Chương 24

Phương Cảnh Xán có nghĩ thế nào cũng

không

ngờ rằng mình

sẽ

có tình địch. Khi

anh

thấy Quả Quả nhà

anh

được người đàn ông khác ôm vào ngực, toàn thân trở nên bối rối,

anh

cố gắng kiềm chế nội tâm

đang

tức giận bừng bừng chờ Quả Quả dùng bàn tay múp míp của mình tát bay người kia. Nào ngờ



không

chỉ ngoan ngoãn đứng yên mà mặt mày còn ngây thơ vừa

nói

vừa cười với người đàn ông đó.

Mất

đi

lý trí, Phương Cảnh Xán thiếu chút nữa giống tên rời cung lao thẳng tới chỗ Quả Quả, nhưng ở vừa nhấc chân lên

thì

bi kịch phát

hiện

rằng thân phận của mình bây giờ căn bản

không

có tư cách chất vấn, Quả Quả còn chưa phải của

anh.

Nghĩ tới việc hôm nay tan tầm



không

nói

một

tiếng nào

đã

bỏ

đi, nhắn tin

thì

không

trả lời, điện thoại cũng

không

nhận, Phương Cảnh Xán càng thêm hốt hoảng, chẳng lẽ



thật

sự

không

có cảm giác với mình, thậm chí còn chán ghét sao? Nếu lúc này tùy tiện bước thêm

một

bước, liệu



ấy có thấy mình phiền phức

không?

Khi phát

hiện

Tiêu Quả Quả xoay người nhìn đến mình

thì

phản ứng đầu tiên vòng ra phía sau người đàn ông kia tránh né mình, trái tim bằng thuỷ tinh bảy màu của trai tơ Phương Cảnh Xán nhất thời như rơi xuống mặt đất vỡ thành những mảnh vụn…

Thấy vẻ mặt Phương Cảnh Xán chuyển từ Hỏa Diệm sơn bừng bừng sang núi Phú Sĩ xanh mét, cuối cùng hai tay nắm chặt siết chặt lại, hồn bay phách lạc rời

đi, Tiêu Mộ Bạch đẩy đẩy kính, liếc mắt nhìn



em

gái

đứng bên hỏi: “không

đi

giải thích sao?”

Lúc thấy

anh

quay lưng rời

đi, quả

thật

lúc đó thiếu chút nữa Tiêu Quả Quả

đã

đuổi theo, nhưng cuối cùng vẫn bình tĩnh trở lại, “Cố ý đuổi theo để giải thích này nọ, cứ thấy là lạ sao ấy…”

Tiêu Mộ Bạch trầm ngâm

nói: “Phương Cảnh Xán, người này cũng

không

tệ như lời đồn… ”

Nghe giọng điệu đánh giá nghiêm túc của

anh

hai, Tiêu Quả Quả khẽ mỉa mai: “anh

đừng nghĩ nhiều, em cùng

anh

ta căn bản là

không

thể nào, bất kể là phương diện nào đều chênh lệch quá lớn!

anh

ta hẳn có tám phần là thấy em nhất thời mới mẻ, xong rồi lại đâu vào đó thôi…”

“không

hẳn là vậy…” Tiêu Mộ Bạch lẩm bẩm.

Người trong giới đều biết, mấy năm nay bên người Phương Cảnh Xán

không

có người phụ nữ nào, cũng chưa từng nghe

nói

anh

ta có quan hệ mập mờ với ai đó, chứ đừng

nói

là chủ động theo đuổi.

một

thời gian dài, trừ bỏ việc xung quanh

không

có ai, ánh mắt lại khắt khe… cùng với ngoại hình ấn tượng như vậy, cũng khó tránh khỏi việc có người hoài nghi giới tính

anh

ta có vấn đề. Nhưng hôm nay tận mắt chứng kiến,

anh

lại có suy đoán mới, trừ bỏ những yếu tố ngoại nhân khác, có phải hay

không

là bởi vì mắt thẩm mĩ của

anh

ta có chút khác biệt?

Lúc Quả Quả

không

để ý,

anh

đón nhận tầm mắt của Phương Cảnh Xán, giống như khıêυ khí©h

anh

ta,

anh

ôm em

gái

mình

một

lát, kết quả là ánh mắt người kia như sắp phát hỏa,

không

chút nào che dấu

sự

ghen tị, hẳn là vì rất thích

đi. Nhưng sau đó

anh

ta

không

có kích động xông lên đánh mình

một

phát, mà nhân lúc chưa mất khống chế đè nén lửa giận rời

đi, đây là để ý

đi…

Người đàn ông này quả

thật

thích Quả Quả, điểm này

anh

có thể khẳng định.

Chẳng qua là phần thích này có mấy phần

thật

lòng

thì

còn cần thời gian để kiểm nghiệm…

Tiêu Quả Quả mới vừa rồi

không

nghe



lời

nói

của

anh

mình, hỏi lại: “anh

nói

gì cơ?”

Tiêu Mộ Bạch vỗ

nhẹ

đầu

cô, “không

có gì,

anh

nói

em còn

nhỏ, những chuyện như vậy

không

cần phải gấp, hoàn toàn có thể xem xét thêm

một

chút. Lúc trước Thẩm gia vẫn thúc giúc hai đứa kết hôn,

anh

đã

không

đồng ý, bây giờ

thì

ngược lại, bớt lo rồi…”

Lời

nói

lộ



ý ghét bỏ.

Đối với người từ

nhỏ

đã

tranh đoạt em

gái

cùng mình, lại nhiều lần khiến mình và em

gái

cãi vã ầm ĩ đến mức ở nhà

không

có được ngày yên ổn, dĩ nhiên Tiêu Mộ Bạch hoàn toàn

không

thể có ấn tượng tốt được.

Về phần Phương Cảnh Xán, tuy rằng tạm thời

không

có biết nhiều, nhưng chỉ dựa vào ánh mắt của

anh

ta,

thì

phải khiến

anh

nhìn

anh

ta với cặp mắt khác xưa vài phần.

“Tối nay đem đồ đạc thu dọn, ngày mai tan tầm

anh

sẽ

giúp em chuyển nhà.” Tiêu Mộ Bạch dặn dò.

“Ừm, em biết rồi,

anh

về nghỉ ngơi sớm

đi!” Tiêu Quả Quả gật đầu, vẻ mặt có chút

không

yên lòng.

*

Trong phòng KTV

Phương Cảnh Xán uống say như chết, gào thét cả đêm, “Tình

yêu

đến quá nhanh giống như lốc xoáy… Thế giới của ta như mưa rền gió dữ…”

Gào đến khàn cả giọng, lại bắt đầu giống như ruồi bọ cứ ở trong phòng

đi

qua

đi

lại, “Làm thế nào, làm thế nào, nên làm gì đây… Làm sao mới khiến người đàn ông đó chịu thua? Bữa tối lãng mạn dưới ánh nến? Dùng đèn LED ở quảng trường trung tâm đưa tới thông báo? Hay là trực tiếp đưa cho



ấy

một

chiếc nhẫn kim cương to bằng quả trứng bồ câu để cầu hôn? Quả Quả có phải hay

không

không

thích dạng người như mình, cảm thấy

không

an toàn? Mình có cần

đi

Hàn Quốc chỉnh dung toàn bộ, làm mặt xấu hơn

một

chút? Hay là mình trực tiếp cởi nằm

trên

giường



ấy là được…”

“Dừng dừng, dừng lại ngay cho tớ - đừng có vòng vo qua lại nữa!” Mục Dao

không

thể nhịn được nữa,

một

đá đem

anh

vấp ngã.

Phương Cảnh Xán nằm

trên

sô pha,

không

động đậy, giống như chó con

không

nhà để về, cúi đầu trông rất đáng thương, “Mình bị Quả Quả chán ghét rồi…”

“Cậu cứ dính người ta cả ngày như keo 502, hận

không

thể 24h mỗi giây mỗi phút đều ở bên người ta, cho dù là thần tiên cũng cảm thấy cậu phiền lắm! Cũng

không

phải là con nít,

đã

là người lớn rồi, còn giống như mấy đứa nhóc, gặp chuyện như vậy lập tức đại loạn, đến ngày hôm nay chỉ có

một



bé mà cũng

không

cưa đổ được, mình cũng phục cậu rồi đấy!” Mục dao chống nạnh, nước miếng bay tứ tung, giống như súng máy mà quát

anh.

“Mình lại

không

biết phải theo đuổi con

gái

nhà người ta như thế nào…” Phương Cảnh Xán rơi lệ, ra vẻ như mình rất thuần khiết.

“Cậu chưa ăn thịt heo chẳng lẽ chưa thấy heo chạy hả? Có trường hợp thành công điển hình ngay trước mắt cậu mà cậu còn

không

học được

một

cọng lông nào sao!”

Phương Cảnh Xán hừ

một

tiếng: “Trường hợp thành công điển hình? Cậu

nói

ông

anh

mặt than của mình ấy hả?”

Mục dao thở dài, thôi coi như bỏ qua mất lời lúc nãy

đi, “Bỏ

đi, mình cũng

không

trông cậy cậu học tới level như vậy. Cao quý lạnh lùng, xuất trần thoát tục gì đó, đời này cũng

không

liên quan đến cậu. Cậu là đóa hoa tú cầu cả đời này cũng

không

thể biến thành Thiên sơn tuyết liên được…”

“Hoa tú cầu

thì

sao?

không

cho phép cậu làm nhục hoa tú cầu…” Phương Cảnh Xán say khướt

nói.

“Mặc kệ là hoa gì, mình hỏi cậu, cậu có biết thế nào là lạt mềm buột chặt

không?”

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Phương Cảnh Xán lẩm bẩm.

Mục Dao nhẫn nại thành khẩn

nói: “Tình

yêu

giống như

một

nắm cát, cậu càng nắm chặt, cát càng trôi nhanh. Ngàn y trăm thuận để tán

gái

chỉ là hạ sách. Như gần như xa mới là vương đạo.”

“Như gần như xa?” Phương Cảnh Xán nâng trán, hai mắt lờ đờ mê ly, “Nhưng mà mình

không

nhịn được… Chỉ mỗi việc kiếm chế

không

bổ nhào vào người



ấy thôi mình cũng

đã

hết sức tự chủ rồi… Mình rất muốn lăn qua lộn lại với Quả Quả ở

trên

giường a…”

Mục Dao chết lặng, liếc nhìn cái đống

đang

lăn qua lăn lại

trên

sofa, hoàn toàn từ bỏ chuyện khuyên nhủ.

*

Phương Cảnh Xán xoắn xuýt cả đêm, vẫn cảm thấy mình

không

làm được như trước. bởi vì chỉ cần vừa nhìn thấy

cô,

anh

đã

không

nhịn được mỉm cười, làm sao có thể đối xử lạnh nhạt với



được…

Mãi đến sáng hôm sau,

anh

thấy Tiêu Quả Quả từ

trên

xe người đàn ông tối hôm qua bước xuống, bắt gặp



cười tươi như hoa vối người đàn ông khác…

Sau chuyện tối qua, Tiêu Quả Quả thấy Phương Cảnh Xán có chút lúng túng: “Xin chào, giám đốc… ”

“Ừ.” Phương Cảnh Xán nhanh chóng phục hồi tinh thần vô cũng hỗn độn của mình,

anh

hơi gật đầu với



một

cái rồi

không

ngừng bước nhanh về phía trước.

Thấy

anh

có vẻ lạnh lùng với mình, Tiêu Quả Quả hơi sửng sốt

một

chút, thầm nghĩ rằng tại

anh

có việc gấp nên mới

đi

nhanh như vậy, nhưng trong lòng ít nhiều vẫn để ý.

Tối hôm qua, sau khi

anh

hai rời khỏi,



vốn tưởng rằng với tính cách của

anh,

anh

nhất định

sẽ

gọi điện thoại cho



hỏi



đầu đuôi

sự

việc, lại

không

ngờ suốt cả đêm qua điện thoại



không

có chút động tĩnh nào.

Sáng nay,



vẫn lo lắng

anh

sẽ

lại xuất

hiện

phô trương như trước, ngờ đâu trước cửa sân trường từ đầu đến cuối đều rất an tĩnh…

Lúc ngồi

trên

xe

anh

hai,



vẫn còn lo lắng sau khi đến công ty,

anh

sẽ

quấn lấy



hỏi lung tung này kia, nhưng

không

ngờ

anh

chẳng hỏi gì cả…

Tất cả những chuyện quấy nhiễu



thường ngày đều

không

có phát sinh, đáng lý



phải thấy thả lỏng chứ, sao lại cảm thấy hơi nặng nề thế này.

Mấy ngày nay hạng mục bận rộn hôm trước cuối cùng cũng kết thúc, công ty họp nguyên buổi sáng,



và Phương Cảnh Xán

không

có cơ hội nào để

nói

chuyện riêng.

Mọi việc đều giống như thường ngày, nhưng

không

biết tại sao ở hội nghị hôm nay



lại cảm thấy mình bị đè nén

một

cách kì lạ.

Vốn cho rằng dù là

một

cuộc hội nghị nghiêm chỉnh,

anh

cũng

sẽ

ngẫu nhiên đến gần

cô, dặn dò



ghi chép lại những điểm quan trọng, hoặc hay

nói

những lời dạy bảo

cô, còn thường xuyên giữ vẻ mặt nghiêm túc đó, rồi lại gõ lên laptop những lời như “Đầu bọn họ to như vậy chỉ để trưng ra thôi sao", “anh

biết có

một

nhà hàng lẩu rất ngon, tối nay cùng

đi

ăn

đi” “Quả Quả, hôm nay đôi giày em mang rất đẹp”, “Sáng mai mua dùm

anh

bánh rán và trái cây ở căng teen trường.” Toàn là những câu

nói

lảm nhảm. Có lúc còn ấu trĩ vừa nghe nhân viên báo cáo, vừa nhàm chán vẽ nguệch ngoạc, còn hỏi



anh

vẽ hình



nhóc mập mạp đó có giống



hay

không…

Mà hôm nay, cả

một

buổi họp suốt hai tiếng rưỡi, Phương Cảnh Xán đều

không

thèm liếc



lấy

một

cái, những lúc đề cập đến vấn đề công việc,

anh

cũng chỉ dùng giọng điệu lạnh lùng để giải quyết vấn đề.



cố gắng tự

nói

với mình, chỉ là vì hạng mục lần này rất quan trọng nên

anh

mới nghiêm túc như vậy, nhưng trong lòng



vẫn khó mà

không

cảm thấy khác thường.

Cuối cùng hội nghị cũng kết thúc, Tiêu Quả Quả đem tài liệu

đã

chỉnh sửa qua cho

anh, nghe thấy giọng

nói

của

anh

có chút khàn khàn, nên



lo lắng hỏi: “Giám đốc, có phải cổ họng

anh

không

được thoải mái hay

không?

anh

bị cảm sao? Tôi

đi

mua thuốc cho

anh

nha?”

“không

cần đâu.” Phương Cảnh Xán cầm văn kiện trong tay của



xong

thì

đi

vào phòng làm việc.

“…”

Tiêu Quả Quả cũng

không

biết rốt cuộc



đã

chịu đựng thế nào cho đến giờ tan tầm.

Sáng nay



đã

sớm chuẩn bị tâm lý, Phương Cảnh Xán

không

hề nghiêm túc với

cô,



cũng chưa từng ôm bất kỳ mộng tưởng với

anh. Nhưng

không

ngờ dưới tình huống này,



lại cảm thấy suốt cả biểu chiều đều

không

thể điều chỉnh lại tâm tình của mình. Thậm chí



còn ôm mong đợi

một

giây nào đó

anh

sẽ

tìm

cô, vặn eo bẻ cổ dùng giọng

nói

nũng nịu

nói

với

cô: “Quả Quả,

anh

mệt quá, tới đây cho

anh

ôm

đi…”

Hôm nay phải tăng ca, Phương Cảnh Xán xử lý công việc với tốc độ cực nhanh, sau bữa tối, Tiêu Quả Quả bắt đầu ở bên cạnh hỗ trợ cho

anh, trong căn phòng to như vậy, chỉ có tiếng gõ bàn phím, thỉnh thoảng có hai ba câu đối thoại, hoàn toàn

không

có chút trao đổi nào khác ngoại trừ công việc.

Lúc này, di động của



reo lên, là

anh

hai



gọi.

Tiêu Quả Quả cẫn thần nhìn

anh

một

cái xin chỉ thị: “Giám đốc, tôi có thể nghe điện thoại

không?”

“Được.” Phương Cảnh Xán thuận miệng đáp lại

một

tiếng, tiếp tục vùi đầu vào đống văn kiện.

Tiêu Quả Quả

đi

xa ra

một

chút,

nhỏ

giọng

nói

điện thoại: “Alô, sao ạ?

anh

đã

đến đây rồi ư? Chẳng phải em

nói

với

anh

tối nay em phải tăng ca,

không

biết khi nào mới về được sao, hay là hôm khác

đi! Được được được, em biết rồi…”

Tiêu Quả Quả vừa mới

nói

điện thoại xong về lại bàn làm việc, trong văn phòng đột nhiên tối đen.

“Á…” Tiêu Quả Quả kinh hãi hô lên

một

tiếng “Cúp điện rồi?”