Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Càng Béo Anh Càng Yêu

Chương 6

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Temo

Beta: Hằng Lê


Đến lúc ăn cơm trưa, mức độ

yêu

thích tập đoàn Phương thị của Tiêu Quả Quả càng tăng vùn vụt.

Bởi vì đồ ăn ở căn-tin công ty

thật

sự

quá ngon!!!

Tuy rằng tướng ăn của Quả Quả vô cùng nhã nhặn, nhưng cũng

không

chút ảnh hưởng tới tốc độ ăn của



ấy, toànthân



ấy đều toát ra “ăn

thật

ngon, ăn

thật

ngon,

thật

là ăn quá ngon!"

"Đồ ăn của công ty rất ngon đúng

không!"

một



gái

tròn trịa tóc ngắn ngang tai, có chút tomboy bưng khay đồ ăn ngồi xuống đối diện Quả Quả.

"Đúng vậy!" Tiêu Quả Quả thành thực gật đầu.

"Bạn gặp may đó, vào công ty đúng dịp giám đốc ra lệnh nâng cao chất lượng đồ ăn cho công nhân viên"



gái

nói.

Tiêu Quả Quả kinh ngạc, "thật

hay giả? Xem ra mình dạo này bắt đầu gặp hên rồi..."

"Ừa, làm hại mình hôm nay phải ăn nhiều cơm hơn rồi..."



gái

nói

thầm

một

câu, sau đó nhìn Quả Quả cười

nói, "Tự giới thiệu

một

chút, mình làm ở phòng tài vụ, tên mình là Lý Mạt."

Tiêu Quả Quả vội

nói: "Hân hạnh, mình là..."

Lý Mạt xen vào, "Mình biết bạn, bạn là Tiêu Quả Quả, cả sáng nay toàn bộ công ty đều

nói

về bạn!"

"Ách..." Tiêu Quả Quả

không

biết nên

nói

cái gì.

"Bạn

không

biết đâu, cái vị trí của bạn có biết bao nhiêu người muốn chen vào?" Lý Mạt cảm thán.

Tiêu Quả Quả vừa cẩn thận lựa bỏ gừng lẫn trong thịt ra vừa

nói: "Vì thế, mọi người vốn

đang

chờ xem lần này là mỹ nhân xinh đẹp nào vào được vị trí này, kết quả, buổi sáng hôm nay

đã

làm mọi người rớt mắt ra ngoài đúng

không?"

Lý Mạt

không

tưởng tượng được



gái

này còn rất thành

thật,

nói

ra

không

chút nào che lấp.

Lý Mạt vốn dĩ là bị mấy người khác đẩy lại đây thám thính tin tức, lúc này cũng

không

nói

gần xa, trực tiếp cùng Quả Quả hàn huyên, "Khụ, mình

không

có ý

nói

bạn xấu, bạn nhìn cũng rất dễ thương,

không

phải chỉ

một

mình mình nghĩ như vậy, mọi người đều

nói

như vậy! Ai ai, Quả Quả,

nói

xíu

đi, bạn rốt cuộc là vào công ty bằng cách nào? Mình nghe

nói

là bạn chính là nộp đơn xin việc bình thường, hoàn toàn

không

nhờ tới quan hệ, còn

nói

giám đốc là vì văn phòng hài hòa mới tuyển bạn,

thật

sự

là thế này phải

không?"

nói

nghe thiệt là mát dạ, Tiêu Quả Quả chìm đắm trong đó, nhún nhún vai

nói: "Này còn phải hỏi sao? Bạn nhìn kĩ mình xem,

không

phải vừa nhìn là biết



đáp án rồi sao!"

không

thể

không

nói, hình thể Tiêu Quả Quả quả

thật

rất có sức thuyết phục, Lý Mạt nghe



nói

như vậy lập tức liền tin, "Đúng

thật

là như vậy! Giám đốc chúng ta

thật

sự

là quá tri kỷ!"

Lý Mạt

nói

xong nhiệt tình

nói

với Quả Quả: "Bạn thích ăn xương hầm

không? Cái này mình

không

ăn, bạn có muốn

không? Mình chưa đυ.ng vào đâu!"

"Hả? Có được

không?"

"Được mà được mà! Ăn

đi! Cũng vừa lúc mình

đang

cần giảm béo! Mà bạn

không

giảm cân sao?" Lý Mạt ngạc nhiên hỏi.

Kỳ

thật

không

chỉ có

một

người hỏi Quả Quả vấn đề này, Tiêu Quả Quả cắn cắn chiếc đũa, vẻ mặt khát khao giải thích: "trên

thế giới này có nhiều thức ăn ngon như vậy, mà đời người

thì

ngắn ngủi, mình có bao nhiêu năm để mà lãng phí? So với giảm béo, mình càng hy vọng tìm được

một

người chấp nhận mình

không

giảm cân, hơn nữa còn cùng mình

đi

ăn thức ăn toàn thế giới, cũng

không

uổng phí mình được sinh ra đời! Đó mới gọi là cuộc sống..."

Ở cái xã hội người gầy chiếm đa số, lời

nói

này quả thực có thể được xưng với "Kinh thế hãi tục", Lý Mạt giơ ngón tay cái lên, "Người trẻ tuổi quả là có chí khí, vậy bạn tìm được chưa?"

"À, đại khái có..."

Thẩm Nham chưa từng có để ý qua mình cân nặng bao nhiêu, vẫn đối với mình tốt như vậy.

Ít nhất là nhìn từ bên ngoài, là như thế...

Vừa dứt lời, có tiếng

nói

trầm thấp dễ nghe truyền đến từ đỉnh đầu, "Tôi có thể ngồi ở chỗ này

không?"

Tiêu Quả Quả và Lý Mạt cùng ngẩng đầu, sau khi nhìn thấy người tới đồng thời bị nghẹn đồ ăn trong miệng, ho khan dữ dội.

Đại BOSS sao lại chạy tới phòng ăn công nhân viên?

"không

sao chứ?" Phương Cảnh Xán vội vàng buông khay thức ăn, vỗ

nhẹ

phía sau lưng Tiêu Quả Quả.

Lý Mạt bên kia ai oán

không

thôi, giám đốc à, người ta cũng bị sặc nè, tại sao

anh

lại

không

liếc em chút xíu nào hết vậy? Là vì mình ốm quá nên

anh

ấy

không

thấy mình sao?

A, chắc chắn là bởi vì nếu vỗ lưng mình

thì

sẽ

bị hiểu lầm, nếu vỗ Tiêu Quả Quả

thì

chắc chắn

sẽ

không

...

Haiii,

không

nghĩ đến béo cũng có phúc lợi thế...

"Lúc trước ra lệnh phòng bếp cải thiện thức ăn, hôm nay là ngày đầu tiên nên tôi tới xem

một

chút." Phương Cảnh Xán giải thích.

Ra là như vậy, là tới điều tra công tác nha!

"Thế nào, ăn ngon

không?" Phương Cảnh Xán hỏi.

Tiêu Quả Quả gật đầu như giã gạo, "thật

sự

là ăn quá ngon! Quả thực đời này cũng

không

muốn rời khỏi công ty!"

"Vậy

thì

tốt rồi, ăn nhiều

một

chút." Phương Cảnh Xán cười khẽ, đem thịt kho tàu trong chính đĩa của mình gắp đưa cho Quả Quả, động tác tự nhiên, tựa hồ

không

có chút cảm giác làm như vậy là

không

ổn.

Tiêu Quả Quả có chút ngượng ngùng, nhưng thức ăn mà giám đốc cho cũng

không

thể

không

ăn, vì thế chỉ phải thản nhiên thưởng thức.

Lý Mạt lại ghen tỵ, hu hu hu, giám đốc tại sao

anh

không

gắp cho em?

Được rồi, nhất định là bởi vì giám đốc biết mình

đang

muốn giảm béo nên mới vậy!

Ai,

thật

không

nghĩ tới bộ dạng béo,

không

muốn giảm béo

thật

đúng là có phúc lợi...

Nhân sinh quan của Lý Mạt đều sắp bị đảo lộn!

Phương Cảnh Xán dùng

một

bữa cơm để yên ổn lòng người, tuyên bố chủ quyền sở hữu, cho thấy



gái

này là do trẫm bổ nhiệm, là người mà thiếu gia bảo kê, ai cũng

không

được phép khi dễ...

Đồng thời, lần xuất

hiện

này của Phương Cảnh Xán cũng cho mọi người

một

cái ấn tượng giả —— cảnh báo giải trừ, sau cơn mưa trời lại sáng, tâm tình của giám đốc hôm nay rất tốt!

Xem ra rốt cuộc mọi người có thể bắt đầu báo cáo công tác chồng chất mấy ngày nay rồi...

Vì vậy, kết quả cuối cùng chính là:

một

đám người trùng trùng điệp điệp

đi

vào.

một

đám người lại tè ra quần

đi

ra.

"Lần này là xảy ra chuyện gì?



ràng lúc ăn cơm tâm tình của giám đốc còn rất tốt mà!"

"Tính tình của giám đốc càng ngày càng khó đoán..."

"Aiz, chắc là bởi vì độc thân lâu quá rồi nên nội tiết mất cân đối, bà thông cảm

đi

..."

"Nhổ nước miếng

nói

lại

đi, đừng có

nói

xấu Xán của tui, giám đốc đó là giữ mình trong sạch, loại người mất trong sạch từ lâu như các ông

thì

biết cái gì!"

...

một

đám người

một

bên líu ríu,

một

bên gõ cửa phòng làm việc của Tiêu Quả Quả, sau đó hồng hộc

đi

vào.

Tiêu Quả Quả hoài nghi đứng lên, "Các vị đây là?"

"Giám đốc bảo chúng tôi trực tiếp báo cáo với

cô, sau đó



sửa sang lại

một

lần nữa rồi báo cáo với giám đốc."

"A?" Nhưng mình mới

đi

làm ngày đầu tiên thôi, rất nhiều việc vẫn chưa hiểu...

"Lời

nói

nguyên văn của giám đốc là... Đừng làm cho tôi phải nhìn mặt các người nữa..."

"Ách..." Rốt cuộc bọn họ

đã

làm gì mà giám đốc lại ghét bỏ như thế?

Tiêu Quả Quả nhất thời có chút luống cuống tay chân, nhưng cũng may mà tuy chưa ăn thịt heo nhưng tốt xấu gì cũng từng thấy qua heo chạy, Quả Quả mưa dầm thấm đất từ

nhỏ, cộng thêm

anh

trai ma quỷ huấn luyện, rất nhanh liền trấn định lại.

"Được rồi, mọi người trước xếp hàng

đi, từng người tiến vào, những người khác ở ngoài cửa chờ

một

chút."

Trong đám người cũng

không

thiếu người chờ xem Quả Quả xấu mặt, lại

không

nghĩ rằng



gái

trẻ này

không

chút hoảng loạn, khó trách giám đốc coi trọng



ta, quả nhiên là có chỗ hơn người.

Tiêu Quả Quả tốn hơn

một

giờ tập hơp, sửa sang lại tất cả báo cáo công tác, tự mình kiểm tra lại

một

lần nữa, xác định

không

có sai sót rồi mới

đi

tìm Phương Cảnh Xán.

Thùng thùng thùng...

"Vào

đi."

Tiêu Quả Quả đẩy cửa vào, lại thấy trước bàn làm việc

không

có người, nhìn chung quanh

một

vòng mới phát

hiện

Phương Cảnh Xán

đang

nằm

trên

sô pha, cánh tay dài để ngang

trên

mắt, chỉ mặc

một

chiếc áo sơ mi màu nhạt, trước ngực cởi hai cúc áo.

"A... Giám đốc

anh

đang

nghỉ ngơi sao? Lát nữa tôi quay lại vậy!" Tiêu Quả Quả

nói

xin lỗi.

"không

cần, lại đây, lấy ghế ngồi xuống

đi." Phương Cảnh Xán vẫn duy trì tư thế đó,

không

động

không

nhúc nhích

một

chút.

"Vâng..." Tiêu Quả Quả nghe lời ngồi vào ghế cạnh bên sofa.

"Ngồi gần xíu, nghe

không

rõ."

"Vâng." Tiêu Quả Quả xích ghế lại gần chút.

"nói

đi, tôi nghe."

"Vâng..."

Tiêu Quả Quả dựa theo tính nặng

nhẹ

lần lượt báo cáo từng việc, đồng thời cũng ghi chép lại xử lý của Phương Cảnh Xán để tí nữa truyền đạt xuống phía dưới.

Nháy mắt

một

giờ liền qua

đi.

Tiêu Quả Quả

đang

nói

phần tóm tắt báo cáo công tác của mình, vừa

nói

xong lại phát

hiện

giám đốc

không

hề có chút phản ứng nào.

Nghiêng đầu nhìn,

đã

thấy đầu của Phương Cảnh Xán chẳng biết lúc nào

đã

lệch ra ngoài sô pha, gần như chạm vào đùi Quả Quả, mà l*иg ngực của

hắn

phập phồng theo quy luật, hơi thở sâu, xem ra giống như

đã

ngủ...

Cánh tay

hắn

đã

để xuống, gần chạm đất, Tiêu Quả Quả thấy dưới hàng mi

thật

dài của

hắn

là quầng mắt có chút thâm đen, sắc mặt thoạt nhìn rất mệt mỏi...

Khó trách tính tình

không

tốt, chắc chắn là quá mệt mỏi, Tiêu Quả Quả

không

đành lòng quấy rầy

hắn,

đang

chuẩn bị lặng lẽ rời

đi, lại

không

nghĩ rằng, vừa mới chuẩn bị đứng dậy,

thì

bên đùi gần sô pha bất ngờ nặng, nửa gương mặt Phương Cảnh Xán đều gối lại đây, thậm chí còn dùng tay đặt lên đè lại

không

cho



đi.

Mặc dù biết

hắn

chắc là ngủ mơ đem mình làm gối đầu, hoàn toàn là vô ý thức động, Tiêu Quả Quả vẫn có chút xấu hổ, bởi vì ngày hè ăn mặc mỏng nên chỉ cách

một

lớp váy mỏng manh.

Dựa theo cái tư thế này, nếu Quả Quả trực tiếp rời

đi, đầu giám đốc liền phải rớt xuống đất, lúc này cần phải gọi

hắn

tỉnh dậy nhưng cũng rất xấu hổ a! Vì thế Tiêu Quả Quả cứ cứng ngắc ngồi ở đó,

đi

cũng

không

được, ở lại cũng

không

xong, cuối cùng do dự

một

chút,

thật

cẩn thận dùng tay nâng đầu của

hắn

đặt lại

trên

sô pha.

Nhìn lông mi

hắn

run rẩy tựa hồ muốn tỉnh, Tiêu Quả Quả lập tức dừng lại

không

dám rút tay ra, vì thế tay lại bị

hắn

ôm chặt lại...

Hơi thở cực nóng trêu chọc

trên

cánh tay làm cho toàn thân Quả Quả đều nổi da gà, cho dù là xấu hổ cũng

không

còn cách nào, Tiêu Quả Quả hít sâu

một

cái, đem cánh tay rút ra.

Chỉ thấy Phương Cảnh Xán nhíu nhíu mi, gương mặt lộ ra vài nét trẻ con, chậm rãi mở mắt, sau đó cứ như thế nhìn Quả Quả chằm chằm, hiển nhiên là còn chưa tỉnh ngủ...

"Khụ, cái kia..."

Tiêu Quả Quả

đang

lúc lựa chọn từ ngữ,

thì

một

cánh tay đột nhiên thò tới, đem cả người



kéo về hướng sô pha.

một

giây sau, Quả Quả nặng nề mà ngã lên ngực Phương Cảnh Xán...

Phản ứng đầu tiên của Tiêu Quả Quả là: giám đốc ngài

đang

chơi trò gì thế, đây là muốn chơi trò đặt tảng đá to lên ngực sao? Làm ơn quý trọng sinh mệnh! Phản ứng thứ hai là, a a a a a, cảm giác nóng ướt mập mờ

trên

trán là thế nào... Chẳng lẽ là...
« Chương TrướcChương Tiếp »