, ''Mình mới là người phải hỏi cậu, mới sáng sớm đã động tay động chân thì có?''
"Hả?''
''Lúc nãy mình ở trên ban công đã nhìn thấy Thư Kiệt mang Thôi Dật rời khỏi vườn! Chẳng lẽ đầu của hắn còn không phải việc tốt do cậu làm?'' Trầm Ngôn còn không quên bày ra bộ dáng ''cậu đừng hòng gạt mình''.
Tề Thấm Khải chẳng có hơi sức thỏa mãn lòng hiếu kỳ của cô, đáp nhanh, ''Không phải mình.''
''Cậu đừng hòng gạt mình.Ở Tề gia từ trên xuống dưới, trừ cậu ra còn ai dám đập cho Thôi đại công tử máu chảy lên láng chứ?''
Do chân con mèo đen bị thương, nên nó từng bước nhảy xuống bậc thang gian nan lắm mới nhảy tới chân Trầm Ngôn, cái đuôi nhỏ cố tình cọ vào ống quần Trầm Ngôn.
Tề Thấm Khải vừa nhìn thấy nó thì ánh mắt vốn dĩ vẫn luôn lạnh lùng lập tức trở nên ấm áp, cúi người thật cẩn thận ôm lấy nó. Một tay cô đỡ lấy thân thể mềm mại của nó, một tay ôn nhu vuốt ve bộ lông bóng mượt.
Con mèo nhỏ đã bị thương lại còn phải leo xuống cầu thang, khó tránh hỏi sợhãi nên không ngừng run nhè nhẹ. Tề Thấm Khải vô cùng tỉ mỉ phát hiện ra điều này, có chút oán trách hỏi Trầm Ngôn, ''Cậu không phải đã biết chân nó bị thương sao? lại còn để nó leo cầu thang xuống tới đây? thật không biết cậu làm bác sĩ kiểu gì!''
Trầm Ngôn không hiểu sao tự nhiên lại bị chữi, âm thầm oán hận mắng trong lòng: Mình làm sao biết được nó sẽ đi theo phía sau chứ?! Mình là bác sĩ nhưng cũng đâu phải là bác sĩ thú y, làm sao để ý được nhiều như vậy? Trước giờ cũng đâu có thấy Tề đại tiểu thư lãnh khốc vô tình đối với động vật nhỏ trìu mến như vậy? Uầy, cậu đổi tính từ bao giờ vậy hả?
Cô âm thầm mắng chữi Tề Thấm Khải thậm tệ trong lòng nhưng ở trước mặt Tề Thấm Khải vẫn không dám nói năng gì, thở cũng không dám thở mạnh. Mười phần uất ức nói, ''Nó lấm la lấm lét theo mình xuống đây mình cũng đâu có biết được! Sau lưng mình làm gì mắt chứ!''
Tề Thấm Khải liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó đi vòng qua cô, cứ thế ôm con mèo đi lên lầu hai.
Trầm Ngôn nhớ tới cô gái tối hôm qua vẫn còn ở trên lầu hai, lòng tràn đầy hiếu kỳ, im lặng theo sau Tề Thấm Khải đi lên lầu.
Diệp Vũ Trung ngồi bệt dưới đất phía sau bệ cửa sổ, trong tay cô vẫn còn giữ chặt chậu hoa tiên nhân cầu*không bị cô đẩy xuống lầu. Cú ngã vừa rồi làm chân cô đau vô cùng, đau đến mức khiến cô muốn rơi nước mắt, trong nháy mắt đôi mắt bắt đầu hoe đỏ. Sau một hồi hoảng hốt, tâm tình cô chậm rãi bình phục lại, tuy cô có tính cách rụt rè nhưng cũng không có nghĩa cô là một người yếu đuối. Cô tự an ủi bản thân chẳng qua chỉ là không cẩn thận đập vỡ đầu người ta, trước đó chơi đùa lỡ tay tát một cô gái xa lạ thôi mà. Hơn nữa, cô căn bản chỉ là tuổi trẻ nông nổi nhất thời, cũng đâu phải là phóng hỏa gϊếŧ người, không cần phải cảm thấy bản thân như phạm tội tử hình không thể tha thứ.
(*hoa tiên nhân cầu: cây tiên nhân cầu còn gọi là nắm tay tiên – hình cầu, có gai, tương tự như cây xương rồng)
Sau khi suy nghĩ thông suốt, cô chống tay cố gắng đứng dậy, chậm rãi dùng một chân nhảy đến cửa phòng. Nếu phải ở đây lo lắng sợ hãi chờ đợi xem chừng nào cô gái vừa lạnh lùng như băng vừa hung dữ kia đến tìm cô tính sổ thì chẳng thà cô tự mình đi tìm người ta nói chuyện rõ ràng còn hơn.
Cô phải thật vất vả mới di chuyển được tới cửa phòng, nào ngờ khi cô vừa vươn tay muốn mở cửa thì cánh cửa đột nhiên bị mở ra. Do cánh cửa bị mở từ phía ngoài nên cô làm sao mà tránh kịp, đầu bị cánh cửa đập mạnh một cái, chân trước chân sau đứng không vững, lập tức bị hất ngã. Cô đau đến nói không nên lời, miệng há to, nước mắt lưng tròng.
'Trời ơi, hôm nay là ngày gì mà số tui đen đủi thế này!'
Tề Thấm Khải không nghĩ cô sẽ đứng ở cửa, vừa mở cửa đã đυ.ng phải cô. Chuyện xảy ra bất ngờ khiến nàng không kịp phản ứng sửng sờ đứng nguyên tại chỗ, cũng không đỡ Vũ Trung dậy.
Vũ Trung chờ cơn đau tiêu tan gần hết mới ngẩng đầu dùng ánh mắt tràn đầy nước mắt nhìn vào hung thủ trước mặt, ủy khuất nói không nên lời. Cô nghĩ thầm, 'cô gái này quả nhiên tàn nhẫn, ngay cả một chút quan tâm cũng không có, rõ ràng là cô ta đυ.ng ngã mình, không đỡ mình đứng dậy thì thôi đi, vậy mà ngay cả một câu "xin lỗi" đơn giản nhất cũng không thèm nói là sao?'
Đúng lúc này ánh mắt cô vừa vặn bắt gặp ánh mắt Tề Thấm Khải đang nhìn cô, đôi mắt nghiêm túc sắc bén, gương mặt ẩn hiện ý cười, thật sự là cực kỳ xinh đẹp.
Trầm Ngôn đứng ở phía sau đóng cửa lại, trêu chọc nói, "Trời ơi, cô bé đau đến chảy nước mắt rồi, Thấm Khải cậu còn không xin lỗi người ta đi?"
Vũ Trung cắn răng chậm rãi đứng lên nhìn kỹ Trầm Ngôn. Cô thấy bộ dạng Trầm Ngôn có chút phóng túng, lại nghe thấy cô ta nói năng tùy tiện thì nhận định cô ta chắc cũng không tốt lành gì.
Còn Tề Thấm Khải thì tay vẫn ôm con mèo đen,vừa lãnh đạm vừa tao nhã khiến Vũ Trung cảm thấy cô gái này không chỉ xinh đẹp mà còn là một người thâm sâu khó lường, từ đầu đến cuối vẫn chưa thấy nàng mở miệng nói chuyện.
Tề Thấm Khải nhìn cô, "Xem ra cô muốn đi ra ngoài?"
Vũ Trung im lặng gật đầu.
"Tìm tôi?"
Vũ Trung lại gật đầu.
Tề Thấm Khải không thích nhìn thấy Vũ Trung bày ra bộ dáng cứ như bị người khác khi dễ liền lạnh lùng hỏi, "Có chuyện muốn nói với tôi sao?" Nếu Vũ Trung còn dám gật đầu hay lắc đầu không nói tiếng nào nữa thì nhất định sẽ bị Tề Thấm Khải giáo huấn một phen.
Vũ Trung muốn mở miệng nhưng lại không biết nói thế nào. Cô im lặng một hồi rồi cầm lấy chậu hoa tiên nhân cầu, nâng lên trước mặt Thấm Khải: "Cái này… trả lại cho cô trước. Chậu hoa còn lại tôi dùng để đánh vỡ đầu vị Thôi tiên sinh kia của cô rồi, nếu cô thật sự coi trọng chậu hoa đó, vậy thì… tôi nhất định sẽ đền cho cô."
Trầm Ngôn nghe cô nói xong thì bật cười nói, "Lần đâu tiên tôi thấy có người đập vỡ đầu người ta mà nói cứ như đúng rồi." Cô nhịn không được bước tới nhéo mặt Vũ Trung, Vũ Trung theo bản năng muốn tránh né, biểu tìnhvô cùng mất tự nhiên, vừa sợ lại vừa ghét, bộ dạng cứ như một cô bé cáu kỉnh.
Tề Thấm Khải ôm con mèo trên tay, khóe miệng lộ rõ ý cười: "Nói như vậy, là do Thôi tiên sinh 'của tôi' không đúng?" Nàng nhíu mày nhấn mạnh câu "Thôi tiên sinh của tôi".
Vũ Trung thực không thích bị Trầm Ngôn 'Trêu chọc', tránh đông tránh tây, vẻ mặt vô cùng mất hứng. Tề Thấm Khải thấy vậy liền hạ giọng quát một tiếng, "Trầm Ngôn!!"
Trầm Ngôn lúc này mới phẫn nộ thu tay về.
Diệp Vũ Trung nói, "Nếu hắn không quấy rầy cô, hẳn là sẽ không phát sinh chuyện như vậy." Dựa vào cuộc đối thoại giữa hai người, cô biết Tề Thấm Khải rất ghét Thôi Dật, chỉ cần cô nắm bắt được điểm này thì rất có lợi.
"Nói như vậy, đối với cô nghe trộm cuộc nói chuyện của chúng tôi, từ phía trên ném chậu hoa xuống, lễ tình nhân hôm đó không hiểu vì sao lại phá buổi hẹn của tôi cùng 'bạn trai' cũng là lẽ đương nhiên?" Tề Thấm Khải chưa bao giờ để người khác qua mặt, huống hồ gì là một cô gái nhỏ hơn nàng nhiều tuổi như Diệp Vũ Trung. Nàng nói thực nhẹ nhàng nhưng lại gây áp lực rất lớn cho Vũ Trung.
Vũ Trung không nói gì, cô cảm thấy lễ tình nhân hôm đó quả thật là làm chuyện dư thừa, chọn ai không chọn lại chọn phải một người lợi hại như thế này.
Trầm Ngôn nghe cuộc đối thoại giữa hai người, lòng tràn đầy nghi hoặc: lễ tình nhân hôm đó đã chuyện gì xảy ra? Xem ra hai người bọn họ đã quen biết nhau từ sớm, bản lãnh của con bé này cũng rất khá, có thể khiến cho Thấm Khải chịu nhường nhịn như vậy.
"Cô có biết chỉ bằng vào hành vi ném chậu hoa vừa rồi của cô, tôi cũng có thể tố cáo cô có ý đồ mưu sát không?''
Thấm Khải rất có hứng thú muốn nhìn thấy phản ứng của Vũ Trung, khóe môi lộ ra một nụ cười nham hiểm.
Diệp Vũ Trung vυ"t mồ hôi trên trán, thở sâu một hơi, cô phát hiện ra cô gái này rõ ràng là đang muốn trêu chọc cô, liền nói, "Nếu cô đã nói muốn tố cáo tôi vậy tôi cũng không có biện pháp ngăn cản. Bởi vì quả thật người là do tôi đánh, nhưng mà thưa cô, tôi cũng không rõ cái người mà cô kêu là bạn trai đó, sau khi hắn bị thương cô đáng ra nên quan tâm hắn mới phải, nhưng ngược lại tôi lại thấy hình như cô rất vui vẻ. Cô cũng không cần hù dọa làm tôi sợ, đánh hắn bị thương là lỗi của tôi, tôi cũng sẽ không đùn đẩy trách nhiệm. Nhưng ngược lại đối với cô lễ phép chính là vừa nãy mở cửa đυ.ng phải tôi không cần xin lỗi."
Trầm Ngôn mở to hai mắt, 'Lá gan của cô bé này cũng thật lớn, đầu Thôi Dật là do cô ta đánh lại còn dám nhận lỗi với Thấm Khải, câu "lễ phép chính là" trong câu nói của cô ta cứ như đang nói "Mẹ của cô không dạy cô sao?'' chặc chặc, thật sự là thẳng như ruột ngựa, chiếu theo tính tình của Thấm Khải, cô bé này chắc chắn là sẽ không thể sống yên.'
Tề Thấm Khải càng ngày càng cảm thấy Diệp Vũ Trung thú vị, nàng cúi đầu, vuốt ve con mèo đen, dung giọng điệu cực kỳ mị hoặc nói, "Cô nói rất đúng" Con mèo đen trong tay nàng thoải mái chớp mắt, ''Tôi phải xin lỗi cô. Tối hôm qua cũng là do xe của tôi làm cô bị thương, tôi nên chịu trách nhiệm. Vậy nên việc cô đập chậu hoa của tôi, làm bị thương khách ở nhà của tôi, cả việc cô gây sự với tôi vào ngày lễ tình nhân, cô cũng phải gánh toàn bộ trách nhiệm.'' Nàng ngẩng đầu, đôi mắt vẫn luôn nghiêm túc giờ phút này trở nên vô cùng tinh anh, ''Vậy nên cảm phiền cô tạm thời ở lại đây.''
Vũ Trung ngây người, đây có thể gọi là nhanh miệng nói đại tự rước họa vào thân. Ở lại đây thì chẳng khác nào…
''Tôi ở lại chỗ này làm cái gì?''
Tề Thấm Khải cười quyến rũ, ''Điều trị chân của cô, còn có…trả giá cho những việc cô đã làm!''
Trầm Ngôn tựa vào cạnh cửa, cảm khái lắc đầu. 'Đứa bé đáng thương, chọc ai không chọc lại đi chọc Đại tiểu thư, sau này em khó sống rồi.'
''Trầm Ngôn, cậu ở lại đây, cẩn thận kiểm tra chân của cô ấy xem cú ngã vừa rồi có khiến vết thương nặng hơn không?" Tề Thấm Khải nói xong liền ôm con mèo đen xoay người mở cửa rời khỏi phòng.
Hai bảo an đứng ngoài của đang định đóng cửa lại thì Thấm Khải nhớ ra việc gì đó quay đầu lại nói, ''Còn nữa, hoa tiên nhân cầu không thể tùy tiện tặng người khác.'' Ánh mắt của nàng gắt gao dán chặt vào Vũ Trung, khiến cô muốn trốn cũng không có chỗ nào để trốn, nhẹ giọng mở miệng, ''Nếu không, tôi sẽ hiểu lầm.''
Vũ Trung không hiểu vì sao lại không thể tùy tiện tặng người khác hoa tiên nhân cầu? Điều này sẽ khiến nàng hiểu lầm cái gì?
Kỳ thật Diệp Vũ Trung không biết, hoa tiên nhân cầu trong tiếng trung có nghĩa là "Kiên cường, bất chấp tất cả yêu người đó tới cùng.''