Phương Cảnh Xán cả
một
ngày hôm nay đều đắm chìm trong liều buff mang tên “Quả Quả cuối cùng cũng đáp ứng làm bạn
gái
ta”, toàn thân giống như
đang
lên dây cót, phấn khởi trong lòng căn bản
không
ngừng lại được, hơn nữa lại vừa rồi lại bị Thẩm Nham chích thêm
một
phát, buff càng thăng cấp, nhiệt huyết lại càng sôi trào mạnh hơn.
Kết quả của việc phấn khởi này là miệng vết thương bị vỡ ra, đau đến mức gào thét.
Vì thế Tiêu Quả Quả dĩ nhiên
không
đi
được, nhanh chóng
đi
tìm bác sĩ.
Phương Cảnh Thâm cũng bị kinh động
đi
tới, ánh mắt lạnh lùng nhìn vị bác sĩ
đang
bôi thuốc cho em trai, sau đó
nói
với Quả Quả, “Quả Quả,
đi
về nghỉ ngơi
đi,
không
cần để ý đến nó.”
Phương Cảnh Xán dùng ánh mắt ‘Vị bác sĩ này
thật
đáng sợ’ liếc nhìn Phương Cảnh Thâm,khẩn trương
nói: “Quả Quả, em đừng nghe lời
anh
ấy, đấy
không
phải
anh
ruột của
anh!”
“Đừng
nói
lung tung!” Tiêu Quả Quả vỗ
anh
một
cái, “Được rồi, em vẫn nên ở lại chăm sóc
anh
ấy.”
Tránh khỏi nửa đêm
anh
lại gây ra chuyện gì, xem như
cô
sợ
anh
rồi.
Phương Cảnh Xán cảm động hai mắt ngấn lệ, quả nhiên vợ vẫn thương
anh
nhất!
“Bên gia đình nhà em
không
sao chứ?” Phương Cảnh Thâm hỏi.
“không
có việc gì, em
sẽ
gọi điện
nói
với
anh
trai em
một
tiếng”.
một
lát sau Phương Cảnh Thâm rời
đi, vết thương lại
một
lần nữa được xử lý tốt, Phương Cảnh Xán lại mặt nặng mày
nhẹ
hừ hừ.
“anh
sao vậy?” Quả Quả bất đắc dĩ hỏi.
Phương Cảnh Xán bĩu môi quay mặt
đi, mất hứng lầu bầu: “ Phụ nữ bọn em có phải đều thích kiểu người như Phương Cảnh Thâm
không?”
Quả Quả nháy nháy mắt, trả lời: “Người khác sao
thì
em
không
biết, nhưng em
thì
không
thích.”
Phương Cảnh Xán
không
quá tin tưởng quay đầu lại hỏi tiếp, “thật?”
Quả Quả
không
chút do dự gật đầu, “ Ừm,cảm giác rất nghiêm chính, em thích người giống
anh
hơn, trong sáng tự nhiên, thoải mái đáng
yêu”.
Nhưng còn lại là hung hăng càn quấy, cố tình gây
sự...
Phương Cảnh Xán nghe xong hết sức vui mừng, trong lòng thỏa mãn, thoải mái, tiếp theo đều
không
người dỗ chính mình ngoan ngoãn
đi
ngủ.
Sau khi Phương Cảnh Xán ngủ, Quả Quả sợ đánh thức
anh, liền
đi
ra ngoài gọi điện cho
anh
cô.
Trầm Nham cùng Diệp Vi lúc này
đã
không
còn ở hành lang,
không
biết
đã
trở về chưa hay còn
đang
trong phòng bệnh.
Tiêu Mộ Bạch lập tức nhận điện thoại, giọng
nói
có chút vội vàng hỏi: “Quả Quả, em ở đâu? Có bị thương
không?”
“Ách...em ở bệnh viện,
anh
sao lại biết...”
“Vừa mới nhận được tin tức,
đang
muốn gọi điện thoại cho em
thì
em gọi tới, chuyện lớn như vậy tại sao
không
nói
cho người nhà biết? Ba mẹ cũng biết, đều
đang
rất lo lắng cho em”.
“Em
không
phải
đang
nói
đây sao,
không
có việc gì lớn, tuy rằng lúc ấy em có mặt ở
hiện
trường, nhưng
không
bị thương. Những người đó cũng
đã
được giải quyết, để bảo đảm an toàn bệnh viện
hiện
giờ cũng phái người bảo vệ,
không
cần lo lắng cho em”.
“Nghe
nói
Phương Cảnh Xán bị thương rất nặng?” Tiêu Mộ Bạch hỏi, nhưng trong giọng
nói
cũng
không
có bao nhiêu lo lắng, hiển nhiên là
không
quá tin câu trả lời này.
“Đó cũng là do đối thủ cạnh tranh cố ý thả tin đồn, gây nhiễu loạn lòng người. Phương Cảnh Xán
không
có việc gì lớn, bị đâm vào dạ dày,
đã
trải qua phẫu thuật,
không
có gì đáng ngại, em lúc này
đang
ở bệnh viện chăm sóc
anh
ấy, ách, cái kia, em gọi điện cho
anh
cũng vì việc này, buổi tối nay em muốn ở lại bệnh viện, có khả năng
không
về nhà,
anh
đừng nghĩ nhiều nha, chỉ bởi vì
anh
ấy là tổng giám đốc của em, cho nên em mới...”
“Ban đầu
anh
cũng
không
suy nghĩ nhiều” Nghe
cô
giải thích như vậy, muốn
không
nghĩ ngợi nhiều cũng
không
được.
“Ách, dù sao
anh
cũng
nói
giúp em với ba mẹ
một
tiếng, bảo ba mẹ đừng lo lắng. Chuyện khác, chờ ngày mai gặp mặt em
sẽ
nói
rõ
với
anh...”
Chuyện cùng Phương Cảnh Xán xác lập quan hệ
yêu
đương
không
thể
nói
rõ
ràng qua điện thoại được ngay.
Vừa mới cúp điện thoại, phía sau truyền đến
một
thanh
âm
chanh chua của Diệp Vi.
“A,
thật
sự
đúng là thức trắng đêm bồi bên giường bệnh nha! Cậu
không
biết xấu hổ, muốn làʍ t̠ìиɦ nhân của người ta, người nhà cậu có biết
không?”
Tiếu Quả Quả liếc mắt nhìn
cô
ta
một
cái,
nhẹ
nhàng
nói
một
câu: “Câu này nên dành cho
cô
mới đúng.”
Diệp Vi cắn răng hừ
một
tiếng, “Cậu bớt dát vàng lên mặt mình
đi, tôi cùng Thẩm Nham quang minh chính đại kết giao, cậu và Phương Cảnh Xán
thì
sao?Mục Dao mới là vợ
anh
ta, cậu nghĩ mình là gì? Người tình? Hay bạn giường?”
Thẩm Nham mới từ trong phòng bệnh
đi
ra vừa vặn nghe thấy thế, cực kì
không
vui, thấp giọng gằn
một
tiếng, “Tiểu Vi em
đang
nói
bậy bạ gì đấy?”
“Sao em lại
nói
bậy?
sự
thật
đều bày ra trước mắt,
anh
còn muốn vì cậu ta mà
nói
chuyện! Cậu ta trong lòng
anh
chính là ánh trăng sáng,
một
câu em
nói
đều
không
đúng, đúng
không?” Diệp Vi đại khái
đã
có chỗ dựa, ngay có
nói
chuyện cũng có chút khích bác.
“anh
bây giờ mệt muốn chết, em có thể đừng cố tình gây
sự
được
không?”
“Em như thế nào là cố tình gây
sự,
rõ
ràng
anh
bị em
nói
trúng tâm thẹn quá hóa giận...”
"Vợ chồng son phải lý giải cho nhau chứ, cả ngày cứ cãi nhau ồn ào ra thể thống gì nữa, để cho người ta chế giễu à." Sau lưng truyền đến giọng
nói
trầm thấp đầy uy nghiêm của nam giới.
“Ba...”
“Bác Diệp.”
Hai người lập tức ủ rũ.
Người đàn ông trung niên
đi
đến trước mặt Quả Quả, mỉm cười xã giao, “Vị này chắc là trợ lý Tiêu phải
không?”
Quả Quả
không
trả lời mà nhìn ông, “Ngài là?”
Theo như xưng hô ban nãy của Diệp Vi, người này chính là ba của Diệp Vi, nhưng
cô
không
nhớ
rõ
mình
đã
từng tiếp xúc với ông ấy, vì thế cẩn thận hỏi lại
một
câu.
“Ha ha, trợ lý Tiêu
không
biết tôi, lúc trước tôi ở
một
vài tiệc rượu
đã
thấy qua trợ lý Tiêu với Phương tổng cùng tham dự với nhau. Hôm nay vừa vặn có việc tới đây, nghe
nói
Phương tổng ở phòng bên cạnh,
không
biết có tiện vào chào hỏi với Phương tổng hay
không?” Ba Diệp khách khí
nói.
Lúc này, Tiếu Quả Quả tự nhiên muốn hoàn thành trách nhiệm của
một
trợ lí, từ chối
nói: “thật
ngại quá, Phương tổng vừa mới nghỉ ngơi,
không
bằng sáng mai vào thời gian thăm bệnh ngài lại đến?”
“Như vậy a...thật
không
khéo rồi! Vậy
không
quấy rầy Phương tổng nghỉ ngơi, tôi ngày khác lại tới”.
Diệp Vi đứng bên cạnh khinh thường
nhỏ
giọng thầm
thì: “ Kiêu ngạo cái gì, chẳng qua chỉ là
một
trợ lý nho
nhỏ
không
ai biết...”
“Tiểu Vi...” Ba Diệp cảnh cáo
một
tiếng.
Diệp Vi lập tức
không
nói
tiếp.
“Vậy tôi cáo từ trước, hi vọng Phương tổng sớm khôi phục sức khỏe”.
“Ba, con đưa ba xuống lầu”.
Cha con hai người
đi
xuống tầng dưới.
Sắc mặt ba Diệp
hiện
lên vẻ bất mãn trách cứ: “Tiểu Vi, như thế nào càng sống càng như trẻ con vậy? Ba bình thường dạy dỗ con như thế nào?”
Diệp Vi tranh cãi, “ Ba, ba
không
biết,
cô
ta chính là bạn
gái
trước kia của Thẩm Nham,
hiện
tại lại qua lại cùng Phương Cảnh Xán, khắp nơi đều đánh vào mặt con,
thật
sự
khiến con tức giận...”
“Ba mặc kệ
cô
ta trước kia là ai, bây giờ
cô
ta là người của Phương Cảnh Xán, đánh chó phải ngó mặt chủ, chút đạo lý này mà con cũng
không
hiểu? Đắc tội với
cô
ta đối với con có lợi gì?”
Ba Diệp nhìn đứa con
gái
vô luận là dáng người hay dung mạo đều là trăm dặm mới tìm được
một
người, trong con ngươi
hiện
rõ
vài phần tiếc hận.
“cô
ta chỉ là...”
“Mặc kệ
cô
ta có thân phận gì chăng nữa,
hiện
tại cũng là người Phương Cảnh Xán cưng chiều, là người có thể ở bên cạnh câu ta có thể
nói
chuyện được. Đến ta đều phải cho
cô
ta ba phần mặt mũi!” Ba Diệp nhìn thần sắc con
gái
mình còn tức giận, hừ
một
tiếng,“Như thế nào?
không
phục? Con nếu có bản lĩnh đem Phương Cảnh Xán bắt lại trong tay, toàn bộ thành phố A này con đều có thể
đi
ngang
đi
dọc được, cũng
không
cần phải nhìn sắc mặt ta mà làm việc! Cũng
không
cần ta phải hao hết tâm lực thu phục dư luận thừa nhận con là đại tiểu thư Diệp gia?”
Diệp Vi hai tay nắm chặt lại, sắc mặt tái mét, che giấu ánh mắt
không
cam lòng
nói, “Ngay cả loại người như Tiêu Quả Quả mà
anh
ta cũng có thể trèo lên người, con còn
không
trị được? Con cùng ThẩmNham là
yêu
nhau
thật
lòng, sao giống nhau vậy được, với cả, Thẩm Nham cũng
không
kém a”.
Ba Diệp thở dài
một
tiếng, “Gia thế của Thẩm Nham
không
kém, nhưng đặt cạnh Phương Cảnh Xán
thì
chẳng là cái thá gì, ba lần này vì con mà ra mặt, cũng là do con
thật
tâm
yêu
thích con người cậu ta”.
“Ba, con biết ba thương con, lần này con
gái
cám ơn ba...”
.......
Sau khi Diệp Vi cùng ba mình rời
đi, Thẩm Nham vẫn như trước đứng nguyên tại chỗ.
Tiêu Quả Quả thấy
anh
ta cũng
không
cùng
đi, có chút kì quái, cũng
không
để ý,
đang
chuẩn bị tiến vào phòng bệnh, Thẩm Nham đột ngột mở miệng ——
“Em cùng Phương Cảnh Xán
thật
sự
kết giao?”
Tiếu Quả Quả ngừng chân, chậm rãi xoay người, ánh mắt lãnh đạm, nhìn vào ánh mắt
đang
đè nén cảm xúc phức tạp kia, thản nhiên
nói
“Đúng
thì
sao?”
Trầm Nham nghe xong
thì
lập tức bùng nổ, “Tiêu Quả Quả, em điên rồi! Em có biết
anh
ta là ai
không? Em
đang
lãng phí bản thân mình đó!”
“Thành đôi với
anh
thì
không
lãng phí bản thân mình sao?”
Thẩm Nham
không
thể tin được, nhìn Quả Quả, “Sao em lại có thể đem
anh
ta so với
anh?! Mặc kệ em tin hay
không, ít nhất trong lòng
anh
vẫn luôn đem em trở thành vợ của mình, nếu
không
phải... Nếu
không
phải
sự
việc náo loạn đến mức này... Nhưng Phương Cảnh Xán
sẽ
không?
anh
ta
sẽ
cưới em sao? Em sao lại hồ đồ như vậy!”
“Kẹt kẹt”
một
tiếng, cửa phòng bệnh phía sau lưng Quả Quả được đẩy ra
Đôi mắt vẫn còn nái ngủ của Phương Cảnh Xán híp lại, khuôn mặt lạnh lùng nhìn về phía người đàn ông
đang
phẫn nộ ở đối diện, cánh tay duỗi ra, đem Tiêu Quả Quả ôm vào lòng.
Tiêu Quả Quả đầu tiên là giật mình, sau đó nhận ra hơi thở quen thuộc của người nào đó, lập tức nổi giận đùng đùng quay đầu trừng mắt mắng, “ Phương Cảnh Xán, sao
anh
lại chạy loạn xuống giường rồi!”
Phương Cảnh Xán học theo bộ dạng trừng mắt của
cô,
nói
một
cách đương nhiên: “Còn
không
phải vì em chạy loạn trước!
anh
không
nhìn thấy em, đương nhiên muốn tìm em trở về... đều là em sai...”
Quả Quả nhức đầu
không
thôi, đem người này đẩy mạnh vào phòng, “Dạ dạ dạ, là lỗi của em,
anh
mau trở về giường
đi”
“Vậy em về nằm cùng
anh!”
“Nằm cái đầu
anh
á!”
“không
về với
anh,
anh
sẽ
không
nằm!”
“anh
gây
sự
nữa em
đi
gọi
anh
trai
anh!”
“Gọi
thì
gọi!
anh
muốn cáo trạng, em nửa đêm trốn
anh
ra ngoài
đi
gặp người đàn ông khác!”
“anh
đừng nháo nữa, có tin em
thật
sự
nửa đêm
đi
ra ngoài tìm người đàn ông khác
không?”
“Oa, em
không
thương
anh...”
....
Ngoài cửa, toàn thân Thẩm Nham run rẩy, đấm mạnh lên tường.
Trong phòng, Phương Cảnh Xán giằng co nửa ngày rốt cục
không
cam lòng nằm
trên
giường, Tiêu Quả Quả ngồi ghê bên giường, nâng tài liệu lên đọc.
Phương Cảnh Xán nhắm mắt
một
lúc lại mở ra, “Quả Quả...”
“Làm sao?”
“anh
sẽ
cưới em!” Ngữ khí vô cùng nghiêm túc trịnh trọng.
“...”
“Chỉ cần em gật đầu, ngày mai chúng ta đến cục dân chính làm giấy đăng kí kết hôn.”
“Mau ngủ
đi.”
“Ờm”.
Trong đêm khuya tĩnh lặng, dưới ành đèn vàng ấm áp, trong đôi mắt của
cô
gái
hiện
lên ánh nhìn ôn nhu dịu dàng.