Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Càng Béo Anh Càng Yêu

Chương 47

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: thuthuy2203

Đến Tiếu gia, bạn

nhỏ

dễ thương hay

nói

ngọt Phương Nhạc Trừng được ba mẹ Tiếu nhiệt liệt hoan nghênh, tiểu mềm mại cùng quả cầu thịt cũng được

yêu

thích. May mắn trong khoảng thời gian này Tiếu Mộ Bạch

đi

công tác

không

ở nhà, nếu

không

hai vị phụ huynh

sẽ

vì thấy cậu nhóc múp míp này mà lập tức bị kí©h thí©ɧ, khẳng định

sẽ

oán hận con trai mình tới hôm nay còn chưa cho bọn họ ẵm cháu trai, kết quả vẫn là trông cậy vào con

gái

có vẻ đáng tin.

Được vắng vẻ, Phương Cảnh Xán cũng

không

để ý, nhân cơ hội này vụиɠ ŧяộʍ chạy

đi

tìm bạn

gái

yêu

dấu của mình

Quả Quả lúc này vừa tắm xong,

đang

trong phòng bôi kem dưỡng da, Phương Cảnh Xán tò mò cục cưng của mình

đang

làm gì vội vàng sấn tới, nhìn chăm chú người

yêu

mình

đang

bôi lên mặt lớp kem sền sệt màu xanh lá

“Đây là cái gì?”

“Mặt nạ ngủ,

anh

muốn

không?” Quả Quả thuận miệng hỏi

Phương Cảnh Xán vội vàng gật đầu “Muốn”

Quả Quả

đang

chuẩn bị mở nắp chai lấy cho

anh

một

chút, kết quả là Phương Cảnh Xán trực tiếp xán mặt lại gần, ở hai bên má



cọ cọ, cọ bên phải rồi lại cọ bên trái, cọ cọ xong hai má

thì

lại dán môi mình vào môi

cô, sau đó liền ì

một

chỗ

không

đi, ngậm từng chút hôn mυ"ŧ.

Nghe được tiếng hô hấp đối phương, lại nghe được tiếng đùa cười vui vẻ phòng khách, Quả Quả hai gò má đỏ bừng, hốt hoảng đẩy

anh

ra

một

chút “Đừng làm rộn...”

Quả Quả làm như

không

nhìn thấy, giúp

anh

lau kem mặt nạ xuống,

thì

thào tự nhủ “

anh

cùng tiểu Trừng buổi tối ngủ như thế nào đây?”

Lời vừa dứt, cửa phòng đập thùng thùng thùng

Quả Quả “Mời vào”

Vừa tắm xong, Phương Nhạc Trừng mặc

một

bộ quần áo ngủ màu da cam in hình vịt con đứng trước cửa, giọng non nớt ngây ngô

nói

“Chị Tiếu, tối nay chị có thể ngủ cùng em

không?”

“đi

qua

một

bên, bà xã của chú đương nhiên là ngủ cùng chú!” Phương Cảnh Xán chắn ngang giống như đem Quả Quả ôm vào trong ngực, giọng

nói

ghét bỏ.

Phương Nhạc Trừng thấy thế kéo kéo góc áo Quả Quả đáng thương hỏi “Chị Tiếu, em sợ bóng tối!”

Quả Quả lập tức mềm lòng “thật

vậy sao, như vậy...”

“Quả Quả, em đừng nghe thằng nhóc

nói

lời ma quỷ!” Phương Cảnh Xán

nói

xong, vẻ mặt khinh bỉ, chỉ chỉ ngón tay chỏ vào cậu bé “Lấy lý do cũ rích này, chú hai con

đã

sớm dùng qua rồi biết

không?”

Quả Quả “...”

thật

đúng

không

biết xấu hổ

nói

người a!

Phương Nhạc Trừng dễ thương “Chị Tiếu...”

Phương Cảnh Xán ai oán “Quả Quả...”

Quả Quả trầm ngâm trong chốc lát, hỏi “Hai người, ai cũng

không

muốn ngủ

một

mình đúng

không?”

Hai người đồng loạt gật đầu

Quả Quả “Như vậy

thật

tốt, hai người ngủ chung

đi! Em

đi

chuẩn bị phòng khách!”

Phương Nhạc Trừng “...”

Phương Cảnh Xán “....”

một

lớn

một

nhỏ

nhìn nhau đầy chán ghét, theo sát Quả Quả vào phòng khách

Quả Quả dọn chăn màn xong, sau đó điều chỉnh nhiệt độ điều hòa phù hợp “Xong rồi, có thể ngủ”

Phương Nhạc Trừng leo lên giường, chui vào chăn, chớp chớp đôi mắt đen to tròn như quả nho nhìn



“Chị Tiếu, em mỗi buổi tối phải nghe kể chuyện mới ngủ được”

Quả Quả làm gì có chuyện cổ tích, đành phải nhìn sang Phương Cảnh Xán bên cạnh, liếc mắt

một

cái cầu xin

sự

giúp đỡ

Phương Cảnh Xán ngồi lên giường, bừng bừng hưng phấn

nói, “anh

cũng muốn nghe!”

Quả Quả “...” Nên biết

không

nên trông cậy vào người này mà

“Cái kia, tiểu Trừng, em bình thường thích nghe chuyện gì?” Quả Quả hỏi

Phương Nhạc Trừng đáng

yêu

nói

“ Chuyện của chị Tiếu em đều thích”

Phương Cảnh Xán bĩu môi “Quỷ nịnh bợ...”

Quả Quả gãi gãi đầu

một

cái “Truyện cổ Grimm được chứ? Chuyện



bé quàng khăn đỏ

đã

nghe chưa?”

Phương Nhạc Trừng nhu thuận

nói

“ Có thể, tiểu Trừng chưa từng nghe qua ~”

Vì thế Quả liền ngồi ở mép giường, dựa vào trí nhớ bắt đều kể cho bạn

nhỏ

Phương Nhạc Trừng nghe chuyện cổ tích “ Ngày xưa, có

một



bé rất đáng

yêu, ai thấy đếu

yêu

mến, nhưng người

yêu

quý



bé nhất là bà nội.

một

lần bà nội đưa cho





một

cái khăn quàng bằng nhung tơ màu đỏ...”

Ngồi ở mép giường bên kia, Phương Cảnh Xán nhếch mép

một

cái, chuyện cổ tích



bé quàng khăn đỏ? Tiểu tử kia chỉ sợ

thật

đúng chưa từng nghe qua, mỗi lần

anh

muốn thể

hiện

đúng chức danh chú hai này, tốt bụng muốn kể chuyện cổ tích cho nó nghe, tiểu tử này liền giống hệt người cha cao quý lãnh diễm của nó, nhìn

anh

nói

“Chú hai, chú

thật

ấu trĩ, cháu sớm

đã

trải qua cái tuổi nghe chuyện cổ tích rồi!” đem

anh

tức giận muốn chết, lúc này trước mặt Quả Quả lại giả vờ ngốc nghếch, muốn tranh thủ tình cảm, quả thực khiến

anh

hận đến nghiến răng nghiến lợi

Dỗ dành trong chốc lát, cậu bé cuối cùng ngủ say

Quả Quả rón rén chỉnh lại góc chăn

thật

cẩn thận, ngẩng đầu nhìn Phương Cảnh Xán, thấy trong mắt

anh

tràn ngập oán niệm tới mức có thể hóa thành

thật

thể, vẻ mặt bất đắc dĩ

nói

“Làm sao vậy?

anh

không

phải là cũng muốn em dụ dỗ ngủ

đi?”

Phương Cảnh Xán buồn bã ỉu xìu lắc đầu “thật

xin lỗi...”

“đang

tốt đẹp xin lỗi cái gì?”

“Vốn nghĩ là

sẽ

tặng cho em đồ ăn ngon nhất thế giới, tất cả đều bị

anh

làm hỏng...”

“Đồ ăn ngon nhất thế giới...” dưới ánh đèn ấm áp, Quả Quả nhìn

anh, ánh mắt hơi chớp lên

“anh

đã

cho em ăn qua a!”

Phương Cảnh Xán ngạc nhiên ngẩng đầu “đã

đưa? Là cái gì?

anh

thế nào lại

không

biết?”

Quả Quả nghiêng ngươi, rất nhanh hôn lên môi

anh

một

cái “Cái này...”

Phương Cảnh Xán ngẩn ngơ, sờ sờ môi mình, kích động

không

thôi nhỏm người lên, trong lúc Quả Quả lui người

thì

tiến lên hôn môi

cô, bởi vì động tác quá lớn khiến ván giường lập tức “Kẽo kẹt”

một

tiếng

Quả Quả vội vã lui về phía sau, hai tay chống lên l*иg ngực

anh,

nhỏ

giọng

nói

“Đừng nhúc nhích, cẩn thận đánh thức đứa

nhỏ”

Phương Cảnh Xán nhìn Phương Nhạc Trừng

đang

nằm giữa hai người ngủ say sưa “Tiểu tử này thế mà

thật

đáng ghét! Quả Quả, chúng ta về sau

không

sinh cục cưng được

không? Như vậy có thể cả đời thế giới hai người...”

Quả Quả “...”

Tối hôm đó,sau khi Tiếu Quả Quả trở lại phóng ngủ, nằm ở

trên

giường leo lên weibo ghi

một

status với tâm tình ngắn gọn – “chỉ có đồ ăn ngon và người ấy là

không

thể phụ phòng”.

*

Sáng sớm ngày hôm sau, Quả Quả sau khi rời giường,

đi

ra phòng khách nhìn thoáng qua

một

lớn

một

nhỏ

ngủ say sưa, hình ảnh ấm áp khiến người xem toàn thân mềm nhũn

Mơ hồ nghe được có tiếng vang lên, Phương Cảnh Xán mơ mơ màng màng mở mắt “Ngô, Quả Quả,

hiện

tại mấy giờ rồi?”

“Còn sớm, mới sáu giờ,

anh

ngủ

một

lúc nữa

đi” Quả Quả trả lời

Phương Cảnh Xán thấy người

yêu

mình mặc

một

bộ quần áo thể thao gọn gàng, gãi gãi đầu

một

cái “Em sao lại dậy sớm như vậy?”

“Em có thói quen buổi sáng dậy chạy thể dục,

anh

ngủ

đi!” Quả Quả

nhẹ

nhàng mở cửa ra khỏi phòng

Ra khỏi cửa, Quả Quả khởi động các khớp ngón tay, hít thở

không

khí mát mẻ sáng mai,

đang

chuẩn bị chạy bộ, vừa chạy được vài bước nhìn ra cửa cách đó

không

xa, Trầm Nham ngồi

trên

xe lăn,

trên

đùi bó thạch cao, sắc mặt thoạt nhìn có chút tái nhợt, mặc

trên

người bộ quần áo năm trước



tặng sinh nhật, thời điểm đưa bộ quần áo kia cho Trầm Nham....

Thấy



đi

qua, ánh mắt Trầm Nham khẽ động,

trên

mặt lộ ra vẻ vui mừng “Quả Quả,

anh

mua cho em món em thích nhất là bánh bao nè,

anh

cố ý dậy sớm xếp hàng rất lâu mới mua được, vốn là thiếu chút nữa

không

mua được, bởi vì thấy

anh

ngồi xe lăn nên bà chủ tốt bụng trực tiếp đem phần cuối cùng cho

anh, còn nóng hổi...”

Quả Quả nhìn Trầm Nham cẩn thận ôm bánh bao trong ngực, đầu

không

phòng ngự nhớ lại những ngày tháng

đã

qua, nháy mắt vẻ mặt có chút hoảng hốt nhưng rất nhanh sau đó tỉnh táo lại, vội vàng xoay người về phía trước, giọng

nói

lạnh lùng đáp “Cảm ơn,

không

cần em còn muốn chạy bộ”

“Quả Quả...”

Phía sau

một

tiếng ầm vang lên, Trầm Nham

trên

xe lăn ngã xuống, chật vật té xuống đất...

Quả Quả thấy thế vội vã chạy lại “anh

không

sao chứ?”

Trầm Nham ngồi im chỗ đó, vẫn

không

nhúc nhích, bánh bao trong ngực lăn đầy dưới đất, quần áo

trên

người cũng dính đầy nước canh. Sau môt lúc lâu, bả vai

anh

hơi lay động đưa tay che mặt

âm

thanh nức nở

thật

thấp truyền đến, Quả Quả tay chân luống cuống, thất thần ngay tại chỗ

không

nghĩ rằng Trầm Nham

sẽ

khóc...

Từ lúc biết Trầm Nham đến nay,



chỉ gặp

anh

ấy khóc

một

lần

Đó là vào năm 6 tuổi,

một

đám trẻ chơi trò bịt mặt trốn tìm, Quả Quả tìm được

một

chỗ đặc biết khuất, ai cũng

không

tìm được

cô. Sau đó, lúc



chờ người đến tìm

thì

ngủ quên...khi tỉnh lại, màn đêm

đã

buông xuống, đám trẻ

nhỏ

đã

về nhà chỉ có

một

đứa trẻ gấp đến độ nổi điên, Trầm Nham vừa khóc vừa tìm

cô...

Tất cả mọi người

đã

quên

cô, chỉ có Trầm Nham vẫn còn nhớ



Từ đó về sau, bọn họ

không

còn chơi trốn tìm nữa

Từ đó về sau, bọn họ như hình với bóng nhưng cuối cùng, Trầm Nham vẫn vứt bỏ



Quả Quả, hốc mắt ướt ướt, cúi người xuống dùng sức đỡ

anh

lên xe lăn, lặng lẳng nhìn Trầm Nham “Trầm Nham,

anh

rốt cục muốn thế nào?”

Em khó khăn mới cố gắng đem đoạn tình cảm kia cất

đi,

anh

rốt cục muốn thế nào?

Trầm Nham run rẩy ôm lấy



“Quả Quả,

anh

chưa từng muốn phản bội em, từ đầu đến cuối là Diệp Vi dụ dỗ

anh,

anh

không

đáp lại



ấy cho đến mùa hè năm trước

đi

du lịch, có

một

buổi tối

anh

uống quá nhiều, sau đó

đi

nhầm phòng coi



ấy là em,

anh

thật

sự

không

phải cố ý...Sau khi chia tay, em

không



một

lần nghe

anh

giải thích

rõ...”

Quả Quả hít sâu

một

hơi, đẩy Trầm Nham ra, lui

một

bước

nói

“Được, em nghe

anh

nói”

Vẻ mặt Trầm Nham thống khổ,

nói

tiếp “Ngày hôm sau

anh

đã

nói



với



ấy, đây là chuyện ngoài ý muốn, đưa cho



ấy

một

số tiền hi vọng



ấy có thể quên chuyện này

đi, nhưng mà



ấy

không

cầm,

nói

là tự nguyện cũng

sẽ

giúp

anh

giữ bí mật. Đây là lần đầu tiên của



ấy,

anh,

anh

đối với



ấy luôn tồn tại cảm giác áy náy cho nên về sau nếu có thể

anh

đều tận lực giúp đỡ



ấy, ở trường học đối với



ấy cũng cố gắng chiếu cố

Điều làm việc ở Hội học sinh, cho nên bình thường thời gian bọn

anh

chung đυ.ng tương đối nhiếu, hơn nữa



ấy lại cùng

anh

lên mạng chơi trò chơi, bất tri bất giác phần lớn thời gian của

anh

đều bị



ấy chiếm cứ

Quả Quả bởi vì gia thế của em tốt hơn

anh, cho tới nay đều có những lời

nói

không

tốt đẹp,

nói

anh

vì ham quyền ham thế mới ở cùng chỗ với em, về sau lúc em mập lên lời

nói

nhảm lại càng nhiều, khi đó

anh

tuổi trẻ khí thịnh càng ngày càng

không

chịu nổi ánh mắt khác thường của người khác nhìn mình, mà trong thời gian đó Diệp Vi vẫn ở bên cạnh

anh, dần dần,

anh...”

Quả Quả

không

biết vẻ mặt nên thế nào, “yêu



ấy?”

“không, chẳng qua là cảm thấy ở cùng



ấy tương đối thoải mái,

anh

nhất thời hồ đồ,

không

thể chịu được mê hoặc lần thứ hai xảy ra quan hệ cùng



ấy, sau đó vì Diệp Vi đưa ra

yêu

cầu về sau công khai quan hệ,

anh

không

có đáp ứng, ngày hôm sau



ấy ra quán bar uống say

không

biết gì, sau đó

nói

muốn tìm em

nói



ràng,

anh

chỉ tạm thời đáp đáp ứng. Sau đó,



ấy càng ngày càng giục gấp,

anh

không

có biện pháp

anh

vốn muốn ở ngày sinh nhật đó của em, tự mình thẳn thắn

nói

ra tất cả những chuyện này, hi vọng em

sẽ

tha thứ, lại

không

nghĩ rằng

sự

việc phát triển đến mức

không

thể cứu vãn, lúc đấy trong trò chơi

anh

nói

những lời đó, đều là vì Diệp Vi

đang

ở đó

không

phải

thật

tâm, Quả Quả, em tin tưởng

anh...”

Quả Quả kiên nhẫn nghe xong tất cả những điều này, vết thương

thật

vất vả khép lại giờ lại bị rách thêm lần nữa “nói

xong?”

Trầm Nham thấy



dường như thờ ơ, lập tức hoảng sợ kích động

nói

“Quả Quả, thẳng đến khi em rời

đi

về sau

anh

mới phát

hiện

ra, chính mình

không

hề vui vẻ, ban ngày

anh

có mỹ nhân ôm trong ngực, hưởng thụ lời khen cùng ánh mắt ngưỡng mộ, nhưng đêm dài vắng vẻ chỉ là toàn bộ đáng sợ, hư

không

tịch mịch, cùng nỗi nhớ điên cuồng tới em....

Thời điểm xảy ra tai nạn xe cộ, trước khi hôn mê

một

giây, trong đầu

anh

đều là hình bong của em, nếu khi đó

anh

chết, em nhất định là tiếc nuối lớn nhất đời

anh. Sau khi tỉnh lại điều đầu tiên là

anh

tự

nói

với lòng mình, nhất định phải

đi

tìm em,

anh

không

thể lại tiếp tục lừa gạt mình,

anh

căn bản

không

quên được em...

Em

nói

không

sai, sở dĩ

anh

lựa chọn Diệp Vi chẳng qua là bởi



ấy bề ngoài trẻ tuổi xinh đẹp,

anh

căn bản

không

yêu



ấy, người chân chính

anh

yêu

từ trước đến giờ là em! Quả Quả cho

anh

một

cơ hội nữa được

không, chúng ta bắt đầu lại

một

lần nữa,

anh

thề cả đời này

sẽ

không

bội bạc em!”

Quả Quả lắc đầu “đã

quá muộn rồi”

Khi đó vừa chia tay, buổi tối ngay cả lúc ngủ mơ



cũng mơ thấy chính mình gầy thành

một

tia chớp, sau đó Trầm Nham quỳ trước mặt mình cầu xin tha thứ, nghĩ kia đem là bao lớn mau lòng người

sự

tình...

Lúc này,



không

có gầy thành

một

tia chớp,



vẫn là chính

cô, Trầm Nham

đã

khóc rống cầu xin



bắt đầu lại lần nữa, nhưng mà giờ phút này, trừ bỏ

sự

đau thương ra

thì

không

có cảm giác gì

Cái gọi là

không

còn

yêu, đại khái là như thế

Trầm Nham

không

có biện pháp nhìn Quả Quả “Vì sao, hôn ước

anh

và Diệp gia sắp giải trừ, em cùng Phương Cảnh Xán

đã

chia tay! Em yên tâm,

anh

tuyệt đối

sẽ

không

lặp phải sai lầm này, mặc kệ em thế nào vẫn là em,

anh

sẽ

không

để ý bề ngoài em!

anh

biết ngày đó em

đã

đến bệnh viện, là em còn quan tâm đến

anh

không

phải sao?

anh

chỉ biết em cùng

anh

ta mấy tháng ở chung

không

thể có khả năng bằng tình cảm mười tám của chúng ta...”.

Cùng lúc đó,

trên

phòng khách tầng hai, rèm cửa bị vụиɠ ŧяộʍ kéo ra

một

góc, Phương Cảnh Xán lẳng lặng đứng nơi đó, vẻ mặt khó lường

không

biết

đang

suy nghĩ cái gì

“Chú hai,

anh

trai kia

đang

khóc,

thật

đáng thương a” Phương Nhạc Trừng

không

biết

đã

tỉnh dậy lúc này, kéo ghế trèo lên nhìn xuống phía dưới

Phương Cảnh Xán

không

khách khí vò loạn cái đầu

nhỏ

của cậu bé “Tiểu hỗn đả, cháu khuỷa tay hướng chỗ nào hả? Nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với chính mình hiểu chưa?”

Phương Nhạc Trừng nghĩ nghĩ, cuối cùng đưa ra kết luận, nhường cho người khác

không

bằng tặng cho chú hai của mình, nếu

không

sau này mình

sẽ

không

nhìn thấy chị Tiếu

“Ai, nếu cháu sinh sớm mười mấy năm

thì

tốt!” Tiểu tử kia thẫn thờ thở dài, bộ dáng như “quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân

đã

già” vẻ mặt tiếc nuối, sau đó bất đắc dĩ

nói

tiếp với Phương Cảnh Xán “Chú hai, chú chạy nhanh xuống dưới đuổi

anh

ta

đi

đi!”

Phương Cảnh Xán khóe miệng khẽ cong cong câu dẫn,

không

nhanh

không

chậm cởi từng nút áo sơ mi “Chờ xem, chú hai hôm nay

sẽ

cho cháu biết cái gì gọi là

một

đòn gϊếŧ sạch”

Tiêu sái cởϊ áσ, hất hất vài sợi tóc, Phương Cảnh Xán ra khỏi phòng khách,

đi

vào phòng Quả Quả,

một

tiếng “Rầm”, cửa sổ mở ra, nhìn xuống người dưới lầu kêu –

“Bà xã, áo

anh

ở đâu?”

Nghe được tiếng vang

trên

lầu, Trầm Nham ngẩng đầu lên nhìn thấy dáng người đàn ông cởi trần trước cửa sổ phòng Quả Quả, trong phút chốc máu

trên

mặt dường như biến mất

Tĩnh mịch trong chốc lát

“Tự

anh

tìm

đi!” Biết điểm tâm tư kia của Phương Cảnh Xán, Quả Quả cũng

không

có vạch trần, hùa theo trả lời

một

câu, sau đó nhìn Trầm Nham quyết định thừa dịp này hoàn toàn

nói



ràng

Vẻ mặt Trầm Nham trắng bệch, giống như bệnh nhân nguy kịch tới nơi “Hai người...”

“Trầm Nham, đừng

nói

em cùng Phương Cảnh Xán

không

có chia tay, cho dù có chia tay

anh

ấy, em cũng

không

quay lại với

anh

lần nữa. Sai

một

chút có thể tha thứ, nhưng bởi có chút sai ấy cả đời đều khó có khả năng.

anh

vốn có trăm ngàn lần phương pháp xử lí mâu thuẫn chúng ta lúc đấy, nhưng mà

anh

tất cả đều bỏ qua,

anh

lấy danh nghĩa

không

muốn thương hại em, làm những chuyện thương tổn em. Em cũng sai, khi đó tuổi trẻ lông bông, hết lòng tin tưởng vào sức mạnh của ái tình, rất tin tưởng

anh

là em sống trong mộng ảo, đánh giá thấp lực ảnh hưởng của thực tế, nếu em sớm tỉnh ngộ

một

chút, có lẽ chúng ta

không

tới kết quả này, nhưng bây giờ tất cả đều quá muộn...”

“anh

hiểu được...” Trầm Nham cuối cùng nhìn



một

cái, chuyển động bánh xe lăn, rời

đi

“Chúc em hạnh phúc!”

Nhìn bóng dáng tĩnh mịch dần rời xa,



rốt cục vẫn rơi lệ.

một

lần cuối cùng vì người này rơi lệ

Vừa tới tập bi thương, phía sau

đã



một

thân hình nóng bỏng ôm sau lưng,

một

bàn tay dày rộng cầm lấy tay Quả Quả “Cục cưng, làm sao có thể có giả thiết đáng sợ như vậy!

anh

sẽ

không

chia tay với em!”

Nhìn Trầm Nham

đang

dần

đi

a, giọng

nói

của Phương Cảnh Xán khẽ trầm xuống “Quả Quả, chúng ta khi nào

thì

kết hôn?”

Vừa nghĩ đến việc tình địch ở sát vách, mà

anh

là bạn trai lại ở xa như vậy,

anh

trong lòng lập tức các loại

không

còn thăng bằng, khẩn cấp muốn đem người trong ngực lấy về nhà mới an tâm

Quả Quả thu hồi lại cảm xúc bi thương “Gấp cái gì, em mới 22 tuổi, còn muốn hưởng thụ vài năm cuộc sống độc thân!”

Phương Cảnh Xán sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên “Cái gì? Vài năm? Nhưng mà



ràng em nhận lời cầu hôn của

anh

rồi!”

Quả Quả hung hăng nhéo nhéo mặt

anh

“anh

còn

không

biết xấu hổ đề cập đến chuyện cầu hôn! Lại

nói, em đồng ý gả cho

anh

nhưng

không



nói

khi nào gả cho

anh!”

“Quả Quả, em làm sao có thể như vậy, em lừa gạt tình cảm của

anh!”

Ánh mặt trời dâng lên, Quả Quả chạy phía trước, Phương Cảnh Xán đuổi theo đằng sau nhảy lên nhảy xuống

*

Vài ngày sau, Phương Cảnh Thâm trở về lĩnh con trai cùng thú cưng rời

đi

Sau khi khôi phục thế giới hai người, lại thất bại việc học nâu ăn Phương Cảnh Xán lúc này

không

ngừng



gắng tăng thêm mức độ thân cận bạn

gái

Sau khi hẹn bữa tối cùng nhau tới

một

nhà hàng Nhật mới khai trương, Quả Quả tan việc trước, vì thế trực tiếp

đi

đến công ty Phương Cảnh Xán chờ người

yêu

Trong công ty, toàn bộ mọi người đều biết

cô, Quả Quả

một

đường thông thẳng

không

bị ngăn lại, thư kí nhiệt tình dẫn



vào thẳng văn phòng Phương Cảnh Xán

Phương Cảnh Xán nhìn thấy Quả Quả đến đây, ngẩng đầu “Quả Quả, em chờ

anh

một

lát, lập tức xong rồi”

“không

vội,

anh

làm việc của

anh

đi” Quả Quả ngồi xuống ghế salon,

trên

bàn trà

đã

sớm chuẩn bị các món điểm tâm ngọt vô cùng tinh xảo cùng nước trái cây

Quả Quả lật lật tạp chí

một

lát, trợ lí gõ cửa

đi

đến “Phương tổng, ngài có chuyển phát nhanh”

đang

vội vã làm xong việc, nhanh chóng cùng bạn

gái

đến chỗ hẹn, Phương Cảnh Xán cũng

không

ngẩng đầu lên noi “ Để xuống

đi”

“Vâng” Trợ lí để xuống, sau đó lui ra ngoài

Phương Cảnh Xán sợ người

yêu

nhàm chán,

một

bên xử lí công việc,

một

bên thuận tiện

nói

một

câu “Quả Quả, giúp

anh

mở xem là cái gì”

“Nga”

Thường xuyên luyện xé túi đựng đồ ăn vặt, Quả Quả

đã

sớm luyện thành công kĩ năng đệ nhất xé đồ, hai cái móng vuốt tung bay, rất nhanh sau đó đồ

đã

được mở ra

Sau khi mở ra, phát

hiện

bên trong đựng

một

hộp gỗ hình chữ nhật, bên ngoài được điêu khắc vô cùng đẹp, vừa nhìn

đã

thấy giá trị xa xỉ, bên

trên

còn treo

một

cái khoa

nhỏ, nhưng mà cái khóa

đã

được mở ra

Quả Quả mở khóa, đem chiếc hộp mở ra, sau đó lập tức ngẩn người

Trong hộp gỗ là đống đồ cũ kiểu dáng vô cùng quen thuộc, đó là tất cả đồ vật



từng đưa cho Trầm Nham, còn có ảnh chụp chung của



cùng Trầm Nham, những bưu thϊếp cùng thư tình



gửi Trầm Nhàm, đầy tràn

một

hòm..

Vì sao mấy thứ này lại ở đây?

Phương Cảnh Xán ngẩng đầu

một

cái, phát

hiện

ra sắc mặt Quả Quả

không

đúng, nghi ngờ hỏi “Quả Quả, làm sao vậy?”

Quả Quả lắp bắp kinh hãi, phịch

một

tiếng, đem chiếc hộp đóng lại “không

có việc gì!”

“Bên trong chứa cái gì?” Phương Cảnh Xán hỏi

Quả Quả lấy tay đè chặt cái hộp kia “không

có gì!”

Phương Cảnh Xán càng nghĩ càng thấy

không

thích hợp, đột nhiên sợ hãi

đi

tới “không

phải là ảnh giường chiếu của

anh

cùng người phụ nữ khác chứ? Ai?

không

đúng a,

trên

thế giới này

không

thể có thứ này a...Rối cục là cái gì?”

Quả Quả đem chiếc hộp ôm trong ngực nhìn

anh, do dự

một

lúc lâu, mãi sau đó đem hòm đặt xuống bàn trà bằng thủy tinh, mở ra, đổ xuống “không

phải

anh

cùng người phụ nữ khác, mà là em cùng người đàn ông khác, nhưng mà

không

phải cảnh giường chiếu...”

“Cái gì?” Phương Cảnh Xán ngây người vài giây, hoàn toàn

không

hiểu ý của

cô, sau đó vội vàng xoay người nhìn đống đố vật bên trong

Đồng hồ, cài áo, dây lưng, bật lựa, từng bức ảnh Quả Quả và Trầm Nham chụp cùng nhau từ

nhỏ

đến lớn, xem đến đây sắc mặt Phương Cảnh Xán coi như là bình tĩnh, sau đó

anh

cầm lấy tờ giấy viết thư màu hồng phấn....

“Tảng đá...” Sau đó Phương Cảnh Xán liền

không

đọc nổi nữa

Bởi vì

trên

lá thư, trừ cái tên gọi thân mật này ra, phía dưới chỉ có

một

loạt kí hiệu kì quái chữ cái – H At Tc Os At Nb

Quả Quả khẩn trương

không

thôi, vô cùng hi vọng

anh

xem

không

hiểu gì

Phương Cảnh Xán nhìn



một

cái, sau đó liếc mắt nhìn lá thư, sau

một

lúc lâu môi mỏng khẽ mở, phu ra vài chữ “ Khinh ngài đắc nga ngải ni... Thân mến, em

yêu

anh?”

Cái này cũng có thể nghĩ ra được? Quả Quả thiếu chút nữa ngã quỵ, ngượng ngùng gật gật đầu

Những chữ kia là tên viết tắt nguyên tố hóa học H là khinh, At là ngài, Tc là đắc, Os là nga, Nb là ni. Đứng cùng với nhau chính là thân mến, em

yêu

anh

Phương Cảnh Xán lại mở ra

một

lá thư màu xanh

trên

lá thư cũng chỉ có tên gọi thân mật, nội dung là

một

phương trình toán học phức tạp

Phương Cảnh Xán rút từ trong túi ra

một

cái bút máy, cầm lấy

một

tờ giấy A4, vẽ nhanh

một

hệ tọa độ, sau đó dựa theo phương trình Quả Quả viết, xoạt xoạt vài nét,

một

lát sau vẽ ra

một

trái tim tình

yêu

Vẽ xong, sắc mặt lại trầm thêm vài phần

Quả Quả “.....”

Tiếp theo, Phương Cảnh Xán lại mở ra

một

tờ lá thư màu vàng.

Lúc này

trên

lá thư

không

phải là chữ cái, cũng

không

phải là con số, mà là

một

ít điểm đen

nhỏ

kì quái, cùng những đường gạch ngắn dài

Quả Quả ngừng thở

Lần này Phương Cảnh Xán nhìn bức thư rất lâu, sau đó ngón tay chỏ gõ

một

loạt tiết tấu lên bàn,

một

bên

thì

thào bói “I, L, O, V, E, Y, O, U, I love you?”

Khốn khϊếp, nàng này thậm chí cả mã Morse điện báo cũng có thể nghĩ ra được. Nghĩ đến còn chưa tính, còn giải nghĩa đọc hiểu được!

Lúc này, Phương Cảnh Xán lười biếng ngồi tựa vào ghế salon, gác chân, chống đầu, quơ quơ đống thư tình đủ màu sắc trong tay, mỉm cười, ánh mắt sâu kín nhìn Quả Quả “Rất lãng mạn thôi!!”

P/S: nàng Quả Quả này mị khâu phục vụ thư tình quá!
« Chương TrướcChương Tiếp »