"Quan hệ của hai người bọn họ là gì?" Tề Thấm Khải cố gắng truy tìm trong những mảnh ký ức vụng vỡ, nàng khẳng định đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy tên "Nghiêm Đồng".
Thư Kiệt cúi đầu: "Cái này….tạm thời vẫn chưa tra được."
Tề Thấm Khải gõ ngón trỏ trên bàn, nàng nheo mắt lại im lặng suy nghĩ : năm đó Doãn Diệc bỏ mình, quyết tâm đi Đức, vô luận mình khuyên cỡ nào, nàng cũng không đáp ứng. Lúc đầu, nàng nghĩ Doãn Diệc đơn thuần vì sự nghiệp, nhưng bây giờ nghĩ lại, lúc ấy nàng gấp gáp như vậy, tuyệt tình như vậy, có lẽ có nguyên nhân khác. Nghiêm Đồng…chính là nguyên nhân sao?
"Nghiêm Đồng hiện giờ ở đâu?"
"Không tra được, hai năm trước nàng giống như bốc hơi, thoáng cái đã biến mất." Thư Kiệt đem những gì hắn điều tra được đều nói cho Tề Thấm Khải.
Tề Thấm Khải càng nghĩ càng không hiểu, nếu Nghiêm Đồng mất tích, vậy nếu Doãn Diệc thích nàng ấy, tại sao Doãn Diệc một chút động tĩnh cũng không có? Ngược lại quay về tìm mình, chẵng lẽ nàng thật sự đê tiện vậy sao? Nghĩ đến đây, Tề Thấm Khải nắm chặt bàn tay.
"Tra được nguyên nhân mất tích không?"
"Không được. Nhưng mà…." Lần này làm việc có chút bất lực, rất nhiều tin tức không tra được. Thư Kiệt có chút do dự, hắn cau mày, tựa hồ đang cân nhắc lời tiếp theo có nên nói hay không.
Tề Thấm Khải nhìn hắn: "Nhưng mà cái gì?" Nàng mơ hồ cảm thấy không bình thường, gấp gáp hỏi.
Ánh mắt sắc bén của Tề Thấm Khải làm Thư Kiệt theo bản năng nuốt một ngụm nước bọt: "Dạ…Nghiêm Đồng bị nhiễm AIDS…"
"WTF??!" Tề Thấm Khải bất ngờ đến không kịp phản ứng, sững sờ trong chốc lát, thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên. Nếu Nghiêm Đồng bị AIDS, Doãn Diệc quan hệ với nàng ấy thân mật như vậy, tuy rằng không nhất định bị lây nhiễm, nhưng cũng không thể cam đoan Doãn Diệc không có vấn đề. Như vậy, Doãn Diệc đột nhiên trở về, đây là ý gì?
Sắc mặt Thư Kiệt trở nên khó coi, rụt rè nói : "Hơn nữa, hình như gần đây Diệp tiểu thư rất thân thiết với Doãn Diệc …" Chuyện ở bệnh viện ngày đó, Thư Kiệt vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Những lời này quả thực là một viên đạn, trực tiếp bắn vào tim Tề Thấm Khải: "Thật sự quá đáng!" Lời này không biết nàng ám chỉ Doãn Diệc hay ám chỉ Diệp Vũ Trung. Mấy ngày nay nàng không có đi tìm Diệp Vũ Trung, cô ấy có phải đã sớm quên còn có một Tề Thấm Khải từng xuất hiện trong cuộc đời mình hay không? Hay là, cô ấy cùng Doãn Diệc đã thật sự quen nhau?
Bất luận thế nào, Tề Thấm Khải đều cảm thấy bản thân không thể chấp nhận được. Con nhóc này, có biết Doãn Diệc rất nguy hiểm hay không. Nàng nói : "Đi tìm Vũ Trung." Nói xong, nàng liền xoay người bước nhanh ra khỏi phòng làm việc.
"Không phải còn có cuộc họp phải tham dự sao?" Thư Kiệt nhỏ giọng nhắc nhở.
"Không có tôi chủ trì thì không họp được à? Nuôi bọn họ làm gì?!" Tề Thấm Khải tuy rằng luôn xử sự rất tĩnh táo, nhưng đến những thời khắc khi nàng nổi nóng, thì thật sự có thể hù chết người khác. Nhất là khi ở trước mặt Thư Kiệt bởi nàng trước giờ vẫn xem Thư Kiệt như người một nhà, nên không cần phải che giấu lửa giận của mình.
Được rồi, Thư Kiệt cảm giác mình tự làm mình mất mặt, rõ ràng hiểu biết tính cách Tề Thấm Khải, còn nói như vậy, không bị mắng cũng uổng.
Tuy nói như thế, trên đường đi tìm Diệp Vũ Trung, Tề Thấm Khải vẫn ngồi trong xe xem một ít văn kiện. Nàng bận rộn nhiều việc, cho nên thời gian rất quan trọng. Nhưng Diệp Vũ Trung còn quan trọng hơn so với thời gian và chuyện của công ty.
"Tề tổng, có cần tôi vào cùng ngài không?"
Tề Thấm Khải cất văn kiện: "Ở đây đợi đi, tôi tự đi lên." Ở những nơi như trường đại học, càng ít điều tiếng càng tốt, không nên quá khoa trương. Nhất là đi gặp mặt đứa nhỏ nhát như Diệp Vũ Trung.
Tề Thấm Khải vốn đã gọi điện cho Diệp Vũ Trung, nhưng không ai nghe máy. Không nghe máy của tôi, chẵng lẽ đang ở cùng Doãn Diệc sao? Tuy nàng tức giận, nhưng cũng đành chịu. Chỉ có thể vừa đi vừa hỏi người khác, lần mò đi đến dưới ký túc xá của Diệp Vũ Trung. Một người phụ nữ vừa xinh đẹp vừa trẻ tuổi như nàng, chắc chắn sẽ hấp dẫn rất nhiều ánh mắt người khác. Quả thực là vậy, dọc đường rất nhiều nam nữ đều nhịn không được nhìn theo nàng. Rất nhiều người hình như nhận ra nàng. Có một ít nam sinh muốn đến bắt chuyện, không phải bị khí thế của Tề Thấm Khải hù chết thì là bị nàng cự tuyệt. Tề Thấm Khải đối với trường hợp này cũng đã quen, không có vấn đề gì.
Trương Huyên mới vừa xuống lầu vứt rác, kết quả lại gặp Tề Thấm Khải. Lúc đầu còn tưởng mình nhìn lầm, lấy tay dụi mắt, nhìn lại thật đúng là nàng.
"Đó không phải Tề tổng sao?" Trương Huyên cười khanh khách đi đến.
Tề Thấm Khải còn đang không biết làm như thế nào, kết quả gặp được người quen thật là tốt.
"Ngài còn nhớ tôi không?"
"Trương Huyên." Bản lãnh nhận biết người khác của Tề Thấm Khải rất lợi hại.
"Tề tổng trí nhớ thật tốt. Tìm Vũ Trung?" Trương Huyên sẽ không ngốc đến nổi nghĩ Tề tổng đến tìm mình.
"Cô ấy đâu rồi?"
Trương Huyên không dám nói Diệp Vũ Trung đi nghe Doãn Diệc tọa đàm rồi, lúc trước cô có nghe Diệp Vũ Trung nói quan hệ giữa Tề Thấm Khải và Doãn Diệc không tốt. Cô dám cam đoan, nếu cô nói thật ra, không chừng Tế Thấm Khải liền vọt tới hội trường, tìm người tính sổ.
"Hình như cậu ấy đi nghe tọa đàm rồi. Sẽ trở về nhanh thôi. Tề tổng muốn lên ngồi một chút không?"
Cho tới bây giờ Tề Thấm Khải cũng chưa đến ký túc xá của Diệp Vũ Trung, nàng thật tò mò: "Được."
"Tại sao chỉ có ba người?" Tề Thấm Khải nhìn thấy bốn giường ngủ, nhưng lại chỉ có ba người ở.
Trương Huyên nói: "Còn một người bị bệnh tạm nghỉ học."
"Tôi đoán, giường này của Diệp Vũ Trung." Tề Thấm Khải chỉ vào một trong số đó nói.
"Đúng vậy."
Tề Thấm Khải bước đến, cách bày trí gọn gàng ngăn nắp, trong chiếc kệ vuông phía trên bàn đặt một ít sách. Trên bàn sách ngoài một cái đèn bàn, một ống đựng bút, còn có một cây tiên nhân cầu. Đôi mắt Tề Thấm Khải trong nháy mắt lóe lên, thậm chí có chút vui vẻ hỏi: "Đây là cái gì?"
"Cây tiên nhân cầu a." Trương Huyên khó hiểu trả lời.
"Ý tôi là, nó từ đâu tới?"
Trương Huyên gãi đầu suy nghĩ: "Cái này cậu ấy không có nói. Hình như từ lần cậu ấy bị thương ở chân trở về, trên bàn không hiểu sao xuất hiện cái cây này."
Khóe miệng Tề Thấm Khải khẽ cong, đến giờ còn chưa đem bỏ, xem ra đúng là một đứa nhỏ thiện lương: "Cô ấy có nói chuyện gì liên quan đến cây tiên nhân cầu này không?"
"Không có a. Khi nào thời tiết tốt Vũ Trung đem nó ra ban công phơi nắng, không có nói gì khác." Tề tổng sao lại hỏi chuyện này, "Nga, còn có, có khi cậu ấy a, ngốc nghếch nhìn chằm chằm nó! Thật giống như nhìn như vậy thì cây tiên nhân cầu sẽ nói chuyện với cậu ấy vậy."
"Cô ấy mới không ngốc." Tề tổng mỉm cười, "Vũ Trung thật tốt." Ngoài miệng luôn nói ghét mình, nhưng trong lòng thật để ý mình. Đương nhiên nửa câu sau là do Tề Thấm Khải ảo tưởng sức mạnh, mặc dù Vũ Trung cũng có để ý nàng một chút.
Nhìn Tề Thấm Khải ngốc nghếch cười, khóe miệng Trương Huyên có chút run rẩy, đây là bệnh chung của phụ nữ đang yêu sao? Nhưng mà không nghĩ tới, ngự tỷ như Tề tổng cũng có lúc giống tiểu nữ nhân. Vũ Trung a, mị lực của cậu có bao nhiêu lớn?
Mị lực của mình bao nhiêu sợ là ngay cả Diệp Vũ Trung cũng không biết rốt cuộc làm sao mình có thể hấp dẫn Tề Thấm Khải. Phụ nữ có tiền lại xinh đẹp không phải nên đi cùng với đẹp trai giàu có sao? Ví dụ như Thôi Dật hôm lễ tình nhân đó.
Doãn Diệc ở trên đó phát biểu cái gì, Vũ Trung chẳng để tâm chút nào, cô chỉ đơn thuần đến nhìn Doãn Diệc. Những buổi như tọa đàm, cô không thích chút nào. Nhưng mà, vốn trong mắt đều là Doãn Diệc, hiện tại trong lòng nghĩ đi nghĩ lại, bất tri bất giác liền biến thành Tề Thấm Khải.
Tề Thấm Khải với Doãn Diệc vì cái gì lại cãi nhau to như vậy? Mấy ngày nay, trong lòng cô suy nghĩ đến vô số khả năng, kết quả chỉ có một là phù hợp nhất —- tình cảm. Nhưng mà, lúc đó tình cảm giữa các nàng xuất hiện người thứ ba sao? Trong đầu Diệp Vũ Trung suốt một giờ đều rối rắm vấn đề này. Nếu Tề Thấm Khải cùng Doãn Diệc thật sự là vậy, Doãn Diệc hình như còn tình cảm với Tề Thấm Khải, như vậy, mình không phải là kẻ thứ ba sao?
Kẻ thứ ba! Nghĩ đến đây, Diệp Vũ Trung sợ đến nổi thiếu chút nữa từ trên ghế nhảy dựng lên.
Ngưu Gia Di đang ngủ gật bên cạnh cảm thấy tay mình bị Diệp Vũ Trung nắm chặt, đối với hành động thô lỗ của Diệp Vũ Trung thật bất mãn, đang ngủ líu ríu vài tiếng. Đồng thời, hành động của nàng cũng gián tiếp nhắc nhở Diệp Vũ Trung đây là hội trường, không phải phòng ngủ của cô. Vũ Trung chậm rãi hồi phục bình tĩnh: không phải tới nghe tọa đàm sao? Tại sao lại nghĩ lung tung vậy!
Cô nhìn tài văn chương của Doãn Diệc, lại nghĩ đến Tề Thấm Khải, Vũ Trung cảm thấy có một đám mây đen trên đầu mình, hình như từ khi hai người kia xâm nhập vào cuộc sống của mình, ánh mặt trời sáng lạn đều tan thành mây khói.
Ngưu Gia Di trong lúc ngủ mơ tỉnh lại, duỗi lưng một cái. Nàng nhìn đồng hồ, rốt cuộc cũng xong, thật tốt! Nếu không phải Diệp Vũ Trung vì Doãn Diệc nên kéo nàng theo, nàng sẽ không đi nghe tọa đạm. Bất quả, người khởi xướng không giống bộ dáng mê gái, ngược lại là một bộ dạng bi thảm.
"Aiz, cậu làm sao vậy? Trên kia là chị Doãn Diệc cậu yêu nhất, tại sao bây giờ lại ở đây ngẩn người?" Tuy rằng Ngưu Gia Di cảm thấy Doãn Diệc không tệ, nhưng mà vậy thì sao, cô chính là thích Tề Thấm Khải hơn! Đối với một người rụt rè trong tình yêu như Diệp Vũ Trung, loại tình yêu ôn nhu dịu dàng như Doãn Diệc tuyệt đối không phù hợp với cậu ấy, tất nhiên là phải cuồng nhiệt như Tề tổng mới có thể làm Vũ Trung bộc lộ bản chất a! Huống chi, vừa nhìn Tề tổng đã biết là người được nuông chiều từ bé, nhưng mà vì Vũ Trung nàng có thể từ bỏ những thói quen xa hoa. Dáng vẻ và thân phận của nàng hoàn toàn không hợp với một quán ăn lụp xụp thế nhưng nàng vẫn quyết định vào ăn cùng cả đám, tuy nàng không nói ra những lời tỏ tình kinh thiên động địa nhưng chỉ bằng vào hành động nhỏ bé đó, cũng có thể thấy được nàng thật lòng thật dạ với với Diệp Vũ Trung.
Chân mày Diệp Vũ Trung cau lại thành một đường, cô không còn hứng thú nghe tiếp, nếu Tề Thấm Khải ở đây, cô nhất định phải hỏi cho rõ ràng, tuy rằng trong lòng cô vẫn còn bị ám ảnh bởi những gì Tề Thấm Khải làm đêm hôm đó. Nhưng tóm lại thì việc tinh thần cô bị dằn vặt và tra tấn như hiện nay vẫn quan trọng hơn. Tề Thấm Khải thật không phải người tốt lành gì, dựa vào cái gì làm cho mình tâm phiền ý loạn!
Sau khi tọa đàm kết thúc, Vũ Trung lôi kéo Ngưu Gia Di nhanh chân rời khỏi giảng đường. Doãn Diệc rất nhanh chú ý đến các nàng, ánh mắt nàng trở nên u ám hơn, sau đó lộ ra nụ cười cứng ngắc, ăn nói dịu dàng thoát khỏi những người muốn chụp ảnh cùng bắt chuyện với mình.
"Thực xin lỗi các vị, tôi còn có việc, lần sau gặp lại." Doãn Diệc cố sức đẩy đám người hai bên, đôi khi được nhiều người hâm mộ cũng không phải chuyện gì tốt.
"Mệt chết đi được, mệt chết đi được!" Ngưu Gia Di mặc dù ở hội trường đã ngủ một giấc, nhưng mà cầm chìa khóa mở cửa phòng ngủ vẫn híp mắt ngáp. Diệp Vũ Trung đứng sau lưng nàng, chờ đi vào phòng ngủ.
"Diệp Vũ Trung, sau này cậu còn bắt tôi đi nghe cái gì tọa đàm, lão nương sẽ lột sạch quần áo trên người cậu, rồi trực tiếp ném cậu lên giường của Thấm Khải nhà cậu!" Ngưu Gia Di không biết những lời mình nói đã được Tề Thấm Khải nghe rõ mồn một.
Vũ Trung vừa muốn phản bác, lại nghe có một thanh âm nói: "Thì ra nhanh như vậy, tôi đã trở thành người của Vũ Trung?" Vũ Trung đi vào trong, chỉ thấy Tề Thấm Khải ý cười ấm áp ngồi trước bàn học của cô, trong tay còn cầm quyển sách cô chưa xem xong "Danh Nhân Tự Truyện".
Hay thật, bây giờ lại còn tìm được tới tận hang ổ của mình, rốt cuộc tôi đã gây nghiệp chướng gì!?