- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Càng Chơi Càng Lớn
- Chương 27: Cường công và Nhược thụ
Càng Chơi Càng Lớn
Chương 27: Cường công và Nhược thụ
Thấy Tề Thấm Khải phong tư yểu điệu đi tới, Vương Hiểu Dĩnh từ bên cạnh Vũ Trung chủ động tránh ra, nhường lại chỗ cho Tề Thấm Khải. Tề Thấm Khải thấy vậy cũng không khách khí, trực tiếp lấy tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Vũ Trung lên rồi nói: "Để tôi xem nào, vẻ mặt như vậy….. là ai chọc em giận dỗi đây?"
Diệp Vũ Trung xoay mặt sang hướng khác, tránh né sự đυ.ng chạm của nàng: "Gặp lại cô, tôi có thể còn vui vẻ được sao? Cho nên làm ơn cách xa tôi một chút"
"Cách xa em một chút?" Tề Thấm Khải cười, tiếp tục trêu chọc, "Cách em xa một chút, sau đó đi tìm người phụ nữ khác?" Nàng vén tóc của Vũ Trung lên, "Em thật sự muốn như vậy sao?"
Diệp Vũ Trung nói: "Đủ rồi, ít nói nhảm lại đi Tề Thấm Khải. Cô tìm tôi có chuyện gì?"
"Không phải em nói là tôi tới tìm người phụ nữ khác hay sao?"
Nói một hồi rốt cuộc vẫn vòng trở về việc này, Diệp Vũ Trung cũng không còn khí lực cùng Tề Thấm Khải cãi nhau: "Cô thích tìm ai thì cứ việc. Tôi cùng bạn tôi còn muốn đi ăn cơm."
Tề Thấm Khải nghe vậy cũng không vội tức giận, mở miệng: "Vậy thì thật sự xin lỗi, có lẽ hôm nay em không thể đi ăn với Hiểu Dĩnh rồi, tôi tới để tìm em cho nên em phải đi với tôi."
Nói xong, Tề Thấm Khải nhìn thẳng vào mắt Diệp Vũ Trung, mong chờ phản ứng của cô. Nội tâm Diệp Vũ Trung đang giãy dụa, đấu tranh kịch liệt.Vì mình, Hiểu Dĩnh đã từ chối cuộc hẹn, nếu lúc này mình bỏ rơi cậu ấy để đi cùng Tề Thấm Khải, cậu ấy hẳn là sẽ rất tức giận?! Nhưng nếu mình từ chối Tề Thấm Khải, với tính cách bá đạo của cô ta thì dễ dàng gì mà từ bỏ ý định, chịu buông tha mình.
Ngay tại lúc cô còn đang phân vân không biết nên làm thế nào, Vương Hiểu Dĩnh đã thay cô đưa ra quyết định: "Nếu Tề tổng đã muốn tới đây đòi người, tôi cũng không có lý do nào để giữ Vũ Trung lại. Cậu cứ đi với Tề tổng đi." Trong tình huống này nếu không thả người, chỉ sợ Tề Thấm Khải sẽ ghi thù cô cả đời, chọc giận Tề Thấm Khải thì không có chuyện gì tốt hết.
"Nhưng mà…"
"Nhưng mà cái gì? Hiểu Dĩnh đã nói thế rồi, em còn lo lắng cái gì chứ." Nàng vừa nói xong lập tức nhét Vũ Trung vào trong xe, sau đó "Phanh" một tiếng đóng cửa xe lại. Lúc này, Tề Thấm Khải mới mỉm cười thỏa mãn. Đối với tính cách mềm yếu của Diệp Vũ Trung, phải cường ngạnh bá đạo một chút mới trị được cô nhóc ấy.
Tạm biệt Vương Hiểu Dĩnh xong, Tề Thấm Khải ngồi vào xe, chở Vũ Trung chạy thẳng về nhà.
Ngồi ở đằng sau xe, Diệp Vũ Trung xoắn hai ngón tay lại với nhau. Tề Thấm Khải nhìn vào kính chiếu hậu thấy cô như vậy, hệt như đứa bé bị giành kẹo nên mất hứng, tâm trạng của nàng nhờ vậy mà tốt lên không ít, cố ý trêu chọc Vũ Trung: "Có phải đang sợ bị tôi mang em đi bán hay không, người bạn nhỏ?"
Tâm trí vốn đã đang rối loạn, mà còn bị tên Tề Thấm Khải này mở miệng ra đùa giỡn, Vũ Trung chỉ hận không thể đi lên xé nát miệng của nàng.
"Thím à, lo mà tập trung lái xe cho tốt đi." Còn dám gọi cô là người bạn nhỏ, nàng hơn cô được bao nhiêu tuổi chứ?
Cho dù, cô gọi nàng bằng ''thím'' vẫn không thể khiến nàng tức giận: "Ừm, bảo bối ngoan không được nghịch ngợm, lập tức tới nhà ngay thôi."
Nghe được Tề Thấm Khải kêu mình là bảo bối, da gà da vịt Diệp Vũ Trung nổi lên hết: "Tôi cmn thật là buồn nôn mà"
Tề Thấm Khải cong môi cười, tâm tình thật tốt.
Tới Tề gia, Diệp Vũ Trung mới có cảm giác tựa hồ lâu lắm rồi cô không tới nơi này.
"Có mỗi mình cô thôi à? Ba mẹ cô không có ở đây sao?"
"Ừm… Chính xác mà nói, ngoài tôi ra còn có nó ——" Tề Thấm Khải ôm lấy con mèo đen đã chạy đến dưới chân nàng, "Tiểu mập mạp vĩnh viễn sẽ không bỏ tôi mà đi."
Đã lâu không thấy, Tiểu mập mạp bây giờ còn phát phì hơn trước, Vũ Trung thực hoài nghi Tề Thấm Khải đã vỗ béo nó như thế nào mà biến thành như vậy. Cô vươn tay, nhẹ nhàng vỗ về bộ lông nó: "Không nhận ra chị sao?"
"Mọi lần em tới nhà tôi, không phải nó vẫn nhận ra em sao?" Tề Thấm Khải không buông tha bất kỳ cơ hội nào đề cùng Vũ Trung nói chuyện thân mật, "Được rồi, rửa tay rồi ăn cơm thôi."
Cả hai cùng ngồi ở bàn ăn rộng lớn, Diệp Vũ Trung đột nhiên khiến Tề Thấm Khải cảm thấy có chút bi ai. Trong nhà không có ai ngoại trừ nàng cùng một ít người làm, đến một người để nói chuyện cùng cũng không có. Cho dù trên bàn bày toàn cao lương mĩ vị, nhưng nếu ăn một mình thì cũng thật buồn tẻ và vô vị.
Trong lòng Diệp Vũ Trung cũng có một chút đồng cảm, mơ hồ còn có chút đau lòng, nên cô cũng chủ động cùng Tề Thấm Khải nói chuyện trong suốt bữa ăn.
Màn đêm yên tĩnh dần buông xuống, Vũ Trung đã biết ý trời muốn cô ngủ lại đây, nên cô cũng ngoan ngoãn leo lên giường, ôm lấy Tiểu mập mạp lười nhác đang nằm trên đó.
"Tôi nghĩ nên mở một cuộc họp báo để giải thích với báo chí." Tề Thấm Khải nói.
Vũ Trung cúi đầu, nhìn con mèo đen trên đùi mình rồi nói: "Không cần phải giải thích, cô làm gì hay ở với ai, đối với tôi dường như chẳng có liên quan gì." Trên thực tế cũng đúng là như thế, trong lòng cô cũng hiểu được truyền thông toàn đăng tin giật gân lá cải, không có cũng có thể nói thành có cho được.
Tề Thấm Khải cùng người phụ nữ kia có lẽ chỉ là bạn bè bình thường, nhưng lại bị thêm mắm thêm muối viết thành quan hệ mập mờ. Hơn nữa, cho dù cô ta thực sự có cái gì, thì có liên can gì đến mình? Mình và Tề Thấm Khải cho tới bây giờ cũng chưa tính là gì của nhau cả. Cùng lắm, sau chuyện này, mình mới phát hiện ra đối với Tề Thấm Khải có một chút thích, chỉ đơn giản là thích thôi, không có gì đặc biệt cả.
"Rất liên quan là đằng khác, là do em không muốn thừa nhận thôi. Hơn nữa, không phải em vẫn đang tò mò mối quan hệ giữa tôi với Doãn Diệc sao?"
"…" Diệp Vũ Trung không nói gì tức là thừa nhận.
"Tôi không phải loại người có tư tưởng trả thù người yêu cũ." Tề Thấm Khải bình tĩnh nói, biểu tình trên mặt thật nghiêm túc. "Nhất là đối với Doãn Diệc, trả thù chính là sẽ giẫm lại vết xe đổ năm xưa."
Diệp Vũ Trung nhỏ giọng hỏi: "Hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao lại chia tay? Kỳ thật tôi cảm thấy được hai người rất xứng đôi."
Nghe xong lời của nàng, Tề Thấm Khải thấp giọng bật cười, trong tiếng cười có bất đắc dĩ, có cảm khái, còn có một chút châm biếm. Nàng nói: "Tình yêu không nhất định là xứng hay không xứng , huống hồ em thật sự cảm thấy tôi cùng cô ta hợp nhau sao?"
Diệp Vũ Trung nhướng một bên mi, khó hiểu nhìn Tề Thấm Khải. Hành động ngộ nghĩnh đó lọt vào mắt Tề Thấm Khải, nàng khẽ bật cười thành tiếng, trên người tỏa ra mị lực khiến Vũ Trung thất thần. Nàng lại nói tiếp: "Xét về tính cách, hai người chúng tôi đều rất hiếu thắng, nhiều khi vì một chuyện nhỏ cả hai có thể tranh luận giằng co nửa ngày. Tôi hy vọng cô ấy có thể ở lại bên cạnh tôi, Nhưng khát vọng của cô ấy là dốc lòng phát triển cho sự nghiệp."
"Là vì chị ấy đi nước ngoài nên hai người chia tay?"
Tề Thấm Khải lắc đầu: "Không phải." Nàng căn bản không muốn nhớ lại việc này, bởi đó là ác mộng của cuộc đời nàng. Tề Thấm Khải khẽ lắc đầu, tay vịn lên huyệt thái dương, lộ ra vẻ rất khốn khổ.
"Tề Thấm Khải?"
"Không sao." Cô nói, "Huống hồ, mỗi một cường công đều hy vọng bên cạnh mình có một tiểu nhược thụ." Cô cười khıêυ khí©h Vũ Trung, "Ví dụ như em chẳng hạn."
Diệp Vũ Trung trừng to mắt, ra sức mà phản biện: "Tôi mới không phải tiểu nhược thụ, tuyệt đối không phải."
Tề Thấm Khải không nhịn được cười: "Còn nói không phải? Bộ dạng của em chính là cần bao nhiêu thụ thì có bấy nhiêu." Nói xong, cô còn khinh nhờn đưa tay nâng cằm của Vũ Trung lên.
Vũ Trung tránh né không kịp, chiếc cằm vừa vặn bị Tề Thấm Khải bắt lấy. Cô suy nghĩ xem có nên tặng luôn cái cằm này cho Tề Thấm Khải không, vì cái gì mà lúc vui hay không vui cô ta đều thích tìm cằm của mình? Ừ, đây hẳn một loại bệnh, cần phải trị gấp!
"Vũ Trung." Tề Thấm Khải buông tay, ôm cô vào lòng, "Tôi biết em đối với tôi vẫn chưa thể hoàn toàn mở lòng được, không sao cả, tôi sẽ chờ em. Nhưng là, tuyệt đối không được rời xa tôi, lại càng không được đến với bất kỳ người nào khác. Nếu không——" Tề Thấm Khải đưa cái lưỡi liếʍ liếʍ vành tai của Vũ Trung, "Tôi dám đảm bảo, hậu quả em tuyệt đối sẽ chịu không nỗi. Tôi ghét nhất là bị phản bội. Những lời em nói hôm lễ tình nhân, tôi đều ghi nhớ trong lòng, cho nên em không được phản bội tôi."
Rõ ràng là một làn hơi thở nóng bỏng phả ra ở bên tai của Vũ Trung, nhưng cô lại cảm thấy lưỡi của Tề Thấm Khải đặc biệt lạnh lẽo. Hàn ý trong lời nói của nàng khiến Vũ Trung sợ hãi, thoạt nhìn bên ngoài, Tề Thấm Khải đối với mình cái gì cũng chiều chuộng, nghe theo. Nhưng một khi đã chọc giận nàng, Vũ Trung tin tưởng cô chắc chắn sẽ chết thật thảm.
Tề Thấm Khải buông cô ra, vì Vũ Trung thất thần nên làm con mèo đen rơi xuống trên giường, nó bất mãn nhìn thoáng qua Vũ Trung, sau đó nhẹ nhàng nhảy xuống giường đi mất.
"Bộ dạng em thế này, thật sự là muốn đè em ra ăn sạch. Thật là đáng yêu." Tề Thấm Khải từ trước đến nay muốn nói gì là nói, chưa bao giờ biết kiêng kị là gì.
Vũ Trung cũng không biết nói lại như thế nào, đối với lời nói trắng trợn như thế. Cô không thể nói rằng: Tôi cũng vậy, kì thực ở trong mơ, tôi đã bị cô ăn rất nhiều lần. Nếu cô dám nói ra những lời này, thì khẳng định Tề Thấm Khải sẽ lập tức đè cô xuống cởi sạch, ăn sạch không chừa gì.
Không được, không thể! Cho dù bản thân cô có mộng xuân nhưng trong hiện thực sao có thể tùy tiện như vậy? Huống hồ cô còn chưa thể xác định lòng mình, không thể hồ đồ cùng với người khác lên giường. Chẳng qua Vũ Trung không thể ngờ rằng cô sớm hay muộn cũng phải cùng Tề Thấm Khải làm yêu, thậm chí cũng không còn bao lâu nữa.Cho dù cô có thể buông bỏ Doãn Diệc hay không thì sớm hay muộn cũng phải nhập vương cung của Tề Thấm Khải.
Tề Thấm Khải thấy vẻ mặt rối rắm của cô, bèn nói: "Khó chịu sao, khai thật đi, có phải nghĩ tới việc muốn tôi không, muốn đến nỗi ở trong mơ cũng đã cùng tôi làm qua vài lần rồi?"
Tề Thấm Khải là người sao? Tại sao mình nghĩ cái gì cũng bị nàng đoán được vậy? Mặt Diệp Vũ Trung lập tức chuyển hồng đến bên tai, cuống quít giải thích: "Cô đừng ngậm máu phun người!"
Tề Thấm Khải vừa nhìn phản ứng của cô, thì biết nàng đã đoán đúng được bảy tám phần, lúc này liền hài hước nở nụ cười, còn cố vươn người, bám dính lên thân thể của Vũ Trung.
Vũ Trung trốn tránh cô, che giấu cảm xúc bên dưới mái tóc: "Cô còn như vậy nữa là tôi sẽ đi."
"Đây là đang muốn uy hϊếp tôi sao?" Tề Thấm Khải cười đến càng vui vẻ hơn, "Đúng là một đứa bé đáng yêu."
Để xem em còn nhịn được tới khi nào!
Trầm Ngôn cả ngày chỉ chú tâm lựa chọn trang phục, ở trước gương xoay qua xoay lại, chỉ sợ bản thân trang điểm chưa được hoàn mỹ. Mẹ cô thấy thế, liền cất cao giọng châm chọc: "Ăn mặc xinh đẹp như vậy, chuẩn bị đi gặp người nào đây?" Bà hiểu rất rõ con gái của mình, cái "danh sách người yêu" từ lâu đã sớm loạn xà ngầu, không phân biệt nam nữ, chỉ cần đẹp là đều có thể cùng cô lên giường.
"Lần này không phải là người tầm thường đâu." Trầm Ngôn không quay đầu nhìn mẹ mình, vẫn tiếp tục soi gương, nhẹ nhàng thoa son lên môi.
Mẹ cô cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm hay muộn gì bà cũng sẽ bị đứa con gái hư đốn này làm tức chết: "Thật không hiểu nổi, mẹ và cha con đều không phải là người phong lưu gì, sao lại sinh ra một kẻ trăng hoa như con chứ?"
Lại tới nữa, lại tới nữa! Trầm Ngôn ở trong lòng kêu rên, những lời này nghe đi nghe lại cũng hơn mười năm rồi, nghe riết lỗ tai cũng thấy nhàm, mẹ cứ tiếp tục nhai mãi, không thấy phiền sao?
"Mẹ, mẹ yên tâm, con tuyệt đối sẽ không đột nhiên dắt cháu ngoại về ra mắt hai người đâu."Sau khi hài lòng với vẻ ngoài của mình, Trầm Ngôn dường như cảm thấy cô còn chưa chọc tức mẹ mình đủ, bồi thêm một câu cuối cùng trước khi cầm ví ra khỏi nhà.
"Con… đúng là nghiệp chướng!" Mẹ cô bị chọc tức đến thiếu chút nữa muốn tăng huyết áp. Nếu một ngày nào đó cô thật sự mang cháu ngoại trở về thì bà liền cảm ơn trời đất, như vậy còn tốt hơn việc cứ để đứa nhỏ này ở ngoài làm càn.
Trầm Ngôn không thèm mảy may để ý, nói câu "Con đi đây" liền đóng sầm cửa lại, chuồn mất, mặc cho mẹ cô đang tức giận muốn lộn gan lộn ruột.
"Xin hỏi, Mạnh Giai tiểu thư có ở đây không?" Trầm Ngôn cầm tấm danh thϊếp mà Tề Thấm Khải ngày đó đưa cho mình, đi tới công ty của Mạnh Giai.
"Cô ấy đi thị sát công trình rồi, chắc một lát nữa mới quay lại. Ơ, Mạnh Giai."
Nhân viên lễ tân đang nói thì thấy Mạnh Giai trở về.
"Mạnh Giai, có người tìm cô."
Khuôn mặt Mạnh Giai vốn đang bình thường, nhưng vừa thấy Trầm Ngôn, sắc mặt cô liền trở nên cứng ngắt.
"Mạnh Giai." Trầm Ngôn vui vẻ kêu nàng.
Mạnh Giai đi tới, lạnh lùng nói: "Theo tôi vào đây."
Trầm Ngôn cảm thấy mình cứ như là cấp dưới của Mạnh Giai, đã làm sai bị cấp trên kêu vào văn phòng khiển trách. Gì chứ, cô gái này như thế nào cứ luôn trưng ra bộ mặt lãnh đạm, biểu tình nghiêm túc? Mệt chính mình còn có lòng trang điểm thật đẹp, vui vẻ đến tìm cô ấy!
Sau khi đóng cửa lại, thái độ của Mạnh Giai vẫn tiếp tục lãnh đạm, nói: "Tìm tôi làm gì?" Hôm đó ở trong nhà hàng, Trầm Ngôn đã để lại cho Mạnh Giai ấn tượng cực kì kém, cho nên hiện tại giọng nói của Mạnh Giai ngay cả một tí lịch sự, khách sáo cũng không có.
"Trả lại cho cô." Trầm Ngôn lấy ra từ trong túi một tờ giấy kết quả báo cáo xét nghiệm, đưa đến trước mặt Mạnh Giai.
Mạnh Giai thấy tên Nghiêm Đồng trên tờ kết quả xét nghiệm, ánh mắt dao động, cái cảm giác thống khổ chậm rãi lan ra toàn thân, đau đến cơ hồ khiến nàng không thở được.
"Đồ đã đưa xong, Trầm tiểu thư có thể đi rồi." Mạnh Giai không nói nhiều lời, hạ lệnh trực tiếp đuổi khách.
Trầm Ngôn không nghĩ tới người ta sẽ tuyệt tình như vậy, thật là không nể mặt mình chút nào. Cô nói: "Cô… Cô cứ như vậy đuổi tôi đi sao?"
Mạnh Giai nhíu mày, nghĩ nửa ngày nói: "Cám ơn, đã phải phiền cô đích thân đến đây."
Trầm Ngôn chạy đến nơi này cũng không phải là vì một câu nói cám ơn của Mạnh Giai: "Cám ơn? Chỉ vậy thôi sao?"
Mạnh Giai bắt đầu nhận thấy được sự vô lại của cô: "Nếu không như vậy thì Trầm tiểu thư còn muốn gì?"
Trầm Ngôn nghẹn lời, trầm mặc một hồi lâu thì bất ngờ đi đến trước mặt Mạnh Giai, thô bạo hôn lên đôi môi mê người kia.
Phản ứng của hai người với nụ hôn này hoàn toàn không giống nhau. Mạnh Giai không hề lường trước được cho nên lúc đầu, nàng đắm chìm trong kinh ngạc, rồi sau đó chuyển sang cự tuyệt và chán ghét. Về phần Trầm Ngôn cũng không có ý định gây ra hành động này, chẳng qua thái độ lạnh lùng của Mạnh Giai làm cho cô lần đầu tiên cảm thấy luống cuống, hôn lên môi của đối phương hoàn toàn xuất phát từ bản năng, mặc dù trong mắt người khác, cái bản năng này hơi hạ lưu và đê tiện một chút. Môi của Mạnh Giai làm cô điên cuồng, tuy nó mang đến cho cô cảm giác thật là lạnh, lạnh như chính chủ nhân của nó, nhưng nó thật mềm mại, làm cho Trầm Ngôn ngày càng đắm chìm sâu vào. Mặc dù kỹ thuật hôn của cô vô cùng thành thạo, nhưng chẳng hiểu sao lại không thể áp dụng được với người trước mặt, điều này khiếnmột cảm giác bất lựcbất chợt dâng lêntrong lòng cô.
Thái độ của Mạnh Giai vô cùng rõ ràng, từ đầu đến cuối chỉ có hai chữ —— cự tuyệt. Nàng cự tuyệt Trầm Ngôn, cuối cùng còn hung ác cắn nát môi của Trầm Ngôn, chỉ có như vậy mới khiến cô nhả môi nàng ra.
"Trầm tiểu thư hơi quá đáng rồi." Son môi của Trầm Ngôn còn lưu trên môi của Mạnh Giai, nàng chán ghét liền dùng ngón tay lau đi, không thèm nhìn Trầm Ngôn một cái. Đây là sự cự tuyệt tàn nhẫn nhất.
"Đây là cái giá cô phải trả cho việc lần trước cô dám hôn tôi." Lòng tự tôn của Trầm Ngôn không tránh khỏi việc bị hạ nhục, nhưng là nghĩ đến nụ hôn vừa rồi, trong lòng của cô nháy mắt dâng lên một loại cảm giác hạnh phúc thật lớn, liếʍ liếʍ môi, trên đó tựa hồ còn lưu lại hương vị của Mạnh Giai: "Mạnh Giai, cô thật khiến cho người ta mê muội." Cô hướng đến mặt Mạnh Giai mà cười vô liêm sỉ.
Mạnh Giai đối với Trầm Ngôn thể hiện sự chán ghét đến cùng cực: "Đi ra ngoài. Tôi đối với người trêu hoa ghẹo nguyệt như cô một chút hứng thú cũng không có."
Trầm Ngôn nói: "Vậy cô đối ai có hứng thú? Có phải người bị HIV/AIDS…?"
"Cô câm miệng cho tôi!" Những lời khinh miệt của Trầm Ngôn đối với Nghiêm Đồng hoàn toàn làm Mạnh Giai tức giận. Nàng không cho phép bất cứ kẻ nào nói Nghiêm Đồng như vậy, nàng mở cửa, chỉ vào ngoài cửa lạnh lùng nói, "Đi ra ngoài!"
Trầm Ngôn thấy nàng nổi giận, biết rằng mình cũng không thể ở lại, nên đành đi khỏi: "Lần sau gặp lại."
Bên ngoài phòng làm việc, mọi người tuy rằng không nghe được nội dung cuộc đối thoại giữa hai người, nhưng cũng đã nhìn thấy hết toàn bộ sự việc thông qua lớp cửa kính trong suốt, nhất là thời khắc Trầm Ngôn hôn Mạnh Giai, ai cũng há hốc mồm, trợn mắt mà nhìn. Mạnh Giai ngày thường lãnh đạm, cao ngạo như vậy, thế nhưng cũng có lúc lâm vào tình huống như hôm nay.
Cả đám còn định đứng đó tiếp tục xem kịch vui, kết quả bị Mạnh Giai quay qua nhìn bằng ánh mắt sắc bén, lập tức sợ tới mức hồn vía lên mây, vội vang quay trở lại chỗ làm việc.
Trầm Ngôn không coi ai ra gì rồi đi mất. Tuy hôm nay co đã thất bại, nhưng không sao, hoa hồng luôn có gai. Muốn tiếp cận được nàng, nhất định phải trả giá, mất một tí máu cũng không đáng gì.
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Càng Chơi Càng Lớn
- Chương 27: Cường công và Nhược thụ