Chương 14

Edit: Temo

"Quả Quả..." Tống Kiêm Gia lo lắng.

"không

có việc gì, mình

đi

mua cái bình thủy khác, các cậu lên lầu trước

đi!" Tiêu Quả Quả phẩy phẩy tay sau đó chạy

đi.

Ngay lập tức Tống Kiêm Gia đằng đằng sát khí trừng mắt nhìn Hùng Bảo Đình: "Thành

thật

khai báo cho tôi, có phải



đã

sớm biết rồi đúng

không?"

Hùng Bảo Đình lắc đầu kêu oan, "không

phải, cái gì mình cũng

không

biết!"

"Còn cãi, nếu

không

biết sao vừa rồi cậu lại chột dạ?" Tống Kiêm Gia hoàn toàn

không

tin lời



nói.

Dưới tầm mắt đầy áp lực của Tống Kiêm Gia, Hùng Bảo Đình ấp a ấp úng, "Mình... Mình biết

một

chút, nhưng là chỉ là chút ít thôi à!"

"Chút ít là bao nhiêu?"

Hùng Bảo Đình biết

không

thể giấu được nữa, đành phải kể từ đầu tới cuối: "Mới đầu là bởi vì mình ngẫu nhiên phát

hiện

tiểu Vi cùng Thẩm Nham trong game có vẻ rất thân mật, mọi người trong bang phái của bọn họ đều gọi tiểu Vi là bang chủ phu nhân,

nói

cái gì mà hai người bọn họ là

một

đôi, à, Thẩm Nham chính là bang chủ của họ, nhưng mà mình lại

không

thuộc bang của họ nên đều chỉ là tin đồn thôi,

nói

chung đó là chuyện trong game, sao có thể tin là

thật, rất có khả năng là mọi người

nói

đùa, nên mình cũng để ý lắm. Mãi sau này, có

một

hôm tiểu Vi uống say, lúc bọn mình cùng nhau tắm,



ta lỡ miệng

nói

ra, nhưng mà khi đó cũng chưa

nói

gì nhiều, đại khái là



ta rất thích Thẩm Nham, mình cho rằng



ta đơn phương

yêu

mến Thẩm Nham, nào biết bọn họ

đã

phát triển đến mức này đâu!"

Hùng Bảo Đình khổ não thở dài

không

thôi, "Hai bên đều là bạn bè, mình cũng rất khó xử, đành phải giả bộ cái gì cũng

không

biết..."

"Mình thắc mắc Diệp Vi vốn chăm ngoan hơn Tròn Tròn, sao lại đột nhiên có hứng thú với game online,

thì

ra là do có mục đích khác..." Tống Kiêm Gia nghiến răng.

"không

dưng ruồi lại đậu vào,

một

cây làm chẳng lên non,

thật

ra chuyện này cũng

không

thể hoàn toàn trách tiểu Vi... " Hùng Bảo Đình còn chưa dứt lời

đã

bị Tống Kiêm Gia hung tợn trừng mắt đe dọa, vì thế vội vàng ôm lấy đầu, "Đại vương tha mạng..."

Tống Kiêm Gia hừ

một

tiếng, "Tha cho cậu, vì cậu ví von rất chuẩn!"

*

Tiêu Quả Quả sau khi tắm rửa xong

thì

lên giường nằm ngủ bù, bởi vì thức suốt đêm, sáng sớm lại còn giằng co

một

phen, nên vừa nằm lên gối liền ngủ.

Tống Kiêm Gia vốn còn muốn khuyên giải

cô, nhưng thấy



mệt như vậy đành thôi.

Hùng Bảo Đình chẳng còn tâm tư

đi

chạy bộ, kéo ghế đến gần Tống Kiêm Gia,

nhỏ

giọng

nói: "Hồi nãy bộ dạng Quả Quả rất đáng sợ a, Thẩm Nham và tiểu Vi đối xử như vậy với



ấy, cậu

nói



ấy có hay

không... Mình nghe

nói

nhà



ấy

không

chỉ đơn giản là có nhiều tiền thôi đâu, hình như còn... liên quan tới Hắc... "

Hùng Bảo Đình rất

nhỏ

nhẹ

nói

ra hai chữ cuối cùng.

Tống Kiêm Gia nhíu mày, "Đừng

nói

bậy, thời buổi này kẻ có tiền có ai chẳng có những mối quan hệ bí mật, chỉ là mức độ khác nhau mà thôi. Về phần Tròn Tròn có trả thù hay

không, a, quả cầu mềm họ Tiêu kia, nếu cậu ấy

thật

sự

có thể kiên cường như vậy

thì

càng tốt..."

"Cứ cho là Quả Quả nể tình bạn bè trước kia

không

‘động thủ’, nhưng nếu để cho người nhà cậu ấy biết được, nhất là người

anh

cực kỳ cưng chiều em

gái

kia..." Hùng Bảo Đình tặc lưỡi.

"A, đâu chỉ có người nhà Tròn Tròn... Cậu nghĩ vì sao Thẩm Nham tới giờ vẫn

không

dám công khai quan hệ với Diệp Vi? Về sau hai người bọn họ thế nào cũng gặp rất nhiều phiền toái cho xem! Nhưng mà

không

phải bọn họ

thật

sự

yêu

nhau sao? Chẳng lẽ chút gió thổi cỏ lay ấy đều

không

chịu nổi? Sợ là trở ngại càng nhiều, càng là lúc thấy tình

yêu

của mình rất ‘vĩ đại’!" Tống Kiêm Gia giễu cợt,

không

nhịn được

nói, "Đừng tám chuyện nữa, cậu

đi

chạy bộ

đi! Mình cũng muốn ngủ bù!"

"Xảy ra chuyện lớn như vậy, mình sao còn tâm tư chạy bộ nữa chứ..." Hùng Bảo Đình than thở bò lên giường, Tống Kiêm Gia cũng

không

nói

nữa, nằm vật vờ

một

hồi cũng ngủ.

Mãi cho đến hơn tám giờ tối, Tống Kiêm Gia với Hùng Bảo Đình

đã

sớm dậy và ăn cơm tối xong, Tiêu Quả Quả vẫn còn ngủ.

Hùng Bảo Đình mới tắm rửa xong,

đang

thoa kem giảm béo lên đùi, hỏi người ở giường đối diện: "Nhị Nha, có nên gọi Quả Quả dậy ăn cơm

không?

đã

ngủ cả ngày rồi!"

Nhìn dáng ngủ ngon lành của Tiêu Quả Quả, Tống Kiêm Gia

đang

do dự có nên đánh thức



ấy dậy hay

không

thì

có người gõ cửa phòng ký túc xá, tiếng của Thẩm Nham truyền vào từ ngoài cửa...

"Xin lỗi, chân của tiểu Vi bị thương

không

thể

đi

được,

anh

đã

xin dì quản lý cho phép đưa tiểu Vi lên đây,

anh

có thể

đi

vào

không?"

"Khoan khoan ——" Hùng Bảo Đình vội vàng sửa sang lại váy ngủ, lại đem nội y vất tùm lum ở đầu giường cất

đi.

Còn Tống Kiêm Gia ăn mặc bình thường, cũng

không

vứt đồ riêng tư ở ngoài, Hùng Bảo Đình dè dặt tránh thoát khỏi phạm vi công kích của Tống Gia Khiêm, bước ra mở cửa cho Thẩm Nham.

Thẩm Nham

nói

cảm ơn rồi nhìn vào trong phòng, tầng dưới giường bên trái

đã

có người nằm ngủ, còn giường bên phải

thì

Tống Kiêm Gia

đang

ngồi dựa vào đầu giường. Thẩm Nham do dự trong chốc lát, rồi đỡ Diệp Vi ngồi lên chiếc ghế cạnh bàn học.

Diệp Vi vẻ mặt đầy hạnh phúc, đau lòng lau mồ hôi giúp Thẩm Nham, "thật

xin lỗi, em nặng lắm phải

không?"

"không

có..." Ánh mắt của Thẩm Nham dừng ở

trên

người

đang

ngủ say -Tiêu Quả Quả,

không

yên lòng lên tiếng, đem túi giấy trong tay đưa cho Hùng Bảo Đình, "anh

đi

ngang qua

một

tiệm bánh ngọt, mua chút Matcha cake!"

Hùng Bảo Đình gãi đầu, "Ui,

thật

ngại quá..."

"không

cần khách sáo, nhờ các em chiếu cố tiểu Vi giúp

anh."

"Nên làm mà, nên làm mà..." Hùng Bảo Đình khó xử, hơi lúng túng

nói, "Đúng rồi, tiểu Vi thế nào,

không

sao chứ?"

Diệp Vi hừ

một

tiếng, "không

chết được."

Tống Kiêm Gia buồn bã

nói: "Dĩ nhiên, da mày dày mà!"

"Tống Kiêm Gia!"

"La lối cái gì,

không

thấy có người còn

đang

ngủ sao?"

Diệp Vi cười lạnh, "Làm ra chuyện như vậy đối với tao mà còn có thể ngủ ngon lành như thế, đây mà gọi là ‘xem tao như bạn bè’ sao?"

Tống Kiêm Gia kinh ngạc, "Bạn bè? Ở chỗ nào? Tao chỉ thấy có

một

con tiện nhân thôi!"

"Mày..."

Thẩm Nham nhíu mày, "Tiểu Vi, em

nói

ít vài câu

đi."

Diệp Vi tỏ vẻ oan ức, nhưng cũng

không

dám gây chuyện nữa,



biết chuyện của bọn họ lấy phương thức náo loạn để Tiêu Quả Quả biết được, tâm tình của Thẩm Nham cũng

không

tốt, huống chi

anh

còn để ý chuyện



‘không

cẩn thận’ đem account game cho Tiêu Quả Quả mượn...

Thẩm Nham nhìn Tiêu Quả Quả nằm

trên

giường, đôi mắt



hơi sưng, lông mi

thật

dài khẽ run, hô hấp đều đều, ngủ rất ngoan, đầu giường còn để con gấu

nhỏ

anh

mua tặng



vào sinh nhật năm ngoái...

Diệp Vi nhìn theo ánh mắt của Thẩm Nham, trong mắt lóe lên

một

tia phẫn hận, khẽ rên

một

tiếng, "Thẩm Nham, đau quá..."

Thẩm Nham hoàn hồn, lập tức an ủi Diệp Vi

một

lúc,

nói

cho



ta mỗi loại thuốc nên uống lúc nào, sau đó đắn đo

đi

đến trước mặt Tống Kiêm Gia, lưỡng lự: "Kiêm Gia, tiểu Vi bị thương chân,

không

có tiện trèo lên trèo xuống, em có thể tạm thời đổi giường với



ấy được

không?"

"Khoan

đã, tôi cùng

anh

quen thân như vậy sao?" Quả nhiên Tống Kiêm Gia hoàn toàn

không

nể mặt chút nào.

"Xin lỗi..."

"Sao phải

nói

xin lỗi với nó, em còn chưa bắt tụi nó xin lỗi đâu!" Diệp Vi bất mãn

nói.

Thẩm Nham còn muốn

nói

tiếp, Tống Kiêm Gia

đã

mặt lạnh trực tiếp cự tuyệt,

không

hề chừa tí đường sống nào: "Xin lỗi,

không

đổi!"

Hùng Bảo Đình thấy tình huốngnhư vậy

thì



một

bên hoà giải, "Nhị Nha, bằng

không

mày đổi giúp

đi? Cũng

không

thể kêu Quả Quả đổi được..."

Diệp Vi lập tức

nói: "Vì sao

không

nói

nó đổi? Vốn dĩ nó phải đổi cho tao!"

Mấy người lại cải vã vài câu, cho đến khi... Tiêu Quả Quả dụi dụi mắt ngồi dậy.

Sau đó, toàn bộ ký túc xá đều yên lặng.

Tống Kiêm Gia phản ứng đầu tiên,

không

cam tâm tình nguyện đứng dậy, thúc giục: "Muốn đổi

thì

đổi lẹ

đi!"

Tiêu Quả Quả nửa tỉnh nửa mê ôm lấy gối đầu, liếc nhìn Tống Kiêm Gia, "Lúc cậu ngủ

không

khác gì

đi

đánh nhau cả, cậu mà ngủ tầng

trên

một

đêm sợ là có thể ngã xuống đất tới chục lần đấy, vậy sao người khác an tâm ngủ cho được!"

nói

xong liền cuộn chăn gối ôm xuống.

Thấy Tiêu Quả Quả bị đánh thức, Thẩm Nham luống cuống, sửng sốt trong chốc lát, vội vàng tiến lên đón đỡ, "anh

giúp em!"

Tiêu Quả Quả cũng

không

lên tiếng, mặc kệ, để

anh

ta cuộn chăn gối của Diệp Vi ở tầng

trên

chuyển xuống tầng dưới, sau đó



đem chăn đệm của mình lên tầng

trên, cũng tiện tay lấy con gấu

nhỏ

ở đầu giường ném vào sọt rác.

Thẩm Nham thấy thế, mặt trắng bệch.

Thấy Quả Quả chuẩn bị leo lên

trên, Tống Kiêm Gia nén giận, thấy



chuẩn bị

đi

lên, sằng giọng, "Cậu còn định ngủ tiếp hả!

đã

ngủ cả ngày rồi, mình với cậu

đi

ăn chút gì

đi!"

Đỡ phải ở trong này nhìn thấy đôi cẩu nam nữ kia.

Tiêu Quả Quả hơi hoảng hốt, nhìn Thẩm Nham với Diệp Vi ngồi

trên

giường cũ của mình, Diệp Vi như chim

nhỏ

nép dưới cánh đại bàng, Thẩm Nham dặn dò



uống thuốc đúng giờ, trái tim vô tri vô giác đau nhói

một

cái...

Lúc này, tiếng chuông di động của



vang lên.

Tiêu Quả Quả vừa tỉnh ngủ còn hơi lơ mơ, tìm nửa ngày vẫn

không

biết tiếng di động phát ra từ đâu.

"Ở trong này." Thẩm Nham chiếc túi xách



tiện tay vứt loạn đưa tới, trong đôi mắt có vài phần bất đắc dĩ.

Tiêu Quả Quả bị ánh mắt quen thuộc của

anh

ta nhìn càng thêm khó chịu, nhận lấy túi xách, lấy điện thoại ra, vừa nhìn thấy tên người gọi là Phương Cảnh Xán, liền hoàn toàn tỉnh táo.

"Alo, Giám đốc?"

"Cái nào? À là kế hoạch đó, tôi nhớ

rõ!"

"Bây giờ sao?"

"không,

không, đương nhiên là có thể, tôi tới liền!"

"Được, tôi

đã

biết."

Tiêu Quả Quả cúp điện thoại, Tống Kiêm Gia hỏi: "Sao vậy?"

"Nhiệm vụ khẩn cấp, Giám đốc bảo mình

đi

tăng ca." Tiêu Quả Quả vừa tìm quần áo trong ngăn tủ vừa trả lời.

"không

phải chứ! Bây giờ?" Tống Kiêm Gia oán giận.

Thẩm Nham ở

một

bên nhíu mày, "đã

trễ thế này,

một

mình em đến công ty sao?"

Tiêu Quả Quả cười cười, cố ý liếc nhìn Diệp Vi, hỏi: "Chẳng lẽ

anh

muốn đưa tôi

đi

sao?"

Làm Thẩm Nham xấu hổ thế nhưng



lại

không

cảm thấy vui sướиɠ như trong dự đoán, cảm thấy

không

thú vị, Tiêu Quả Quả thản nhiên

nói, "không

còn chuyện gì cần

nói

thì

anh

có thể

đi

ra ngoài

không? Tôi phải thay quần áo!"

Nhìn thái độ lạnh nhạt dị thường của

cô, sắc mặt Thẩm Nham có vài phần

không

vui: "Vậy

anh

đi

trước..."

Diệp Vi

không

nỡ, kéo tay

anh

lại, "Nhanh như vậy... Em

không

muốn

anh

đi,

anh

ở lại với em xíu

đi..."



gái

làm nũng

không

muốn xa rời khiến Thẩm Nham trở nên thư thả hơn,

nhẹ

nhàng dỗ dành: "anh

ở lại

không

tiện, sáng mai

anh

tới đón em, nghe lời!"

"Vậy được rồi..." Thẩm Nham ở trước mặt Tiêu Quả Quả bày tỏ

sự

dịu dàng với mình làm Diệp Vi cảm thấy thỏa mãn cực kì, cố ý khıêυ khí©h liếc mắt nhìn Tiêu Quả Quả, lại hôn lên môi của Thẩm Nham

một

cái.

Sau khi Thẩm Nham rời

đi, Tiêu Quả Quả vội vội vàng vàng thay quần áo, còn bị Tống Kiêm Gia cứng rắn nhét vài miếng bánh mì vào miệng, sau đó vừa "Ngô nga ngô"

nói

cám ơn vừa chạy nhanh xuống dưới lầu.

Ở lầu dưới ký túc xá, dưới ngọn đèn mờ, Thẩm Nham vẫn chưa

đi,



ràng là

đang

đợi

cô.