Tiêu Quả Quả nhảy dựng lên, nhanh chóng gào to hỏi: “Cửa sau sân vận động là ở đâu?”
Tống Kiêm Gia im lặng nhìn
cô, “Cậu
đi
đâu vậy! Người cũng
đã
đến, sao
không
gặp
một
lần?”
“Mình, mình… mình còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý!” Tiêu Quả Quả bối rối
nói.
“Gặp
anh
trai
thì
cần gì phải chuẩn bị tâm lý chứ?”
“Cậu
không
hiểu đâu, cậu
không
biết trước đây tớ
đã
nói
quá đáng thế nào với
anh
ấy đâu, ngay cả câu như ‘Sau này nếu em có chia tay với Thẩm Nham
thì
sẽ
giảm ba cân’ cũng
nói
được đấy? Bây giờ
đã
chứng minh được tất cả đều là họa từ miệng ra, ở trước mặt
anh
trai, mình
đã
vì Thẩm Nham mà đời này mất hết mặt mũi rồi.” Tiêu Quả Quả ảo não, vội vàng
nói, “Chẳng may
anh
mình tìm hỏi mình ở đâu
thì
các cậu cứ
nói
không
biết,
không
nói
nhiều với cậu nữa, tớ
đi
trước đây, tạm biệt!”
Mặc kệ, trước hết tìm chỗ trốn
đã!
Tiêu Quả Quả nhanh chóng chạy tới cửa sau, kết quả là vừa chạy tới cửa liền thấy
một
bóng người quen thuộc, đêm hôm khuya khoắt lại mặc quần áo đen khiến
cô
thiếu chút nữa
không
thấy
rõ, tự mình chui đầu vào lưới…
Tiêu Quả Quả đột nhiên phanh gấp, cả người bị dọa sợ mà đầy mồ hôi lạnh, nhanh chóng trốn phía sau
một
cây cột ở bên cạnh, trong lòng thầm mắng Tiêu Mộ Bạch vô số lần.
“Em cho rằng với thể hình này của em mà có thể trốn được đằng sau cậy cột đó sao?”
Cách đó
không
xa truyền đến
một
giọng nam điềm tĩnh.
Tiêu Quả Quả nghiến răng kèn kẹt, sống lưng cứng ngắc rất
không
cam tâm tình nguyện mà bước ra.
Ăn
nói
độc địa! Em là em
gái
ruột của
anh
đó!
“Tại sao
anh
lại ở cửa sau?” Vẻ mặt Tiêu Quả Quả vì bị mắc mưu mà uất ức chất vấn.
Tiêu Mộ Bạch cầm chìa khóa xe trong tay, mang theo túi hồ sơ,
không
nhanh
không
chậm
đi
lên phía trước, mặt
không
chút thay đổi, hỏi lại: “anh
có
nói
là đứng ở cửa trước sao?”
Tiêu Quả Quả nhớ lại nội dung tin nhắn,
thật
đúng là
không
có,
anh
ấy chỉ
nói
là chờ ở cửa, nhưng
không
có
nói
cửa nào. Chết tiệt
thật, người này khẳng định
đã
sớm đoán được mình nhất định
sẽ
chạy trốn từ cửa sau! Kết quả là bị
anh
ấy bắt quả tang! Xảo trá, xảo trá,
thật
xảo trá mà…
Tiêu Mộ Bạch mặt lạnh như băng nhìn
cô, “Định trốn
anh
đến khi nào?”
Tiêu Quả Quả ủ rũ, bới tóc, ỉu xìu
nói, “Em
thật
sự
không
biết nên đối mặt với
anh
như thế nào…”
Nãy giờ Tiêu Mộ Bạch đứng đây ôm cây đợi thỏ, mặc dù
đã
khiêm tốn lắm rồi, nhưng chỉ cần ai chú ý đến con người này
thì
sẽ
không
tự chủ mà dừng bước. So với việc Phương Cảnh Xán này chỉ cần vừa xuất
hiện
liền tỏa ánh hào quang tràn đầy màu sắc đoạt lấy ánh mắt người khác,
thì
Tiếu Mộ Bạch như viên ngọc đen xuất
hiện
trong màn đêm, dễ dàng bị người ta bỏ qua, nhưng nếu bất chợt phát
hiện,
sẽ
có loại mừng rỡ hứng khởi khi nhặt được bảo vật.
Bởi vì vẻ ngoài lạnh nhạt giữ khoảng cách người ngoài, vẻ mặt
không
giận mà uy, khiến
một
vài nữ sinh tò mò vẫn đứng ở
một
bên vụиɠ ŧяộʍ đánh giá mà
không
dám tiến lên hỏi ‘anh
giảng dạy ở khoa nào vậy?’, ‘Tại sao trước kia chưa từng thấy
anh?’
Cũng
không
thể trách sinh viên có hiểu lầm như vậy, Tiêu Mộ Bạch
thật
sự
có khí chất rất giống nho sĩ phong kiến, hơn nữa lại ở trường học thế này, rất dễ dàng bị hiểu lầm thành giảng viên hoặc giáo sư…
Lúc này
anh
đột nhiên lại
nói
chuyện với
một
nữ sinh trẻ tuổi, nội dung lại mập mờ, mấy nữ sinh ở gần đó chú ý
anh
đã
lâu đều vì bát quái mà rất kích động, phản ứng đầu tiên là tự hỏi: thầy trò
yêu
nhau sao?
Sau khi thấy
rõ
cô
gái
kia là ai,
thì
họ khϊếp sợ gấp mấy lần, thậm chí có người còn lớn tiếng
nói
to!
“A a a, đó
không
phải là Tiêu Quả Quả sao?”
“Tiêu Quả Quả? Tiêu Quả Quả là ai?”
“Là người mà Phương Cảnh Xán theo đuổi ấy!”
“Trời ạ,
không
thể nào, đây là tình huống gì? Nɠɵạı ŧìиɧ hả? Ôi trời ạ! Thời buổi này rốt cuộc là làm sao vậy? Khẩu vị các soái ca sao đều khác người hết thế này? Vật vả lắm tôi mới giảm được vài cân, Bây giờ
không
biết có nên tăng lại vài cân
không
đây?”
……
Tiêu Mộ Bạch nhíu mày nhìn bộ dạng trốn tránh mình của Tiêu Quả Quả ở đằng xa,
không
vui
nói: “Tới đây.”
Tiêu Quả Quả
đi
với tốc độ ốc sên lại gần, thấy Tiêu Mộ Bạch giơ tay lên, bị dọa sợ đến mức vội vàng rụt cổ nhắm mắt lại, nhưng mà bàn tay
anh
chỉ vuốt ve đầu
cô
nhẹ
nhàng như lông chim.
“Gầy.” Tiêu Mộ Bạch thở dài
một
tiếng, “Về nhà
đi,
anh
làm cho em vài món ngon.”
Nhất thời sóng mũi Tiêu Quả Quả hơi cay cay, suýt chút nữa là rơi nước mắt.
anh
trai
cô
thoạt nhìn đặc biệt nghiêm khắc đáng sợ, hơn nữa lại hay
nói
mấy lời độc miệng, nhưng
thật
ra là
một
người rất có nguyên tắc,
cô
mập thành ra như vậy
một
phần cũng do
anh
trai mình.
Lúc đầu Tiêu Mộ Bạch còn rất nghiêm túc muốn làm tròn trách nhiệm của
một
người
anh
trai, dạy dỗ
cô
em
gái
này
một
trận, kết quả cũng
không
biết thế nào
anh
lại trở thành
một
người
anh
trai chuyện gì cũng chiều theo ý
cô.
Mọi người có thể tưởng tượng xem.
một
cậu nhóc tám tuổi nghiêm mặt muốn dạy dỗ em
gái
mình, “không
được, hôm nay em
đã
ăn ba cái bánh ngọt rồi”, cuối cùng cũng đành phải chịu thua trước đòn tấn công bằng nước mắt của tiểu loli, cho
cô
hết phần bánh ngọt của mình và tất cả đồ ăn vặt còn lại.
Lúc Tiêu Quả Quả hơn mười tuổi
đang
học sơ trung, là thời kỳ chống đối, ngày nào cũng đối đầu với
anh, lúc nào
nói
chuyện cũng sẵng giọng,
anh
cô
bảo
đi
đông
thì
cô
đi
tây. Sau này
anh
không
quản mặt mũi, đổi chiêu với
cô, bỏ mấy tháng khổ công học nấu nướng, học xong trở về nấu rất nhiều món ngon, từ đó thuần phục Tiêu Quả Quả thành người biết nghe lời, ngày ngày luôn
đi
theo
anh
chỉ mong
anh
nấu cho
cô
một
bữa cơm.
Quan hệ giữa
anh
em họ vốn rất tốt, cho đến mấy tháng trước, là trận cãi vã lớn nhất từ trước tới nay của hai người.
Bây giờ nghĩ lại, thấy mình vì
một
người đàn ông mà làm tổn thương
anh
trai, trong lòng
cô
vô cùng áy náy.
Ánh mắt tò mò ở xung quanh càng ngày càng nhiều, trước khi
anh
trai
cô
nghe được những lời
không
nên nghe, Tiêu Quả Quả vội vàng kéo
anh
đến
một
nơi yên tĩnh để
nói
chuyện.
“anh, em xin lỗi, em sai rồi…” Tiêu Quả Quả mặt nhăn mày nhó
nói, xong lại nhìn
anh
bằng ánh mắt oán trách, “Nhưng mà
anh
cũng sai, tại sao ngay từ đầu
anh
không
nói
thẳng cho em biết bộ mặt
thật
của
hắn?
anh
đã
sớm biết chuyện của Thẩm Nham cùng Diệp Vi phải
không!”
“Thẩm gia bên kia vẫn luôn mong hai đứa sau khi tốt nghiệp lập tức kết hôn, còn đặc biệt đến nhà chúng ta bàn bạc. Sau đó,
anh
ngầm điều tra Thẩm Nham, bởi vì sợ em tức giận, nên mới
không
muốn
nói
cho em biết.”
nói
tới đây, sợ
cô
mất hứng, nên liền bổ sung thêm
một
câu, “Dù sao đối phương cũng là người sống chung với em cả đời …”
“Đây là kết quả điều tra của
anh, em muốn xem
không?” Tiêu Mộ Bạch đưa ra
một
túi văn kiện màu nâu cho
cô.
Tiêu Quả Quả chần chừ
một
chút rồi nhận lấy, tiện tay lật lật xem
một
chút, khϊếp sợ khi phát
hiện
được ngay cả việc mướn phòng đều được ghi lại, từ thời gian tới địa điểm, từ thời điểm
đi
vào đến lúc
đi
ra, tất cả đều
rõ
ràng… Hơn nữa,
anh
trai
cô
đã
bắt đầu điều tra Thẩm Nham từ nửa năm trước.
Lúc đó
cô
một
lòng
một
dạ với Thẩm Nham, nếu biết
anh
trai nghi ngờ
hắn
ta, còn dùng cách theo dõi này để điều tra quả
thật
cô
sẽ
không
vui, càng sợ nếu Thẩm Nham biết
sẽ
không
vui, cũng khó trách đến bây giờ
anh
mới
nói
cho
cô
biết…
“hắn
ta vẫn luôn rất bí mật, đến hơn
một
tháng trước
anh
mới có được chứng cứ xác thực. Lúc ấy sở dĩ
không
nói
cho em biết Thẩm Nham bên ngoài… nɠɵạı ŧìиɧ, là vì hy vọng em có thể thông qua việc xem mắt, gặp được người tốt hơn, cho dù sau này có chia tay, cũng
không
đến phiên
hắn
mở miệng…” Tiêu Mộ Bạch
nói
tới đây, giọng
nói
có phần tức giận, nhưng ngay sau đó bất đắc dĩ
nói, “Ai biết em lại cố chấp như vậy…”
Tiêu Quả Quả nghe xong nghĩ lại mà thấy sợ, nếu
anh
ấy biết cho đến tận bây giờ
cô
vẫn chưa bao giờ trở thành bạn
gái
chính thức của Thẩm Nham, cũng có thể
nói
cô
chỉ là bạn
gái
dự phòng mười mấy năm nay,
không
biết đến lúc đó
anh
hai
sẽ
bị chọc tức đến thế nào nữa…
Tiêu Mộ Bạch cẩn thận đánh giá
cô
một
lượt, vẻ mặt mừng rỡ, “Nhìn em mặc dù có gầy
một
chút, nhưng dù sao cũng
không
phải gầy
đi
do giảm cân,
anh
cũng yên tâm. Cũng may còn
không
có ngu ngốc đến mức…”
Người này vừa rồi còn tốt tính
một
chút, giờ lại bắt đầu
nói
năng độc địa rồi, Tiêu Quả Quả đen mặt nghiêm giọng hỏi: “Làm sao
anh
biết em
không
có giảm béo?”
“Ngửi thấy mùi thịt nướng
trên
người em.”
“…” Được rồi.
Tròng kính của Tiêu Mộ Bạch do ánh sáng của đèn đường phản chiếu lóe sáng lên, giang rộng hai tay ra ôm
cô, “Là
anh
không
tốt,
không
nên tức giận với em, làm ra vẻ mặc kệ em, khiến em chịu uất ức, ngày mai trở về nhà
đi.”
Hiếm khi Tiêu Mộ Bạch tính tình tốt như vậy khuyên mình về nhà, Tiêu Quả Quả cũng
không
có cách nào từ chối, bối rối
nói: “thật
ra
thì
em cũng
đã
tìm được phòng ở rất tốt,
đang
chuẩn bị đợt này hết bận
thì
sẽ
chuyển qua…”
Tiêu Mộ Bạch nhíu mày, “Vẫn còn giận
anh
sao?”
“không
có! Chỉ là gần chỗ em
đi
làm thôi!” Tiêu Quả Quả giải thích.
“Vậy
thì
từ chức
đi,
anh
đã
sắp xếp sẵn cho em
một
công việc tốt rồi.” Tiêu Mộ Bạch thẳng thắn
nói.
Tiêu Quả Quả nghe vậy trong lòng hơi khó chịu, cũng
không
biết là vì giọng điệu cứng rắn trước sau như
một
của
anh, hay là vì
anh
hai bắt
cô
phải từ chức, ngập ngừng
nói: “Em
không
muốn từ chức, công việc này em phải vất vả lắm mới giành được, bỏ ra rất nhiều công sức, cũng có thể học được rất nhiều thứ…”
“Công ty nào?” Tiêu Mộ Bạch hỏi. Bởi vì lần trước bị
cô
chọc tức, trong lúc nóng giận,
anh
quả
thật
chẳng thèm quan tâm đến chuyện của
cô, cho nên cũng
không
biết
rõ
trong khoảng thời gian này
cô
đã
sống thế nào.
“Tập đoàn Phương thị.” Tiêu Quả Quả trả lời.
Tiêu Mộ Bạch nghe vậy, vẻ mặt có chút kinh ngạc, “Chi nhánh nào?”
“Là Tổng công ty…”
Tiêu Mộ Bạch kinh ngạc
nói: “Làm nhân viên lao công ư?”
Tại sao tất cả mọi người đều phản ứng như thế này hết vậy!
Tiêu Quả Quả ủ rũ, “Là trợ lý Tổng giám đốc.”
“không
phải
anh
hoài nghi năng lực của em, chẳng qua là muốn vào Phương thị
thật
sự
không
phải dễ, cho dù
anh
có nhờ vào quan hệ, cũng
không
nhất định giúp em vào làm ở đó được, huống chi lại làm ở vị trí cao như vậy.” Tiêu Mộ Bạch thành
thật
nói.
Tiêu Quả Quả tỏ vẻ ‘em
gái
anh
chính là như vậy đó’, “anh
đừng quá coi thường người ta được
không! Là vàng
thì
luôn tỏa sáng! Huống hồ em còn bự như vậy!”
Xem ra tinh thần em
gái
mình
không
tệ, còn có thể
nói
đùa, hoàn toàn
không
nằm trong dự đoán ‘đang
sa sút tinh thần’ của
anh. Vẻ mặt Tiêu Mộ Bạch có chút sâu xa,
nói: “Phương thị… em có thể tiếp tục làm, quả
thật
chỗ đó rất tốt cho em, có điều em vẫn phải chuyển về nhà ở, cùng lắm
thì
anh
đưa đón em
đi
làm.”
Tiêu Quả Quả bất đắc dĩ, “Em
không
phải là con nít,
anh
không
cần phải khoa trương như vậy được
không?”
“Chờ tới ngày em
không
còn phải để
anh
bận tâm nữa rồi hãy
nói
câu này!”
Tiêu Quả Quả làm sao có thể đồng ý để cho
anh
hai của mình đưa đón
đi
làm được chứ, bèn
nói
“Em thấy
đi
xe bus được rồi mà, dù sao
thì
từ công ty tới trường học cũng
không
xa lắm, em quen rồi…”
“Em
không
gạt
anh
việc gì đấy chứ?” Tiêu Mộ Bạch đột nhiên dùng ánh mắt sắc bén nhìn
cô, giọng điệu quả quyết.
Tiêu Quả Quả nhất thời sợ hết hồn,
cô
chưa
nói
gì hết mà, trực giác của ông
anh
mình cũng đáng sợ
thật.
Tiêu Quả Quả nhức đầu, dè dặt
nói, “Nếu em
nói
ông chủ của em, cũng là người lãnh đạo trực tiếp, chính là Phương Cảnh Xán đó…
anh
ấy
đang
theo đuổi em,
anh
có cảm thấy em bị điên
không?”
“không
có.” Tiêu Mộ Bạch trả lời.
“thật
sao?” Tiêu Quả Quả
thật
là có chút ngoài ý muốn khi thấy
anh
hai của
cô
có lòng tin với
cô
như vậy.
Tiêu Mộ Bạch vuốt vuốt mi tâm, “Em
đang
nói
tới cái người
đang
đứng sau lưng em, dùng ánh mắt tình địch nhìn chằm chằm
anh
nãy giờ cũng gần 10 phút rồi đó!”
Trong lúc đó còn phá hư đồ của công, tay vịn ghế dựa sắp bị
anh
ta nắm hỏng rồi…
“…”