- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Càng Béo Anh Càng Yêu
- Chương 44
Càng Béo Anh Càng Yêu
Chương 44
editor: thuthuy2203
Phía sau
một
gốc cây
không
xa
“thì
ra là thế,
thì
ra là thế...” Diệp Vi miệng nỉ non lặp
đi
lặp lại hai câu này, trong ánh mắt lộ
rõ
vẻ kích động cùng mừng rỡ như điên sau khi phát
hiện
ra
một
bí mật kinh thiên động địa
Mọi phẫn uất cùng bất bình tròng khoảng thời gian này đều có đáp án, tất cả những điều
không
hợp lẽ thường đều có giải thích, trong chớp nhoáng
cô
ta có cảm giác mình
đã
được cứu lại.
cô
ta chỉ biết,
cô
ta làm sao có thể bại dưới tay Quả Quả,
thì
ra vấn đề nằm ở chỗ này!
Bên người Phương Cảnh Xán đủ dạng mỹ nữ gì cũng có, nhưng lại
không
phù hợp với thẩm mỹ của
anh
ấy, vì thế sau khi Quả Quả kia xuất
hiện, tự nhiên lập tức lực chú ý của
anh
ấy.
Nhìn Quả Quả cùng Phương Cảnh Xán người
đi
trước kẻ theo sau rời
đi, Diệp Vi
một
khắc cũng
không
đợi kịp, vội vã rút di động ra gọi
một
cuộc điện thoại “Alo, bác sĩ...sản phẩm mới?
không,
không
cần! Lần này tôi tìm ông
không
phải vì giảm béo! Có phương pháp gì trong thời gian ngắn nhất có thể tăng cân nặng
không? Đúng, ông
không
nghe lầm, là tăng cân! Trong điện thoại
nói
không
rõ
ràng, chúng ta hẹn thời gian gặp mặt được
không? Tốt...Tốt, hẹn ngày kia gặp mặt
nói
chuyện!”
Cúp điện thoại, Diệp Vi hưng phấn đến mức ngón tay đều run tẩy. Cảm giác giống như là
đã
chiếm được bản đồ bảo tàng kho báu. Quả Quả, cậu sở dĩ có thể dễ dàng thông qua như vậy, chẳng qua bởi vì cậu hoàn toàn
không
có đối thủ cạnh tranh mà thôi, nhưng bây giờ tất cả đều
đã
khác...
Nghĩ đến đây, Diệp Vi cả người thỏa mãn xoay người,
một
giây sau đột nhiên bất động tại chỗ, lộ ra vẻ mặt như gặp quỷ.
“Trầm...Trầm Nham..”
Phía sau Diệp Vi, Trầm Nham cũng
không
biết đứng đó bao lâu, giờ phút này quang minh chính đại nặng nề nhìn
cô
ta
Diệp Vi cố gắng nén bối rối hỏi”anh...anh
nghe được bao nhiêu?”
Trầm Nham nhắm chặt mắt, trong lòng giãy dụa,
một
lúc lâu sau mới khó khăn mở miệng hỏi
“Phương Cảnh Xán tốt như vậy?”
Xem ra toàn bộ đều nghe được...
Đến nước này, Diệp Vi ngược lại vô cùng bình tĩnh dù sao sớm muộn gì cũng muốn
nói,
không
bằng thừa cơ hội này
nói
cho
rõ
ràng.
“Trầm Nham, em
thật
tâm thích
anh
vốn dĩ em muốn cùng
anh
sống tốt qua ngày, nhưng mà em thực
sự
không
chịu nổi...
anh
muốn trách
thì
trách Tiếu Quả Quả
đi, cậu ta từng bước từng bước ép em tới ngày hôm nay! Mỗi lần em cho là
đã
lấy được hạnh phúc, cậu ta lại giống như ác mộng xuất
hiện
dây dưa, em nghĩ đến đời này đều phải xem sắc mặt cậu ta mà sống, em liền ăn
không
ngon, ngủ
không
yên, mấy ngày nay em sắp điên rồi
anh
biết
không...?”
Nhìn vẻ mặt gần như điên cuồng của Diệp Vi, trong con ngươi của Trầm Nham ánh lên
sự
thương hại “Tiểu Vi, em cảm thấy nhân cách này của em là bình thường sao?
không
phải bởi em
không
hạnh phúc, mà bởi vì người khác so với em hạnh phúc hơn, em liền
không
chịu đựng nổi sao?”
“Vâng, em cũng
không
có cách nào chịu được! Chính là
không
nuốt trôi cục nghẹn này! Nếu là người khác
thì
thôi, nhưng đây lại là Tiếu Quả Quả, em từng giây từng phút, đều
không
chịu nổi,...A,
anh
có thể hỏi Phương Cảnh Xán có gì tốt? Mấy ngày nay vẫn chưa đủ cho
anh
thấy
rõ
sao? Nếu
không
có Phương Cảnh Xán,
không
có
anh
ấy chống lưng, Tiếu Quả Quả có thể hết lần này đến lần khác trước mặt mọi người nhục nhã em?”
“cô
ấy khi nào nhục nhã em? Là chính em
không
nhìn ra, khắp nơi muốn cùng
cô
ấy đối lập! Từ đầu đến cuối,
cô
ấy có làm chuyện gì tổn thương em sao?
cô
ấy liên tục coi em là bạn, ngược lại em..”
nói
tới đây, Trầm Nham khẽ rủa thầm
một
tiếng, cố nén lại
không
nói
những lời khó nghe hơn
Diệp Vi cúi đầu cười
một
tiếng, vẻ mặt tràn đầy tự giễu “Trầm Nham,
anh
có
thật
là
yêu
em sao?”
Sau
một
lúc lâu im lặng, Diệp Vi thu lại sắc mặt sửa sang lại vạt áo, lạnh lùng nhìn Trầm Nham “Trầm Nham, từ
nhỏ
đến lớn, em luôn tự
nói
nói
với mình, phải hơn người khác, em
đã
thề rằng đời này
không
kẻ nào được xem thường em,
anh
cảm thấy em
không
nói
lý cũng được, ái mộ hư vinh cũng được, đây chính là em, chính là cuộc sống em mong muốn,
anh
không
có biện pháp đem lại cuộc sống như em mong muốn...”
Diệp Vi
nói
xong, cũng
không
quay đầu lại xoay người rời
đi
Trầm Nham đứng im tại chỗ lắc lắc đầu, sau đó nở nụ cười chua chát. Người mình từng tôn sùng là nữ thần, là người phụ nữ duy nhất trong lòng mình lại dẫm lên chính mình mà bay cao hơn, bắt đầu ghét bỏ mình
không
có bản lĩnh, oán thầm mình
không
có biện pháp đem lại cuộc sống như
cô
ấy mong muốn, ngay cả
một
câu chia tay đều
không
có cứ như vậy là xong.
Chỉ vì
một
người phụ nữ như vậy,
anh
ta
đã
bỏ qua
một
chuyện tình cảm mười mấy năm thuần khiết tốt đẹp nhất…
Đây chính là báo ứng
đi!
*
Quả Quả sau khi đập xong Phương Cảnh Xán
thì
một
hơi chạy đến cổng trưởng gọi
một
chiếc taxi, vừa về đến nhà liền thở phì phỏ chạy vào phòng ngủ của mình, đến cả cơm chiều cũng
không
ra ăn.
đang
bận nằm
trên
giường hờn dỗi, di động bỗng đổ chuông còn tưởng là Phương Cảnh Xán gọi tới,
đang
muốn ấn tắt máy
thì
ra là Tống Kiêm Hà
Quả Quả uể oải “a lô”
một
tiếng
“Này Tròn Tròn,
đang
cùng tổng tài đại nhân tiêu dao hả? Thoáng cái buổi trưa cũng
không
gặp được bóng người, mình còn
đang
chuẩn bị chụp mấy tấm hình lưu niệm...”
“Chớ
nói
tới
anh
ta với mình!”
“A, tình huống gì a? Thời điểm lúc
đi
còn
không
phải ngọt như mật à?
anh
ấy trêu cậu lúc nào?” Tống Kiêm Hà nghe giọng
nói
cô
như vậy, bụng đầy khó hiểu
Lúc này Quả Quả
không
nhịn được,
nói
liền
một
hơi “Cậu
không
phải liên tục
nói
anh
ấy với mình là chân ái sao?
không
phải
nói
mình đời trước cứu vớt toàn bộ nhân loại mới gặp được
anh
ấy sao? Nếu
thật
sự
chân tướng là
anh
ấy thẩm mỹ khác người thường,
anh
ấy vốn thích kiểu người mập mạp nên mới coi trọng mình sao?”
Tống Kiêm Hà hơn nửa ngày mới lấy lại được thanh
âm
của mình “Cậu...cậu đùa đúng
không?”
“một
giờ trước chính mồm
anh
ấy
nói
với mình!” Quả Quả buồn rầu đáp
Tống Kiêm Hà trầm ngâm
một
lát, giọng
nói
trịnh trọng “ Mình đây thu hồi lời
nói
lúc trước, cậu đời trước
không
phải cứu vớt toàn bộ nhân loại, mà là cứu vớt hệ ngân hà a!”
Quả Quả chào thua, vùi đầu vào gối lăn
một
vòng
trên
giường “Nghĩ lại
một
chút, xem như mình chưa
nói..đã
quên cậu còn là fan cuồng của
anh
ấy,
không
nên tìm cậu tố khổ!”
Tống Kiêm Hà vội vàng cãi lại “ Mình
đang
nói
thật
a! Cậu tự suy nghĩ
một
chút a, nhiều người như vậy trời sinh chỉ thích mập mạp được mấy người? Vừa lúc đυ.ng phảicậu tỷ lệ được bao nhiêu? Ngay tại lúc đó, vạn dặm mới tìm được
một
người cậu như vậy
không
nói, lại còn đẹp trai nhà giàu, khăng khăng
yêu
cậu
một
mực, cậu dám
nói
mình chịu khổ? Cẩn thận toàn bộ thế giới mập mạp này cùng nhau đè chết cậu nga!
Quả Quả tự mình lầu bầu vài câu sau đó
nói
“Được rồi, mình thừa nhận, lúc
anh
ấy thẳng thắn
nói
với mình vì sắc đẹp mới nhất kiến chung tình...mình thế nhưng mà
không
chỉ
không
tức giận, trong lòng dường như có chút cao hứng...mình như vậy có phải
không
đúng
không?”
Tống Kiêm Hà kích động
nói
“Xin người,
không
đúng chỗ nào! Tuyệt đối là
âm
thầm thích đến chết
đi
được đúng
không?”
“Nhưng mà
anh
ấy
thật
sự
rất xấu a! Đợi mình nhận lời cầu hôn rồi mới
nói, trước đó sao
không
nói
hẳn! Hoàn toàn
không
cho mình đường lui a! đây coi là xin lỗi sao?”
“Haha, thời điểm
anh
ấy theo đuổi cậu
không
nói
ra điều này, nhìn mặt bắt hình dong có vẻ như là siêu phàm thoát tục trong đám đàn ông, bởi mấy mới khiến cậu cảm động, cuối cùng cố ý đợi cho vịt con rơi xuống miêng, tuyệt đối
không
chạy thoát mới
nói
cho cậu biết chân tướng, quả
thật
có chút gian trá! Ngao, mặc kệ như thế nào em chỉ có thể là người phụ nữ của
anh
cái gì đó... quả
thật
phúc hắc bá đao! Đến cả điểm này mình cũng rất thích làm sao giờ?”
Tống Kiêm Hà lại bắt đầu phấn khởi bổ não
Quả Quả đen mặt “ Fan cuồng, mời cậu đưa quan điềm khách quan!”
“khụ khụ...được, khách quan, khách quan! Khách quan
một
chút mà
nói, chuyện này
anh
ấy
không
đúng, nhưng cũng
không
tính là sai lầm lớn, giận dỗi lớn là được, để cho
anh
ấy về sau ghi nhớ dài lâu, nếu
không
sau này
anh
ấy lại tính kế cậu” Tống Kiêm Hà cảm thán xong “Như vậy
thật
tốt a, cậu lại
không
cần lo lắng về vấn đề dáng người!”
Quả Quả hỏi “Vậy nếu sau này mình gầy xuống
thì
sao?”
Tống Kiêm Hà “Cậu cảm thấy điều này có thể sao?”
Quả Quả “không
có”
*
Bệnh viên nhân dân nổi tiếng thành phố A
Phương Cảnh Xán cõi lòng tan nát, hoang mang lo sợ chạy
đi
tìm
anh
trai chữa lành vết thương cùng cầu kế sách.
Phương Cảnh Thâm chỉ tiếc rèn thép
không
thành sắt, nhìn bóng người cao lớn lại chả có tâm trạng gì ủ rũ của em trai mình “Sau khi em
nói
xong, lúc ấy có phản ứng gì?”
“cô
ấy
nói
em là đồ bại hoại...” Phương Cảnh Xán vừa trả lời, bên tai lại vang lên giọng
nói
của Quả Quả lúc ấy, trái tim lập tức khó chịu liên tục co rút
Phương Cảnh Thâm gật đầu tỏ vẻ “Rất khách quan”
Phương Cảnh Xán nước mặt lưng tròng “Em có phải lần này xong rồi hay
không?”
Phương Cảnh Thâm
một
bên sửa lại bệnh án,
không
chút quan tâm
nói
“không
nghiêm trọng như vậy”
Phương Cảnh Xán lập tức ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc “thật
không?
anh
làm sao đoán được!”
Phương Cảnh Thâm đẩy kính mắt, phân tích “Nếu
cô
ấy
một
câu cũng
không
nói
quay đầu bước
đi, vậy em mới
thật
sự
là xong rồi. Nếu
cô
ấy
nói
, Phương Cảnh Xán, em
thật
sự
không
ngờ
anh
lại là người như thế, chứng tỏ em
đã
bị
cô
ấy ghét, cái này rất có giải quyết, chỉ cần em tốn thời gian thay đổi lại hình tượng bất lương trong lòng
cô
ấy. Còn nếu
cô
ấy
nói, Phương Cảnh Xán,
anh
khốn khϊếp! Cái này tỏ ý
cô
ấy
đang
sinh khí cáu kỉnh, các em có khả năng hoà hảo lại là rất lớn...”
Hán ngữ
thật
sự
là bác đại tinh thâm a! Phương Cảnh Xán nghe được đến thế là đủ rồi, ngồi ngay ngắn tại đó
không
thể
không
ca ngợi, tay cầm quyển sổ
nhỏ
truy hỏi “cái kia “Phương Cảnh Xán,
anh
phá thấu
thì
sao?”
“Những lời này cũng chỉ là trình độ tức giận, nhưng trong lời
nói
kì
thật
lại vô cùng thân thiết, rất dễ dàng để việc lớn hóa
nhỏ, việc
nhỏ
hóa
không
có, nhưng điều kiện tiên quyết là em phải có phương pháp tốt”
Phương Cảnh Xán chặt chặt lưỡi “anh
thật
thâm tàng bất lộ a...anh
đối với phụ nữ cũng nghiên cứu chứ?”
Phương Cảnh Thâm vẻ mặt
không
đổi liếc mắt nhìn em trai
một
cái “Đây là thưởng thức”
Phương Cảnh Xán vẻ mặt thất bại
nói
“Vậy
anh
tiếp túc sử dụng thưởng thức của mình lần nữa
nói
cho em biết, em phải làm sao mới có thể hóa giải chuyện này?
anh
cảm thấy nam nhân kế thế nào?”
“không
được tốt lắm” Phương Cảnh Thâm cũng
không
ngẩng đầu lên
nói
“Vì sao?
anh
không
phải là thích dùng chiêu này nhất với chị dâu sao? Còn lần nào cũng linh nghiệm!”
“Quả Quả tức giận nguyên nhân căn bản là em lừa gạt tính toán
cô
ấy,
hiện
tại em còn dùng kế với
cô
ấy
không
phải là đổ thêm dầu vào lửa sao? Đừng chỉnh sửa những ngổn ngang kia nữa, mà thành tâm thành ý xin lỗi người ca, làm chút chuyện đả động đến suy nghĩ của
cô
ấy làm đầu”
“Đả động đến
cô
ấy...em
đang
nghĩ...”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Càng Béo Anh Càng Yêu
- Chương 44