Chương 42

editor: thuthuy2203

Diệp Vi có cảm giác như là mình

đang

đứng ở vị trí cao nhất

trên

đỉnh núi, sau đó từ đỉnh núi mà rơi xuống, cứ như vậy mà bị bất ngờ nên



ta

không

hề có chút phòng ngự nào rơi xuống

một

cách chật vật. Giây phút Tiếu Quả Quả được Phương Cảnh Xán ôm như bảo bối trong ngực che chở rời

đi

thì, tất cả những ánh mắt cực kì hâm mộ xung quanh



ta đều hóa thành tráo phúng cùng những lời xì xào bàn tán tràn ngập đầu óc tô ta, gần như khiến Diệp Vi phát điên, cuối cùng trong đầu chỉ còn tồn tại ba chữ - -

không

cam lòng

Đúng vậy!

không

cam lòng!

Từ lúc bắt đầu biết Quả Quả,



không



một

ngày ngầm đối nghich với



ấy,

không

có môt ngày nào cảm thấy thế giới đối với



ta tràn đầy bất công cùng phẫn hận,



ràng gia thế hai người

không

kém hơn bao nhiêu, Quả Quả lại có thể tận hưởng sủng ái vô hạn của

một

nàng công chúa, mà



ta lại bởi vì thân phận con

gái

riêng chết tiệt, bị gia tốc bài trừ bên ngoài, cuộc sống chi tiêu kiết kiệm qua ngày, kết quả lại còn phải chịu bố thí của Quả Quả

Thời điểm đầu tiên nhìn thấy Trầm Nham,



ta

đã

bị người đàn ông ôn nhu này hấp dẫn, vì sao

một

người đàn ông tốt như vậy lại muốn cùng

một

Tiếu Quả Quả mập mạp ở cùng

một

chỗ?

Diệp Vi tin tưởng rằng, hạnh phúc chính là mình tranh thủ được



ta vắt óc tính mưu tìm kế, dùng hết mọi thủ đoạn, rốt cục có được Trầm Nham, đồng thời bởi vì đám cưới này, có cống hiến với gia tộc mà được tán thành công nhận.

Hôm nay,



ta sắp cùng người đàn ông mình

yêu

đính hôn,



ta có thể quanh minh chính đại đứng trước mặt mọi người,



ta cho là mình rốt cục có thể được ước mơ hạnh phúc tha thiết bấy lâu... nhưng mà...Tiếu Quả Quả! Tiếu Quả Quả dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà có thể cùng Phương Cảnh Xán người đàn ông từ trước đến giờ



ta cũng

không

dám nghĩ đến lại ở chung

một

chỗ, từng giây từng phút Tiếu Quả Quả xuất

hiện, làm cho



ta nhiều lần tâm tư này nọ ở trước mặt Quả Quả chật vật, nhìn như vậy

thật

buồn cười,

thật

đáng buồn

không

dám nghĩ....Vì sao



ta

không

dám nghĩ đến?

Ngay cả Tiếu Quả Quả cũng có thể,



ta có gì mà

không

dám nghĩ đến?

hiện

tại



ta

đã

không

còn là Diệp Vi trước kia,



ta đường đường là đại tiểu thư Diệp gia, vô luận gia thế hay vẻ ngoài, bất kì điều gì đều

không

kém so với Quả Quả!

Vì sao mình phải treo cổ

trên

cây Trầm Nham này? Vì sao



ta

không

thể theo đuổi cuộc sống tốt hơn?

không

được! nhân sinh của Diệp Vi mình

không

thể cứ dừng tại đây như vậy! Mình muốn đem mọi khuất nhục mà Quả Quả dành cho mình trả lại hết cho



ta!

Diệp Vi hoàn toàn bị ý nghĩ ấy đầu độc.



ta gần như có thể tưởng tượng ra hình ảnh chính mình

đang

khoác cánh tay Phương Cảnh Xán xuất

hiện

dưới ánh đèn flash trong trường hợp như thế…

“Hiểu lầm, là hiểu lầm, tôi

nói

rồi, chuyện này tôi

không

biết, mọi người còn

không

tin! Mọi người

đi

vào chổ ngồi

đi!” Cha Diệp cho dù gặp sóng gió, cũng rất nhanh trấn định lại đón tiếp mọi người.

Nhưng mà, lúc này đại đa số tâm

sự

đều đến phía nhà cách vách kia, giờ phút này khó tránh khỏi

một

chút mất hết hứng thú của khách khứa

“Tôi nhớ cách vách hình như là nhà Tiếu gia?”

“Đúng là Tiếu gia,



bé kia tôi

đã

thấy, buổi lễ trưởng thành tôi còn tham gia, chính là em

gái

bảo bối của truyền thông Hoa Thịnh tổng giám đốc Tiếu Mộ Bạch...”

“A, Tiếu Mộ Bạch có chút bản lĩnh a! Em

gái

lớn lên có thể đặt lên Phương gia1”

“Cho nên mới nó, ông lăn lội cho tới hôm nay còn là

một

phó tổng nho

nhỏ, mí mắt quá

nhỏ

bé. Muốn phụ nữ xinh đẹp

không

phải quá dễ dàng sao, bà xã có bộ dạng càng an toàn càng tốt! Lấy danh vọng cùng tiếng vang của Tiếu lão gia, Phương Cảnh Xán cưới



gái

này

không

mệt, cậu ta

đã

lăn lộn đến vị trí này, thứ thiếu

không

phải là tiền!”

“nói

cũng phải!”

...

*

Cách vách, thân gia lúc trước nay cùng nhà khác đính hôn, cao giọng bốn phía mời khách khứa, quả thực chả khác nào trực diện đánh vào thể diện Tiếu gia. Cha mẹ Tiếu vì thế cả

một

ngày trong lòng tích tụ

không

thôi, chỉ khi nghĩ đến con rể tương lai tối nay muốn tới nhà dùng cơm trong lòng mới có điểm trấn an

Lúc này

đang

bày đồ ăn ra, phía ngoài cửa có tiếng cạnh cạch.

Mẹ Tiếu trong phòng thúc dục

một

hơi “ Quả Quả, con hỏi xem A Xán lúc nào

thì

tới!”

Đúng vậy, dưới miệng lưỡi nịnh nọt của Phương Cảnh Xán, mẹ Tiếu quyết đoán nâng cấp xưng hô từ đứa

nhỏ

Cảnh Xán thành A Xán đầy thân mật.

“Mẹ,

anh

ấy

đã

đến, nhưng mà...”

“Đến rồi sao! Mau vào!” Mẹ Tiếu vội vã đến cửa đón, sau đó nhìn thấy hai người bên cạnh cạnh hai đứa

nhỏ

thì

lập tức ngây ngẩn “ Hai vị này là...”

Mẹ Phương vẻ mặt có lỗi “ Bà thông gia,

thật

xin lỗi, chưa

nói

một

tiếng nào

đã

mạo muội tới đây quấy rầy.”

Mẹ Tiếu rất nhanh liền kịp phản ứng, "không

sao

không

sao, mời vào, vào trong nhà

nói

chuyện! Ông nó, mau ra đây!"

Người

một

nhà giới thiệu với nhau hàn huyên sau ngồi xuống

trên

bàn cơm rảnh rỗi trò chuyện.

Nửa tiếng sau Tiếu Mộ Bạch quay trở lại, đầu tiên là liếc mắt nhìn Phương Cảnh Xán

một

cái, tiếp theo chào hỏi qua ba Phương, mẹ Phương, sau đó là cuộn tay áo

đi

vào phòng bếp làm thêm vài món ngon, mang lên bàn ăn

Cha mẹ Phương toàn bộ đều tán thưởng

không

thôi, Quả Quả vẫn cố gắng duy trì hình tượng,

không

để cho mình ăn quá nhiều mà trong lòng có chút chuyện muốn

nói

với Phương Cảnh Xán nên có chút ăn

không

thấy ngon

Mẹ Phương có chút lo lắng, thở dài “Ai,

anh

trai Quả Quả nấu nướng giỏi như vậy, tôi thực

sự

lo Quả Quả đến nhà chúng tôi ăn

sẽ

không

quen, đừng để đến lúc đó bị làm cho đói mà thành gầy...”

Mẹ Tiếu liếc mắt nhìn khuê nữ nhà mình

một

cái “Chị

nói

đúng nha! Nó a, chính là thích ăn,

anh

trai lại

không

nhịn được nó quấn quýt, luôn cho con bé ăn ngon, bà nhìn xem bây giờ bị thành như thế...”

Nằm yên cũng bị ăn đạn, Tiếu Mộ Bạch lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ

Tiếu Quả Quả cắn cắn chiếc đũa, mẹ thân

yêu, mẹ có thể

không

nói

đến gốc gác con

không?

Phương Cảnh Xán vốn nghĩ

sẽ

cam đoan sau này nhất định

sẽ

cố gắng đem Quả Quả dưỡng thành trắng trẻo mập mạp, nhưng mà sau khi nhìn Tiếu Mộ Bạch lại sinh nghẹn trở về.

Ăn cơm tối xong, sau khi trở về, Phương Cảnh Xán gửi cho Tiếu Mộ Bạch

một

tin nhắn, cam đoan ngày mai nhất định

sẽ

thẳng thắn cùng Quả Quả, sau đó gọi điện cho Quả Quả

“Này Quả Quả, em giận sao?”

“Làm sao lại thế, chỉ là

anh

tốt nhất nên báo trước với em

một

tiếng thôi! Cái gì cũng

không

kịp chuẩn bị, làm mọi người thất lễ...”

“sẽ

không, như vậy tốt lắm rồi, sợ em chuẩn bị nhiều thứ mới

không

nói

cho em biết trước” Phương Cảnh Xán

đang

nói, ngoài cửa chuông reo lên, vì thế vừa

nói

chuyện điện thoại vừa

đi

ra mở cửa

“Đúng rồi, cái kia...anh

ngày mai có rảnh

không?” Quả Quả hỏi

Phương Cảnh Xán hướng trợ lí phía ngoài gập đầu

một

cái, sau đó nhận đồ vật

trên

tay trợ lí, nhìn thoáng quá, sau đó ý bảo cậu ta có thể

đi, sau dó xoay người trở về phòng tiếp tục

nói

điện thoại “Ngày mai? Để

anh

xem.. cả ngày mai đều có việc”

“Vậy sao...” giọng

nói

Quả Quả có hơi chút mất mát. Ngày mai



chính thức tốt nghiệp, trường học cử hành buổi lễ tốt nghiệp, vốn hi vọng

anh

ấy có thể tới

“Có chuyện gì sao?” Phương Cảnh Xán ngồi

trên

ghế salon, nghịch nghịch hộp

nhỏ

trong tay

“không

có,

không

có,

anh

có việc của

anh,

đi

ngủ sớm

đi, ngủ ngon!”

“Ừ ngủ ngon”

Quả Quả vừa định cúp điện thoại, Phương Cảnh Xán đột nhiên vội vã

nói

“Quả Quả, chờ

một

chút...”

“Sao vậy?”

“Ừ

không

có gì,

anh

yêu

em”

"... Em cũng vậy."

Phương cảnh Xán xiết chặt cái hộp trong lòng bản tay, ánh mắt ôn nhu hơi hơi rung động.

*

Sáng thứ hai, bởi vì buổi lễ diễn ra lúc 9h, cho nên Quả Quả ngủ nướng hơn mọi ngày, tới bảy rưỡi mới rời khỏi trường, kết quả, đứng lên phát

hiện

ra

anh

trai Tiếu Mộ Bạch của mình bình thường

đã

ra khỏi nhà từ sớm, lúc này vẫn

đang

ở nhà

“Di,

anh,

anh

còn chưa

đi

a?” Quả Quả mơ mơ màng màng ngáp

một

cái hỏi

Tiếu Mộ Bạch

đang

đeo tạp dề

nói

“Làm cho em bữa sáng, nhanh lại đây ăn”

“Oa!

thật

sự?” Quả Quả lập tức tỉnh táo, nhanh chóng

đi

rửa mặt, sau đó nhanh nhẩu ngổi ngồi trước bàn ăn, ánh mắt long lanh trong suốt, ngón tai chỏ chỉ vào món “tôm giáo hoàng” hỏi

“Làm sao đột nhiên lại đối tốt với em như vậy, làm điểm tâm cho em?”

Tiếu Mộ Bạch mấy ngày nay công việc càng ngày càng bận rộn, nghĩ đến việc ăn

một

bữa cơm cũng khó

Tiếu Mộ Bạch ánh mắt sâu kín

âm

u “Đột nhiên đối tốt như vậy?”

Quả Quả vội vàng đổi giọng

nói

“Em sai rồi, em sai rồi, là vẫn luôn tốt lắm!”

Tiếu Mộ Bạch gắp cho



một

miếng ‘tôm được thấm đẫm nước chấm’

nói

“vì Quả tốt nghiệp”

Quả Quả được ăn ánh mắt đều híp lại “Cảm ơn

anh

trai, em rất thích!”

Ăn điểm tâm xong, Quả Quả thoải mái

đi

đến trường học

Trong sân trường ngẫu nhiên

sẽ

thấy được những sinh viên năm cuối mặc quần áo cử nhân hưng phấn chụp ảnh khắp nơi,

trên

từng khuôn mặt thanh xuân đều tràn trề hưng phấn, khát khao đối với tương lai...

Buổi lễ tốt nghiệp được cử hành ở hội trường lớn, hôm nay tất cả mọi người đều vô cùng hưng phấn, nhưng mà, Quả Quả rất nhanh liền phát

hiện

ra có điều gì đó

không

thích hợp, bọn họ hưng phấn

thì

hưng phấn, tất cả quay đầu nhìn mình vì cái gì? Lúc đầu còn có chút thu liễm, về sau

thì

cơ bản là

không

chút kiêng kỵ gì vây xem

Bạn học phía sau kia, đầu ngươi duỗi dài như vậy, đột nhiên xuất

hiện

bên cạnh tôi

sẽ

hù chết người có biết

không? Còn bạn học phía trước kia, xương cổ ngươi uốn

không

thẳng được nữa sao, cũng đừng tiếp tục quay đầu lại, đối với ngươi mà

nói

động tác có độ khó cao như vậy có làm được

không...

“Tình huống gì đây? Lúc trước tuy rằng cũng có nhưng

không

có khoa trương vậy chứ...” Quả Quả

thì

thào

Tống Kiêm Hà bên cạnh ném cho



một

quyển tạp chí bát quái cùng tờ báo

nói

“Tự nhìn”

Sau đó Quả Quả

đã

bị tít trang đầu

trên

báo “Chuyện tình tổng tài tập đoàn Phương thị cùng thiên kim của truyền thông Hoa Thịnh gần đây”, cùng với đó

trên

tạp chí là

một

loạt những trang báo bát quái tiêu đề “Bạn

gái

thần bí “Cấp quan trọng” của Phương Cảnh Xán” làm cho hoa mắt....

“Yên tâm, mình

đã

nhìn kĩ đống bình luận bên dưới,

không



một

người nào

nói

cậu

không

tốt...” Tống Kiêm Hà

nói

rất hay, đột nhiên đưa tay ngăn hai mắt mình lại “ Mẹ nó! Mắt chó của mình muốn mù luôn! Mình nhìn thấy gì? Quả Quả, Boss nhà cậu ăn mặc như vậy là chuẩn bị

đi

kết hôn sao?”

“Ai? Cậu

nói

Phương Cảnh Xán? Làm sao có thể?

anh

ấy tối hôm qua còn

nói

với mình cả ngày hôm nay đều rất bận rộn mà”

Tiếu Quả Quả theo hướng nhìn Tống Kiêm Hà đưa mắt nhìn sang, sau đó nhìn thấy

một

thân trang phục chỉn chu, thắt nơ bướm, trong túi cắm đóa hoa, Phương Cảnh Xán phá lệ long lanh chói mắt sải bước dài

đi

tới, xung quanh

một

vài lãnh đạo trong trường vây quanh, ở hàng ghế thứ nhất dành cho lãnh đạo và khách quý

thì

trịnh trọng ngồi xuống

Tiếu Quả Quả “...”

anh

ấy

nói

bề bộn nhiều việc chính là vội vã chuyện này?

Còn nữa, người này hôm nay dường như ăn mặc có chút quá mức long trọng rồi...