Editor: Nyanko129
“Khụ khụ khụ…” Tiêu Quả Quả ho đến mức phổi sắp văng ra ngoài.
Phương Cảnh Xán lau vết bia
trên
mặt mình, bất đắc dĩ vỗ sau lưng giúp
cô
thuận khí, trong lòng rất khó chịu, có cần sợ tới thế
không?
Tiểu Quả Quả
thật
sự
bị giật mình, lòng rối như tơ vò, cố gắng ra vẻ thoải mái cười gượng
một
tiếng, rồi mới lẩm bẩm
nói: “Khụ, thích tôi cái gì… Ông chủ à, để chứng minh bản thân
anh
không
phải kẻ ngu ngơ trong tình
yêu
có dây thần kinh cực thô EQ thấp,
anh
cũng
không
cần hy sinh lớn vậy đâu?”
Phương Cảnh Xán giật giật khóe miệng, ngu ngơ trong tình
yêu
có dây thần kinh cực thô EQ thấp? Đúng là từng chữ ngọc ngà nhỉ!
Em xác định
không
phải
đang
nói
chính mình chứ?
Khung cảnh tỏ tình lý tưởng của
anh
hẳn phải lãng mạn và lộng lẫy, vả lại còn phải chuẩn bị chu đáo, bản thân
anh
cũng chẳng muốn tỏ tình dưới tình huống kiểu này. Sau khi
nói
xong,
anh
cũng rất thấp thỏm. Có điều, khi nghe được suy nghĩ của
cô
về bản thân,
anh
không
hối hận chút nào. Cứ để
cô
tiếp tục nghĩ
đi, cũng
không
nhất thiết trở thành người như
cô
nghĩ.
Phương Cảnh Xán thong dong gắp miếng thịt nướng
đã
chấm sốt tương bỏ vào bát
cô, “Quả Quả,
anh
nghiêm túc đấy.”
Tiêu Quả Quả vẫn đắm chìm trong cảm xúc như vừa nhảy Bungee trở về,
nói
năng lộn xộn, “Ông chủ, ngài… ngài đừng đùa nữa! Có phải
anh
đã
đánh cược với ai đó
không? Hay hôm nay là cá tháng tư? Hoặc
anh
bị kí©h thí©ɧ gì? Lẽ nào là tiết mục chỉnh người gì đó? Xung quanh có camera sao?”
Nếu giá trị sắc đẹp của Phương Cảnh Xán bị giảm đến mức chỉ còn 1% hoặc cân nặng của
cô
xuống còn hai chữ số
thì
cô
còn có chút tin tưởng, bằng
không
đừng
nói
là người khác, ngay cả
cô
cũng
không
tin nổi!
Nhưng bây giờ, chính miệng
anh
nói
ra...
“không
hề
nói
đùa,
không
hề cá cược với người ta, hôm nay cũng
không
phải cá tháng tư,
không
hề bị kí©h thí©ɧ, càng
không
phải là tiết mục chỉnh người.” Phương Cảnh Xán nhất quyết đập tan ảo tưởng của
cô: “Quả Quả,
anh
đang
rất nghiêm túc tỏ tình với em.”
Tiêu Quả Quả: “...”
“Cho nên, đáp án của em là?”
“Tôi…tôi cần thời gian bình tĩnh chút.”
*
Đây là bữa ăn vô vị nhất từ trước đến nay, chỉ nghe
nói
thôi
đã
tức đến no rồi. Hôm nay
cô
giống như sợ đến no đấy.
Trong sân trường tràn ngập mùi hương tươi mát của cây cỏ, ánh trăng từ kẽ lá loang lổ rơi xuống, tiếng ve sầu vang bên tai, gió mát khẽ lướt qua mặt, bên cạnh là người con trai có gương mặt như tranh vẽ thong thả sóng vai với mình… Cảnh tượng an ổn, năm tháng yên bình vậy, nhưng trong lòng Tiêu Quả Quả lại y hệt ngày tận thế, zombie
đang
điên cuồng thảm sát dân trong thành.
“Á…..” Đột nhiên trán được
một
bàn tay ấm áp che phủ, khẽ lùi về sau, cả người bèn tiến vào l*иg ngực còn lưu lại mùi thịt nướng.
Lúc này Tiêu Quả Quả mới biết nếu
không
phải Phương Cảnh Xán kịp thời kéo mình, suýt chút nữa
cô
đυ.ng vào cột điện trước mặt rồi. Ngay sau đó nét mặt cố giữ bình tĩnh lập tức nứt ra, đôi gò má lúng túng tới mức nhanh chóng nóng bừng.
Nhìn hai gò má nhuộm hồng của
cô
gái
trước mặt, trong lòng Phương Cảnh Xán mềm nhũn như kem bị tan chảy, đồng thời cũng thở phào
nhẹ
nhõm, cả đoạn đường chẳng thấy
cô
có biểu cảm nào,
anh
còn tưởng
cô
thật
sự
không
để tâm gì chứ.
Tiêu Quả Quả vén mái ngố lên, ánh mắt dừng
trên
mặt
anh
một
giây, bèn
không
được tự nhiên dời
đi, “anh…
anh
thích em chỗ nào?”
“anh
thích em béo.” Phương Cảnh Xán trả lời.
Tiêu Quả Quả: “…”
“thật
đấy, cho dù em có nặng 100kg
anh
cũng thích.” Giọng Phương Cảnh Xán đặc biệt chân thành.
rõ
là lời tỏ tình khiến người ta rơi nước mắt mà…
Có quỷ mới tin
anh
ý!
Cũng may
anh
nói
những lời dỗ ngon dỗ ngọt dối lòng thế này mà
không
bị áp lực tâm lý.
Tiêu Quả Quả vô lực sụp bờ vai, “Ông chủ…”
“Gọi
anh
A Xán.”
Tiêu Quả Quả: “…”
cô
cảm thấy mình
không
thể tiếp tục
nói
chuyện với
anh
được nữa.
Phương Cảnh Xán cũng sợ mình ép
cô
quá, đưa
cô
đến cửa liền rời
đi.
Tiêu Quả Quả mới thở phào
nhẹ
nhõm, xoay người lại lập tức bị Thẩm Nham
không
biết từ lúc nào
đã
đứng sau lưng mình dọa sợ hết hồn,
cô
che ngực cả giận
nói, “Làm gì bất thình lình đứng đằng sau người ta thế! Suýt bị
anh
hù chết!”
“Em và Phương Cảnh Xán
đã
xảy ra chuyện gì?” Thẩm Nham đen mặt hỏi.
Vẻ mặt Tiêu Quả Quả
không
kiên nhẫn: “Chuyện gì là sao?”
“Em tùy tiện để
anh
ta chiếm tiện nghi vậy à?”
Tiêu Quả Quả vô cùng chán ghét giọng điệu chất vấn này của
hắn, tức giận
nói, “Dáng dấp người ta như thế, có chiếm tiện nghi
thì
cũng là tôi hời, được chưa? Hơn nữa chuyện này liên quan gì đến
anh?”
Thẩm Nham cực kỳ hận mỗi khi
cô
nói
những lời này, kích động
nói, “Sao lại
không
liên quan tới
anh!
anh
là…”
Tiêu Quả Quả ung dung nhìn
hắn, “Là gì? Thẩm thiếu gia, ngay cả ‘bạn trai cũ’ của tôi
anh
cũng
không
được tính nữa kìa, hiểu chưa?”
Thẩm Nham xiết chặt nắm đấm, cố nén cơn tức giận, “Quả Quả, em rất đơn thuần,
không
biết xã hội bên ngoài bây giờ phức tạp bao nhiêu. Em có biết thế giới của tên Phương Cảnh Xán kia lộn xộn cỡ nào
không? Người như bọn họ người đẹp nào chưa từng thấy chứ? Đối với em chẳng qua là rảnh rỗi nhàm chán tìm cái lạ thôi…”
Tiêu Quả Quả nghe xong, cơn giận lập tức bốc lên, “Còn tìm cái lạ nữa? Tôi là khủng long thời tiền sử hay xác ướp Ai Cập đặc biệt? Chẳng phải tôi chỉ béo chút sao?!”
“anh… Em biết
rõ
anh
không
có ý đó!”
“Vậy
thì
mời
anh
chú ý cách dùng từ, ông chủ bọn tôi
không
phải loại người như vậy!”
hắn
nói
Phương Cảnh Xán thế này càng khiến
cô
tức giận hơn cả hai chữ ‘tìm cái lạ’ kia. Bất tri bất giác lại có thể sinh ra
một
loại cảm xúc muốn bao che khuyết điểm.
Thẩm Nham thấy
cô
bảo vệ Phương Cảnh Xán vậy, nén giận
nói: “Em mới quen
anh
ta có vài ngày
đã
nói
giúp cho
anh
ta tới thế ư?”
“Cái này còn phải cám ơn
anh
đã
dạy tôi, nhìn
rõ
bản chất của
một
người
không
liên quan đến thời gian!”
“Mỗi lần
nói
chuyện em nhất định phải
nói
vậy với
anh
hả?”
“Phải đó!
không
muốn bị tôi chọc cho tức chết
thì
bớt tìm cái chết
đi!”
Thẩm Nham bực đến mức cuối cùng chỉ còn lại
sự
bất đắc dĩ, hít sâu
một
hơi, mềm giọng
nói: “Cuối tuần sau đến nhà
anh
ăn cơm được
không? Ba mẹ
anh
đều rất nhớ em.”
Tâm trạng Tiêu Quả Quả cũng nặng trĩu, “Chuyện của chúng ta,
anh
chưa
nói
với bọn họ sao?”
“nói…” Sắc mặt Thẩm Nham cũng
không
tốt, “Bọn họ… rất khó
nói… Em cũng biết mà, sức khỏe mẹ
anh
không
tốt lắm…”
Tiêu Quả Quả nhìn
hắn, “Cho nên
anh
muốn tôi
đi
khuyên nhủ?”
Thẩm Nham
không
nói
gì,
hắn
muốn thế, nhưng cũng biết điều này
thật
sự
quá làm khó người khác, nên
không
nói
nên lời.
Tiêu Quả Quả cười cười, “anh
bảo tôi phải khuyên thế nào? An ủi làm sao?
nói
với bọn họ, Cục Đá chỉ nhất thời hồ đồ, chơi đùa với phụ nữ bên ngoài coi như cho qua
đi, con
sẽ
không
để ý. Hay là
nói, dù
anh
ấy
không
cần con nữa, nhưng con vẫn luôn chờ đợi
anh
ấy à?”
“…”
Hai người im lặng trong chốc lát.
Tiêu Quả Quả xoay người bỏ
đi, “Rảnh tôi
sẽ
tới thăm
một
chút.”
“Cám ơn…”
*
Tiêu Quả Quả
không
trở về sân vận động ngay, mà
một
mình đến khán đài sân thể dục ngồi.
Tống Kiêm Gia gửi Wechat hỏi
cô
đang
ở đâu, Tiêu Quả Quả
nói
mình
đang
ở sân thể dục, sau đó lại tiếp tục ngẩn người.
một
lát sau, Tống Kiêm Gia hì hục bò lên, thở hồng hộc vịn vào ghế
nói:
“Tròn Tròn, mình nghĩ
đi
nghĩ lại cảm thấy có chuyện này cần nhắc nhở cậu, hình như ông chủ thích cậu đó!”
“Nhị Nha, làm sao giờ, lúc nãy khi ăn cơm, Phương Cảnh Xán
đã
tỏ tình với mình!”
Tống Kiêm Gia và Tiêu Quả Quả gần như
nói
ra cùng
một
lúc, sau đó hai người nhìn chằm chằm đối phương, cùng nhau ngây người.
Tống Kiêm Gia: “Chết tiệt!”
Tiêu Quả Quả: “Hả, ngay cả cậu cũng nhìn ra à?”
Tông Kiêm Gia khinh bỉ nhìn
cô, “Làm ơn
đi! Kẻ ngốc mới nhìn
không
ra.”
Tiêu Quả Quả ngu ngốc
không
biết phải phản bác thế nào.
“Được rồi, kỳ
thật
cũng
không
thể trách cậu, nếu
không
phải chính miệng
anh
ta
nói,
thì
ai có thể nghĩ tới mặt kia chứ!” Tống Kiêm Gia an ủi
một
câu, sau đó bắt đầu khẩn thiết hóng hớt toàn bộ quá trình tình tỏ.
Tiêu Quả Quả uể oải, kể qua loa
một
chút, phiền não
nói: “Mình còn cảm thấy
không
có khả năng… Nhị Nha, cậu có thể hiểu cảm giác của mình
không? Chính là loại cảm giác… luốn cảm thấy có
âm
mưu!”
Tống Kiêm Gia gật đầu mãnh liệt, tỏ vẻ
đã
hiểu, sau đó hỏi: “Vậy cậu có hỏi tại sao
anh
ta thích cậu
không?”
Tiêu Quả Quả nghĩ đến điều này khóe miệng
không
nhịn được giật giật: “Có,
anh
ấy bảo thích mình vì mình béo, cho dù nặng tới 100kg vẫn thích.”
Tống Kiêm Gia mặt mày đen sì, “Lý do gì nghe giả tạo vậy?
nói
lời ngon tiếng ngọt cũng phải có điểm dừng chứ?”
Tiêu Quả Quả khoanh tay, “Cậu cũng cảm thấy thế phải
không?”
“Cái này quả
thật
có chút…
không
thể tin nổi. Đàn ông bây giờ nếu
nói
thích cậu béo, đó là chỉ thích cậu hơi mũm mĩm sờ
đã
tay thôi, chứ
không
phải thích cậu béo
rõ
ràng vậy…” Tống Kiêm Gia cố hết sức
nói
năng uyển chuyển.
Tiêu Quả Quả vò đầu bứt tóc, “Á… Phiền chết mất….”
Tống Kiêm Gia hung hăng vỗ sau lưng
cô
một
cái, “Cậu mới là người cần ăn đòn đấy! Có cái gì mà phiền! Phương Cảnh Xán tỏ tình với cậu, cậu phải
rõ, đây chính là Phương Cảnh Xán, Phương Cảnh Xán đó! Cho dù có
một
ngàn
một
vạn
âm
mưu,
thì
đời này của cậu cũng đáng! Dù sao người chịu thiệt tuyệt đối
không
phải là cậu! Nghĩ như thế có phải thấy vui vẻ tí
không?”
Tiêu Quả Quả bày tỏ, cậu ấy
nói
rất có lý, hoàn toàn
không
thể phản bác…
Tống Kiêm Gia cẩn thận lấy cái kẹp cà vạt sắp rớt
trên
tóc
cô
xuống, dùng ánh mắt của người tiêu tiền như rác, trừng
cô, “Cẩn thận chút được
không! Nó toàn là kim cương đó!”
“Cái gì cơ?” Tiêu Quả Quả nhìn vật sáng ngời trong lòng bàn tay Tống Kiêm Gia, sau đó toàn thân đều
không
thoải mái, “Này này… cái tên kia lại có thể kẹp cái thứ đắt tiền này lên tóc mình….”
Đây là kẹp cà vạt tuyệt đối làm bằng thủ công, có
một
không
hai mà lần trước
cô
đích thân đến cửa hàng lấy, nên rất
rõ
vật này đắt cỡ nào.
Tống Kiêm Gia chậc chậc tặc lưỡi, “Lúc Phương Cảnh Xán kẹp tóc cho cậu ánh mắt cưng chiều ấy, quả thực đủ để mình bổ não thêm 120 vạn từ trong
yêu
tôi>…”
“…”