🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Temo"không
phải, tôi chọn kiếm khách." Tiêu Quả Quả trả lời.
Phương Cảnh Xán ở đầu kia điện thoại thoáng có chút chần chờ, "Kiếm khách hả? Nhân vật nam quần áo đầy đủ, còn nhân vật nhân vật nữ quần áo có hơi..."
Tiêu Quả Quả vội vàng
nói: "Đúng chưa,
anh
cũng thấy
không
tốt lắm đúng
không? Cho nên tôi dứt khoát chọn nhân vật nam, sau này bạn cùng phòng của tôi nhìn ‘ngứa mắt’ nên giúp tôi tạo
một
nhân vật nữ - là Lạc Y, tạo hình rất đẹp nhưng nhiệm vụ của Lạc Y chỉ là thêm máu, nghĩ tới nghĩ lui tôi vẫn thấy kiếm khách có vẻ thích hợp với tôi hơn, nên cuối cùng vẫn dùng chính nhân vật tôi chọn..."
Phương Cảnh Xán rất vừa lòng với câu trả lời của Tiêu Quả Quả,
thật
không
hổ là
cô
gái
anh
coi trọng, làm việc
thật
sự
quá hợp với suy nghĩ của
anh
.
"Nếu em
không
cần nhân vật kia,
anh
có thể mượn chơi
không? Muốn vô xem chút nhưng
không
muốn tạo tài khoản mới lắm!" Phương Cảnh Xán
nói.
"Đương nhiên được, dù sao tôi cũng
không
dùng, nếu
anh
thích
thì
cứ mà lấy chơi!" Tiêu Quả Quả
nói
xong lại hơi chần chờ, "Nhưng là... Đây là nhân vật nữ nha..."
Hơn nữa còn có cái tên đặc biệt mềm mại đẹp đẽ: Phiên Nhiên Tuyết Hải Gian...
Phương Cảnh Xán
một
chút cũng
không
thèm để ý: "không
sao, cái này
không
quan trọng."
"Vậy được, tí nữa tôi
sẽ
nhắn cho
anh
tên tài khoản với mật mã."
Tiêu Quả Quả cũng
không
có nghĩ nhiều, chỉ cho là Phương Cảnh Xán muốn vô coi thử game hồi xưa chơi mà thôi, hơn nữa chính mình còn dùng nhân vật nam kìa, còn ngại người ta dùng nhân vật nữ nữa sao...
nói
đến đây, Tiêu Quả Quả nghĩ chắc là có thể cúp điện thoại rồi, ai dè Phương Cảnh Xán lại hỏi tiếp: "Quả Quả,
anh
nhớ hình như em học Đại học A phải
không?"
"Đúng vậy!"
anh
ấy cứ gọi "Quả Quả" "Quả Quả" mãi thế nên
cô
nghe riết cũng quen.
"Mấy năm cũng chưa về lại trường học cũ..." Giọng điệu của Phương Cảnh Xán có hơi rầu rĩ, tiếp theo
anh
khẽ cười hỏi, "Bức tượng
cô
gái
vừa ôm sách vừa đưa tay nâng con chim bồ câu trắng, thường gọi là “Thiếu nữ với chim và sách”, vẫn còn chứ?"
Tiêu Quả Quả lúc này mới nhớ tới hình như lúc trước có nghe
nói
Phương Cảnh Xán cũng tốt nghiệp đại học A, vì thế nhất thời cảm giác gần gũi với
anh
hơn vài phần, "đã
sớm
không
còn nữa rồi, hai năm trước
đã
được đổi thành tượng ngựa phi nước đại, nhưng bởi vì đệm nước đại lại quá tròn giống
một
quả bóng, nên bị gọi thành "Lăn ngay lập tức " [1]..."
[1] ngựa phi nước đại (马踏飞燕) còn Lăn ngay lập tức (马上滚蛋) cả 2 cùng có chữ Mã (马), nhưng 马上 ghép lại có nghĩa là lập tức, tức khắc.
Đây là ảnh ngựa phi nước đại
Hình ảnh tượng trưng khi đệm nước đại lại quá tròn, giống như chú ngựa chuẩn bị lăn
đi
ngay
trên
quả cầu
Bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười sung sướиɠ của
anh, Phương Cảnh Xán tiếp tục nhớ lại: "Ấn tượng nhất ở trường cũ là tận cùng của ba quán cơm có 1 nhà bán Cơm chiên Bồi Căn[2], đặc biệt ngon, ra trường rồi vẫn còn thường xuyên nhớ đến món đó..."
[2] Cơm chiên Bồi Căn
"A, chỗ đó tôi biết, bây giờ vẫn còn đó! Cơm chiên Bồi Căn của nhà đó đặc biêt ngon, là cơm chiên ngon nhất mà trước giờ tôi từng ăn, thực
sự
ngon hơn mọi quán cơm khác của Đại học..."
...
Mỗi lần vừa hết
một
đề tài, Phương Cảnh Xán liền
sẽ
chuyển qua
một
đề tài khác càng khiến Quả Quả cảm thấy hứng thú hơn, thêm nữa lại có rất nhiều quan điểm ăn ý với
cô, bất tri bất giác hai người
đã
hàn huyên
một
lúc lâu.
Đến khi
nói
xong, cúp điện thoại,
đã
là hơn nửa tiếng.
Sau khi cúp điện thoại, Phương Cảnh Xán lập tức gửi
một
tin nhắn
trên
nhóm WeChat.
không
sai, bởi đám bạn thân trong nhóm ở QQ vì
không
‘đỡ’ được
sự
quấy rối của
anh
nên đều thoát ra hết,
anh
lại tiếp tục chiến
trên
‘chiến trường’ WeChat.
Nội dung: Bà xã vừa tặng cho tôi
một
tài khoản game, về sau từ sáng tới tối tôi đều muốn ở nhà cùng bà xã chơi game, mấy người
không
có việc gì
thì
đừng tìm tôi, mà có chuyện cũng đừng tìm tôi!
Nhắn xong lại gửi cho bạn bè
một
icon: Hôm nay rất vui vẻ.
Toàn thể mọi người đều hồi đáp như sau:
Phương nhị thiếu lại ‘lên cơn’ rồi...
anh
Phương lớn lần sau dùng dây thừng dắt
đi
đi!
(Ý chỉ Boss lên cơn,
anh
trai của Boss nên dùng dây chắc vào đừng để Boss ‘xổng chuồng’)
Xuân về hoa nở, vạn vật sống lại, lại đến mùa động vật giao phối rồi...
...
Tiêu Quả Quả khóe miệng vẫn còn mỉm cười sung sướиɠ như lâu ngày gặp được tri kỉ, vừa quay người lại
thì
chạm phải ánh mắt sâu xa dò xét của ba người cùng phòng.
Tống Kiêm Gia nhướn mày, "Vẻ mặt này, chắc chắn là
không
phải
nói
chuyện công việc nha?"
Hùng Bảo Đình mắt nhìn đồng hồ
trên
cổ tay, "Tròn 39 phút!"
Diệp Vi dùng khăn mặt lau tóc, "Mình còn tắm rửa gội đầu xong lâu rồi!"
Tiêu Quả Quả giả bộ làm ngơ, "Làm sao thế,
một
đám đều nhìn mình như vậy, nhìn
đi
nhìn
đi, nhìn mình nhiều vào, rồi nghĩ xem các cậu có cảm thấy suy luận của các cậu đúng
không?"
Ba người đều cùng lắc đầu.
Tiêu Quả Quả: "Mấy người có thể đừng thành
thật
như vậy chứ..."
nói
xong bắt đầu cảm thán, "Mình cảm thấy mình bắt đầu đổi vận rồi, Boss của mình
thật
là
một
người siêu tốt,
một
chút tự cao tự đại đều
không
có, hồi nãy mình cùng
anh
ấy hàn huyên về công việc
một
lát rồi nghe
anh
ấy nhắc đến chuyện cũng tốt nghiệp Đại học A, sau đó
nói
thêm vài câu, ấy thế nhưng Boss cũng thích cơm chiên Bồi Căn, a a còn có lẩu cay của quán cơm số 2 nữa..."
Hùng Bảo Đình
không
nói
gì, nhìn cái đứa chỉ biết đến ăn này, dám chắc
sẽ
không
nghe được chuyện của soái ca rồi, nên
cô
đành lấy quần áo
đi
vào phòng tắm.
Diệp Vi dừng sấy tóc
một
chút, "Có phải bởi vì
anh
ta biết gia thế của cậu
không
vậy..."
Tiêu Quả Quả hơi nhíu mày, "Sơ yếu lí lịch
không
có
yêu
cầu điền thông tin gia đình,
anh
ấy chắc
không
cần phải
đi
điều tra gia cảnh của
một
trợ lý quèn như mình đâu? Với cả nếu
anh
ấy biết, đầu tiên
trên
thương trường, hai nhà
không
xuất
hiện
cùng nhau, chưa kể đến bao nhiêu thiên kim tiểu thư vừa xinh đẹp lại vừa quyền thế bám lấy
anh
ấy, dựa vào thân phận của
anh
ấy
thì
không
cần phải làm thân với mình, mình cũng tự mình hiểu được mà..."
"Chẳng lẽ cứ người nào đối xử tốt với Quả Quả là nhất định vì muốn lợi dụng cậu ấy sao?" Tống Kiêm Gia liếc nhìn Diệp Vi, ánh mắt lạnh lùng, rồi
nói
tiếp với Quả Quả, "thật
ra cũng
không
khó lý giải, chắc là bởi vì những người phụ nữ bên cạnh Giám đốc cậu đều là mang theo mục đích tiếp cận
anh
ta, chỉ có cậu ngốc nga ngốc nghếch,
anh
ta ở cùng cậu tương đối thoải mái, lại cùng ăn ý với cậu mà thôi."
Diệp Vi cười giỡn
nói, "nói
thì
nói
như thế, nhưng mà chung quy chức vụ của Quả Quả rất ái muội, vẫn nên chú ý chút, cẩn thận Thẩm Nham ghen nha!"
Sắc mặt Tiêu Quả Quả tối sầm, tự giễu, "Được,
anh
ấy muốn ghen càng tốt”!
Đảo mắt
đã
hai tuần trôi qua.
Từ sau ngày hôm đó, Phương Cảnh Xán coi Tiêu Quả Quả giống như là cái gối đầu
đi
động, thời thời khắc khắc muốn thừa dịp
cô
không
chú ý ôm vào trong ngực ngủ
một
giấc cho
đã, ngặt nỗi dựa vào quan hệ
hiện
tại của hai người lại
không
thể làm gì quá mức nhiệt tình, vì thế mỗi ngày nghĩ mọi tăng mức độ thân thiết.
Trừ việc sau khi tan làm
thì
cùng nhau gϊếŧ quái luyện cấp, trong công việc cũng phát huy đến cực hạn.
"Quả Quả, buổi tối cùng
anh
đi
dự tiệc rượu, làm thông dịch cho
anh, nghe
nói
mời
một
đầu bếp ở nhà hàng 3 sao Michelin đấy!" Hết giờ làm việc, Phương Cảnh Xán gọi điện thoại nội bộ cho
cô.
Tiêu Quả Quả mắt sáng rỡ,
không
có chút oán hận nào của việc phải tăng ca: "rõ
BOSS!"
Tiêu Quả Quả được hưởng bao ưu đãi, nếu là đổi lại là người khác, chỉ sợ sớm
đã
bị xa lánh đến chết, nhưng
cô
ấy lại thuận lợi như diều gặp gió vậy.
Về phần nguyên nhân tại sao, lúc Tiêu Quả Quả vào làm, toàn thể đội ngũ bát quái đều ngầm ‘hiểu’ với nhau...
"Ngày hôm qua tôi lại thấy Boss ăn cơm cùng với Tiêu Quả Quả ở căn tin công ty mình! Boss
thật
sự
đi
xuống tầng dưới, thân cận với dân chúng!"
"Hôm kia tui cũng thấy Boss cho Tiêu Quả Quả
một
hộp chocolate! Hâm mộ quá! Boss đối với cấp dưới
thật
sự
tốt quá!"
"Mấy ngày nay Boss đến chỗ nào cũng đều mang theo Tiêu Quả Quả! Boss của chúng ta chưa bao giờ ‘hái hoa ngắt cỏ’,
thật
là
một
người đàn ông tốt mười phần!"
"Đúng vậy đúng vậy, đàn ông tốt giống như Boss của chúng ta càng ngày càng hiếm đó..."
...
Toàn bộ công ty thực
sự
vô cùng hòa thuận với nhau (ಥ‿ಥ ||)
Hơn mấy chục cân thịt kia xuất
hiện, đó
không
phải là lượng biến hóa, mà là chất biến hóa.
*
Đến nơi đãi tiệc rượu.
Lúc mới bắt đầu Tiêu Quả Quả còn hơi thấp thỏm, lo lắng mình ăn mặc có phù hợp hay
không, lo lắng mình cùng Boss
đi
ra ngoài có làm Boss mất mặt hay
không, nhưng mà, rất nhanh
cô
sẽ
phát
hiện
mình toàn lo lắng vớ vẩn.
Thần sắc của Phương Cảnh Xán từ đầu tới đuôi đều vô cùng thoải mái tự nhiên, thân mật khoác cánh tay của
cô, toàn bộ buổi tối đều
không
để cho
cô
lạc lõng.
Mà công việc của
cô
cũng cực kỳ thoải mái, chỉ làm chút thông dịch khi Phương Cảnh Xán
nói
chuyện với
một
vài Giám đốc người Pháp, còn lại chính là vui chơi giải trí, nếu có người mời rượu,
anh
ấy đều thay
cô
chắn hết.
"Phương tổng, vị này là?"
“Trợ lý của tôi, thế nào, xinh đẹp phải
không!"
"Đúng đúng đúng! Vị tiểu thư này rất xinh đẹp rất có khí chất! Ánh mắt của Phương tổng rất tốt!"
Cả
một
đêm này, Phương Cảnh Xán đều giới thiệu
cô
với người khác như vậy,
không
một
chút giả bộ tự hào hay kiêu ngạo.
Trước đó, Quả Quả vẫn lo lắng
sự
hiện
diện của mình
sẽ
làm
anh
ấy xấu hổ, lo lắng ánh mắt khác thường của người khác, nhưng mà trước thái độ tự nhiên của
anh, lo lắng của
cô
đều
không
xảy ra, giống như
cô
đứng cạnh
anh
như vậy là điều đương nhiên.
Thấy Phương Cảnh Xán hơi say, Tiêu Quả Quả dìu
anh
ngồi xuống
một
góc.
Phương Cảnh Xán lấy miếng dâu tây
trên
đĩa bánh ngọt của mình đưa cho
cô, nhìn bộ dáng như trút được gánh nặng của
cô,
anh
nhíu mày, "Bảo bối, thoải mái chút, tin tưởng
anh, ở bên cạnh
anh
sẽ
không
có ai dám dùng ánh mắt khác thường nhìn em!”
Bảo bối...? Tiêu Quả Quả sặc sụa
không
thôi. Cách gọi bá đạo chiều chuộng này, xem ra
anh
say quá rồi...
Phương Cảnh Xán nhấp chút rượu, suy tư trong chốc lát, sau đó
nói: "anh
lấy ví dụ, giống như là,
một
cái bao bố rách, nếu như được
một
bác
gái
hoặc
một
người bình thường mang theo, chắc chắn
sẽ
bị người khác chê bai là xấu xí đúng
không?"
Tiêu Quả Quả cũng
không
hiểu người say rượu này đến cùng muốn
nói
cái gì, chỉ có thể gật đầu phụ họa.
Phương Cảnh Xán
nói
tiếp: "Nhưng mà em nghĩ xem, nếu đổi lại người mẫu hoặc người nổi tiếng đeo chiếc bao bố rách kia
thì
sao? Chắc chắn ngay lập tức
sẽ
được tôn sùng là trào lưu thời trang mới phải
không..."
Khóe miệng Tiêu Quả Quả giật giật,
cô
rất muốn khóc, "Giám đốc à,
anh
muốn khen bản thân
anh, tôi có thể hiểu được, nhưng
anh
cũng
không
cần thiết đem tôi so sánh với cái bao bố rách chứ (╥﹏╥)..."
Phương Cảnh Xán khẽ cười, tiếng cười trầm thấp mà gợi cảm, đôi mắt rất đẹp mang theo men say nhìn
cô
chăm chú, "Bảo bối, em sao lại là bao bố rách được, em là hàng cao cấp... Là hàng cao cấp nhất của
anh
đấy, lễ vật trân quý nhất..."
Biết
rõ
là do
anh
uống say nên
nói
nhăng
nói
cuội, nhưng trái tim thiếu nữ của Tiêu Quả Quả vẫn hung hăng đạp l*иg ngực bùm bụm hai lần lận.
"Giám đốc, đừng uống nữa,
anh
xem
anh
say thành cái dạng gì rồi..."
Đối với khuôn mặt như mình đây thế nhưng cũng có thể
nói
ra những lời tình cảm như vậy, aizz...
Sau khi tiệc rượu kết thúc, Tiêu Quả Quả lái xe chở Phương Cảnh Xán
đã
say như như chết về biệt thự riêng của
anh.
Về tới nơi
đã
hơn 12 giờ đêm, giờ này ký túc xá chắc chắn
đã
khóa cổng
không
cho vào, hơn nữa nhà Phương Cảnh Xán ở nơi rừng núi hoang vắng nên
cô
cũng
không
dám lái xe,
không
biết phải
đi
về như thế nào.
Quả Quả
đang
vò đầu phát sầu
thì
Phương Cảnh Xán ở
trên
giường mơ mơ màng màng kéo kéo vạt áo của
cô, "Quả Quả, đêm nay ở lại
đi..."