Mấy ngày nay, Quả Quả đều bận rộn cả qua lại giữa công ty lẫn bệnh viện, ban ngày ở công ty bàn giao công việc với trợ lý mới, buổi tối lại đến bệnh viện chăm sóc Phương Cảnh Xán. Cùng lúcthân thể Phương Cảnh Xán dần dần hồi phục, chuyện chuyển giao công việc của
cô
cũng sắp hoàn thành, nháy mắt
đã
thấy đến ngày chính thức rời khỏi công ty.
Mặc dù mới làm việc
không
lâu, nhưng đồ đạc cá nhân trong phòng làm việc của
cô
lại rất nhiều, lúc
cô
sắp xếp lại đồ đạc phát
hiện
ra đều là những đồ bình thường Phương Cảnh Xán kín đáo đưa cho
cô, nhiều nhất là các loại đồ ăn vặt, còn có gối ôm, thảm, ống đựng bút nho
nhỏ.
Tiếu Quả Quả đem tất cả đống đồ cho vào
một
chiếcthùng giấy lớn, ôm
đi
ra ngoài chào tạm biệt đồng nghiệp.
Tiểu Lý luyến tiếc kéo tay
cô, “Quả Quả,
cô
thật
sự
không
suy nghĩ thêm
một
chút sao? Công việc tốt như vậy, cứ thế mà từ chức sao, đáng tiếc quá, cho dù
không
có đàn ông, ít nhất còn có
một
công việc tốt,
cô
bây giờ chẳng phải là cả hai thứ đều
không
có sao…”
“Đúng thế, đúng thế!
cô
còn quá trẻ, dễ dàng xử lí theo cảm tính...”
“Cũng chỉ trách Phương tổng của chúng ta,
không
hề có
một
chút tự giác, luôn luôn ôn nhu với Quả Quả như vậy, là phụ nữ đều
sẽ
hiểu lầm
không
phải sao?”
“Haiz, đừng nhắc tới Phương tổng,ngài ấy chắc
đã
biết mình làm
không
đúng, vì thế
không
phải tân trợ lí đều là nam sao! Mập mạp cũng
không
chống cự nổi mị lực của Phương tổng a...”
“không
phải là bởi vì sắp kết hôn, sợ Mục tổng mất hứng mới tuyển trợ lí nam chứ?”
“Đáng thương quả táo
nhỏ
Quả Quả, khẳng định là thương tâm đến chết, luôn luôn phải gượng cười…” Nhân duyên của Quả Quả ở công ty rất tốt, lúc này
không
ít người bênh vực
cô…
Người nhiệt tình hòa giải nhất trong đám người ở công ty là Chủ nhiệm Trương vỗ vỗ tay Quả Quả, an ủi
cô, “Quả Quả, đừng quá khổ sở,
cô
gái
nhỏ
như em đối với người đàn ông như Phương tổng có điều ảo tưởng, tất cả mọi người đều có thể lý giải, bây giờ suy nghĩ
rõ
ràng là tốt tối, chút nữa chị
sẽ
giúp em giới thiệu
một
người đàn ông tốt...”
Đối mặt với ánh mắt đồng tình từ mọi phía, còn có
sự
nhiệt tình của vị Trương chủ nhiệmnày, Tiêu Quả Quả bó tay toàn tập, đúng lúc bầu
không
khí lên mức cao nhất,
đang
nghĩ xem nên
nói
như thế nào để họ tin mình
không
phải như vậy,
nói
sao để làm giảm
sự
chấn động của họ tới mức thấp nhất, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy
một
người đứng sau đám người, cũng
không
biết
anh
đứng đó từ bao giờ. Lúc này
anh
khẽ ho
một
tiếng,
nhẹ
nhàng
nói
——
“Chủ nhiệm Trương, việc này
không
cần chị phải nhọc lòng.”
“A! Phương tổng! Phương tổng ngài
đã
xuất viện rồi!”.
Tất cả mọi người nhìn thấy Phương Cảnh Xán tới, lập tức như ong vỡ tổ kích động vây quanh
anh
ân cần hỏi han.
Phương Cảnh Xán mỉm cười chào hỏi qua đám nhân viên, sau đó đẩy đám nhân viên bên người ra
đi
đến trước mặt Tiêu Quả Quả,
không
nói
hai lời đem thùng giấy trong lòng
cô
cầm lấy.
Quả Quả nhíu mày muốn đoạt lại, “ Nặng lắm, vết thương của
anh
vừa mới tốt
một
chút..”
“anh
không
có yếu ớt như vậy,
anh
ngay cả em đều ôm được, có tin
anh
ôm cho em xem
không!” Đối với việc lần trước muốn xoay người phản công chủ động ôm hôn
cô
trong bệnh viện
không
được, đến bây giờ
anh
vẫn thấy canh cánh trong lòng.
không
còncách nào khác, Tiêu Quả Quả đành phải để
anh
cầm.
Đám nhân viên nhìn tình hình này
không
khỏi đưa mắt nhìn nhau, ơ a ế... Có gì đó sai sai ở đây?
Mắt Phương Cảnh Xán quét qua đám người vừa an ủi Tiếu Quả Quả
một
lần, đuối mắt khẽ nhướn lên, “Về chuyện của tôi và Quả Quả,
hiện
tại có muốn nghe
một
phiên bản khác
không?”
Mọi người vội vàng gật đầu như trống bỏi. Quả Quả đột nhiên có
một
loại dự cảm xấu...
“sự
thật
là, tôi nhất kiến chung tình với Quả Quả, đem
cô
ấy an bài ở bên cạnh hoàn toàn là tư tâm, đối tốt với
cô
ấy là vì tôi
đang
theo đuổi
cô
ấy...”
Vừa dứt lời, tất cả mọi người tại đó đều ngây ngốc, Phương Cảnh Xán
rõ
ràng
đang
nói
tiếng người, sao bọn họ nghe xong lại
không
hiểu nhỉ?
Quả Quả kéo kéo gấu áo
anh
ý bảo
hắn
nên có chừng có mực.
Trong từ điển của những nào đó hiển nhiên
không
có bốn chữ này, còn con thỏ mũm mĩm
một
cái, vẻ mặt sủng nịnh rồi lại bất đắc dĩ tiếp tục
nói: “Chỉ là
cô
nhóc này quá trì độn, tôi theo đuổi
cô
ấy lâu như vậy mà
cô
ấy hoàn toàn
không
biết,
một
chút phản ứng đều
không
có, còn hiểu lầm tôi là người ai cũng đối tốt nữa.”
Tiêu Quả Quả: “...” Giờ quay qua trách mình?!
Trong não mọi người như bị lốc xoáy quét sạch
một
lần: Làm ơn
đi!!! Bọn tôi hoàn toàn
không
biết đó!
“Cho nên tôi trực tiếp
nói
rõ
với Quả Quả, kết quả khiến
cô
ấy sợ chết khϊếp
không
nói, còn ghét bỏ tôi thích gây chú ý, khiến người khác thù hận
cô
ấy...”
nói
đến đây, Phương Cảnh Xán lại có chút ai oán nhìn Quả Quả
một
cái.
Mà Tiêu Quả Quả lại nhìn mọi người với ánh mắt ‘Mời mọi người chủ trì công đạo cho tôi’.
Tất cả mọi người đáp lại ánh mắt với vẻ: ‘Phương tổng quả
thật
rất gây chú ý! Còn nữa, chúng tôi cũng bị dọa đến chết đó!’.
“Chuyện sau đó mọi người đều biết, Quả Quả nhìn thấy tin
trên
báo, hiểu nhầm tôi cùng Mục tổng có quan hệ, may mắn là trời cao chiếu cố cho tôi có cơ hội làm
anh
hùng cứu mỹ nhân, Quả Quả mới bị tôi làm cho cảm động, cuối cùng đồng ý thành đôi với tôi. Sau khi xác định quan hệ, Quả Quả lo lắng vì
yêu
tôi
sẽ
ảnh hưởng đến công việc, cho nên mới từ chức...” Phương Cảnh Xán
nói
một
hơi, sau đó gằn từng chữ hỏi, “hiện
tại, mọi người đều hiểu
rõ
rồi chứ?”
Mọi người đồng loạt gật đầu, sau đó lại đồng loạt lắc đầu.
Phương Cảnh Xán hơi cúi người, hôn lên khóe môi Quả Quả
một
cái, ánh mắt tràn ngập uy hϊếp nhìn mọi người, “rõ
chưa?”
Mọi người sợ tới mức gật đầu
thật
mạnh.
Lúc này Phương Cảnh Xán mới hài lòng, chịu để
cô
bạn
gái
sắp nổi giận nhà mìnhkéo
đi.
Thế là, tất cả nhân viên nghẹn họng trố mắt đứng nhìn vị Phương tổng
anh
minh thần võ của bọn họ như chú cún con
đi
theo sau
cô
trợ lý
nhỏ
múp míp,
anh
còn ngây thơ kề sát vào người ta tranh công, "Quả Quả, Quả Quả, mới vừa rồi
anh
thể
hiện
tốt
không, em mau khen
anh
đi
nha"...
Tốt cái gì mà tốt,
cô
sắp
đi
rồi,
anh
lại chạy tới đây gây sóng gió…
Trong thang máy.
Tiêu Quả Quả bất đắc dĩ hỏi: “không
phải sáng mai
anh
mới xuất viện sao?”
“Em
không
có ở đó,
anh
ở bệnh viện
một
mình
không
có ý nghĩa gì cả, cho nên lập tức tới đây đón em.” Phương Cảnh Xán vừa
nói
vừa đảo mắt nhìn thùng giấy to đùng đều là những đồ dùng
nhỏ
mình đưa cho
cô
ấy, thấy Quả Quả đều đem tất cả về nhà tâm tình bỗng chốc trở nên rất tốt.
“anh
còn có lý do nào đáng tin hơn chút
không, bệnh viện cũng
không
phải nơi để
anh
chơi đùa!”
cô
rất hoài nghi có phải người này mắc bệnh tăng động
không,
không
có
một
phút nào chịu ngồi yên cả, bảo
anh
ngoan ngoãn nằm im
một
chỗ điều dưỡng vết thương còn khó hơn lên trời.
“Quả Quả, giờ em
không
cần
đi
làm, đến nhà
anh
chơi
đi
mà~” Phương Cảnh Xán hưng phấn đề nghị.
“Ba ngày sau em phải bảo vệ luận án, làm sao có thời gian chơi a!” Quả Quả thở dài.
“Vậy em đến nhà
anh
chuẩn bị là được~” Phương Cảnh Xán tiếp tục bám dính.
Quả Quả
không
hề nghĩ ngợi lập tức cự tuyệt: “không
được,
anh
sẽ
em phân tâm”.
“sẽ
không,
anh
thề tuyệt đối
sẽ
không
quấy rầy đến em.” Phương Cảnh Xán lập tức thề son sắc, sau đó gặp phải ánh mắt hoài nghi của Quả Quả, trong lòng lập tức chột da, yếu ớt sửa lại “anh
sẽ
thật
cẩn thận, tận lực
không
quấy rầy đến em...”
“Đừng có chỉ nghĩ đến chơi, mấy ngày nay
anh
ở nhà chú ý điều dưỡng thân thể, còn nữa
không
cần liên tục gửi tin nhắn cho em, để cho em yên lặng mấy ngày làm cho xong”.
Phương Cảnh Xán vô cùng thất vọng cúi đầu, “Ừ”.
Tiếu Quả Quả ho
nhẹ
một
tiếng “ Những lúc em rảnh
sẽ
gọi điện thoại cho
anh”.
Nghe thấy điểm này, Phương Cảnh Xán lập tức vui vẻ ngẩng đầu nhìn
cô.
Tiếu Quả Quả nhìn lên trời, hai tai có chút nóng lên,
nói
ấp úng, “Ưm, chờ luận văn hoàn thành cùng nhau
đi
xem phim được
không?”
Đây chính là hẹn hò trong truyền thuyết sao?
Phương Cảnh Xán ngẩn người, sau đó vội vàng gật đầu, hai tròng mắt lấp lánh.
Quả Quả bật cười lắc đầu, người này quả
thật
giống trẻ con, hay cáu kỉnh, cũng may dễ dỗ, sống chung cũng
không
quá khó.
Phương Cảnh Xán lái xe đưa Quả Quả về nhà.
Sau khi xuống xe, giúp
cô
mở cửa xe, lại theo sau cốp xe lấy đồ ra,
nói
“anh
giúp em mang đồ lên”.
Quả Quả vội vã xua tay “không
cần, em tự làm được”.
Phương Cảnh Xán biết
cô
không
muốn vì
anh
đang
bị thương, rầu rĩ
không
vui đứng cạnh cửa xe “Quả Quả, khi nào em đem
anh
về gặp ba mẹ em?”
Tiếu Quả Quả trừng mắt, “không
phải
anh
đã
gặp rồi đấy thôi!”.
“Lúc đó
không
giống...”
Tiêu Quả Quả
thật
kiên nhẫn giải thích cho
anh: “Phương Cảnh Xán, hai chúng ta mới chỉ quen nhau
không
được mấy tháng, chính thức xác nhận quan hệ mới được vài ngày mà thôi, ba mẹ em bên này khi biết thân phận
anh
đều nhất trí cho rằng bộ dạng
anh
làm họ bất an, cho nên vẫn là chờ cho quan hệ chúng ta ổn định
một
chút rồi
nói
cho bọn họ biết
thì
tốt hơn, nếu
không
khi bọn họ hỏi tới, ngay cả chính em cũng
không
có đủ sức mạnh thuyết phục bọn họ”.
Cùng Phương Cảnh Xán qua lại,
cô
chỉ
nói
cho
anh
trai mình biết, ba mẹ vẫn
không
biết, nhị vị phụ huynh từ sau khi Phương Cảnh Xán đến nhà vẫn lo lắng
một
hồi chưa yên, nếu bất chợt biết bọn họ kết giao, còn
không
biết
sẽ
lo lắng đến mức nào nào đâu.
Phương Cảnh Xán đặc biệt bi phẫn: “anh
gây bất an chỗ nào chứ!”
Tiêu Quả Quả liếc mắt nhìn khuôn mặt ngay cả giận vẫn khiến hoa nhường nguyệt thẹn kia, giơ tay chặn trước
anh, “Mời
anh
trở về soi gương trước
đi…”
Phương cảnh Xán
thật
sự
lấy di động ra, mở camera trước lên, nhìn
trên
màn hình thấy khuôn mặt đẹp trai của mình, vẻ mặt đặc biệt u buồn, biểu cảm ‘Mình tại sao phải đẹp như vậy, đẹp như vậy’ xót xa thương cảm cho bản thân, biểu cảm
thật
khiên người khác
không
nhịn được nghĩ muốn đánh cho
anh
một
trận.
Tiếu Quả Quả liếc nhìn bóng dáng của mình
trên
cửa kính xe, “Hơn nữa, tướng mạo của em còn như vậy...”
Phương Cảnh Xán cất di động xuống, vẻ mặt thành
thật: “Tướng mạo em
thì
làm sao? Toàn thế giới chỉ có diện mạo của em là xứng đôi với
anh. Những người khác đều làm
anh
chướng mắt!”
“...” người này lại bắt đầu ‘tà thuyết mê hoặc người khác’ rồi. Nhưng mà, nghe vẫn rất lọt tai...
Tiếu Quả Quả ôm thùng giấy
nói, “Được rồi,
không
nháo với
anh
nữa, em lên đây,
anh
cũng trở về nhà sớm
đi”.
“Nga, bye, nhớ gọi điện cho
anh
nha, còn có cùng nhau
đi
xem phim...”
“Biết rồi!”
Tiếu Quả Quả ôm thùng
đi
vào,đi
được vài bước, lúc tới cửa nhịn
không
được ngoái đầu nhìn lại, trông thấy Phương Cảnh Xán vẫn đứng im chỗ đó đưa mắt nhìn mình rời
đi, thấy
cô
quay đầu, hơi ngạc nhiên, tiếp theo lại vui vẻ hướng
cô
vẫy vẫy tay cười cười.
Quả Quả cũng
không
biết giây thần kinh nào của mình bị xúc động, trong lòng bất chợt mềm nhũn thành
một
bãi, đặt thùng giấy xuống, lạch bạch chạy về. Nhân lúc ánh mắt Phương Cảnh Xán còn
đang
ngạc nhiên, vịn bờ vai
anh, nhón chân, hôn lên môi
anh
một
cái, chạm
một
cái
thật
nhanh, sau đó lại nhanh chóng chạy về phía cửa, ôm lấy thùng giấy, lấy chìa mở cửa vào nhà.
Phương Cảnh Xán cúi đầu, sờ sờ môi mình, ánh mắt lóng lánh... a, hóa ra đây chính là mùi vị của tình
yêu
sao! Cảm giác cả người đều say rồi...