Chương 12

Edit: Temo

"Nếu như muốn khóc, em có thể mượn vai của

anh

..." Phương Cảnh Xán hai mắt tỏa sáng, lòng tràn đầy chờ mong, thừa dịp

nói

ra

một

câu trong thoại kinh điển.

Tiêu Quả Quả quay đầu nhìn

anh

một

cái,

nói: "Giám đốc,

không

phải

anh

muốn

đi

WC sao?"

Phương Cảnh Xán: "À..."

Sau đó

anh

liền

đi

WC.

Haizz, quả nhiên

không

dễ dàng như vậy...

Phương Cảnh Xán trở lại sau khi

đi

WC xong,

đang

định đẩy cửa buồng game

thì

nghe được bên trong truyền đến tiếng khóc đè nén nức nở.

Vì thế

anh

dừng bước, móc ra

một

điếu thuốc từ trong túi áo rồi châm lên, tựa vào ngoài cửa.

không

biết qua bao lâu, mãi cho đến khi thanh

âm

bên trong dần dần biến mất, Phương Cảnh Xán cũng hút gần xong điếu thuốc, lúc này

anh

mới dụi thuốc đẩy cửa bước vào.

Nhìn đôi mắt đỏ hồng, tóc tai tán loạn của Qủa Quả, Phương Cảnh Xán thở dài

một

tiếng, vươn tay vỗ nhè

nhẹ

lên đầu của

cô.

Tiêu Quả Quả được

anh

vỗ về như vậy nước mắt lại muốn trào ra...

Phương Cảnh Xán luống cuống tay chân đưa khăn giấy cho



lau.

Tiêu Quả Quả cúi đầu, lại lần nữa nhấn tắt tiếng chuông điện thoại reo

không

ngừng, cuối cùng trực tiếp tắt máy, thút thít

nói: "Tôi

thật

sự

quá khờ..."

"anh

cũng thấy vậy." Phương Cảnh Xán tỏ vẻ tán đồng.

Tiêu Quả Quả: "..."

"Coi như

anh

chưa

nói

gì, em

nói

tiếp

đi..."

Khóe miệng của Tiêu Quả Quả giật giật, vẻ mặt đầy tự giễu, "Tôi cho rằng dù tôi có 80 kg

thì

anh

ta vẫn thích tôi,

sẽ

vẫn giống như lúc tôi chưa 80 kg, có phải tôi rất ngu hay

không?"

Lúc này, Phương Cảnh Xán lập tức lấy lập trường đàn ông khuyên giải: "một

người đàn ông nếu chỉ vì bề ngoài của em mà rời bỏ em,

anh

ta nhất định

không

yêu

em, bỏ

anh

ta

đi!"

Tiêu Quả Quả hít mũi

một

cái, nghe vậy chậm rãi hỏi: "Giám đốc chẳng phải

anh

cũng ưa thích vẻ bên ngoài hay sao?"

"..." Phương Cảnh Xán ho

nhẹ

một

tiếng, giảng giải, "Cái này

không

giống, ưa thích vẻ ngoài cũng

không

có sai, đây là chuyện thường tình,

nói

chung mấy kiểu nhất kiến chung tình chẳng phải cũng là nhìn mặt mũi, nhưng mà để

anh

làm cái suy luận cho em..."

Tiêu Quả Quả lấy ánh mắt chết lặng liếc nhìn

anh

, BOSS lại bắt đầu muốn

nói

ví von rồi, lần này lại đem



so sánh với cái gì nữa đây?

"Ví dụ như, có

một

ngày,

anh

nhặt được

một

cái kẹp tóc bẩn thỉu..." Phương Cảnh Xán

nói.

"..." Được rồi, lần trước là bao bố, lần này là kẹp tóc bẩn thỉu.

"Lúc này, đột nhiên có

một

người muốn dùng

một

cái kẹp tóc xinh xắn mới tinh cùng

anh

đổi, em

nói

anh

có đổi hay

không?" Phương Cảnh Xán hỏi

cô.

"Ồ, đương nhiên đổi chứ!"

"không

sai,

không

đổi là đồ ngu." Phương Cảnh Xán gật gật đầu, tiếp tục

nói, "Tốt lắm,

anh

làm

một

cái so sánh khác, có

một

ngày,

anh

nhặt được

một

con chó ta

nhỏ

đáng thương ở ven đường."

"..." Lần này

nói

thằng là chó, lại còn là chó ta.

"anh

đem chó

nhỏ

mang về nhà,

anh

tắm rửa cho nó, cho nó ăn cơm, chơi đùa cùng nó, sau đó đột nhiên có

một

ngày, có người mang

một

con chó

nhỏ

dễ thương giống cực quý hiếm đến cùng

anh

đổi, em

nói

anh

có đổi hay

không?" Phương Cảnh Xán tiếp tục hỏi.

Tiêu Quả Quả

yêu

chó nên vội lắc đầu

không

ngừng, "Đương nhiên

không

đổi!"

Phương Cảnh Xán nhìn



hài lòng, "hiện

tại em có hiểu vấn đề ở chỗ nào chưa?"

"Giám đốc tôi hiểu rồi,

anh

là muốn

nói

tôi ngay cả chó cũng

không

bằng, tôi chính là cái kẹp tóc bẩn thỉu hu hu hu..." Tiêu Quả Quả gục xuống bàn thương tâm khóc lớn.

Nuôi

một

con chó còn có cảm tình thế mà thanh mai trúc mã nhiều năm như vậy

nói

thay lòng đổi dạ liền thay lòng...

Tuy rằng



hiểu

không

sai, nhưng mà



khóc thương tâm như thế, vậy là an ủi thất bại rồi sao?

Phương Cảnh Xán

không

ngừng cố gắng: "Sao lại như vậy? Em là

một

con chó ngoan, chỉ là do chưa gặp được chủ nhân tốt mà thôi! Đây

không

phải là lỗi của em,

một

ngày nào đó, em

sẽ

gặp được người đem em trở thành chú chó ta duy nhất kia chứ

không

phải thành cái kẹp tóc..."

Tiêu Quả Quả càng khóc thương tâm...

Cái gì mà tôi là

một

con chó tốt, lại còn sau này

sẽ

có người coi tôi thành con cho ta nữa chứ? Giám đốc

anh

không

có phương pháp an ủi nào tốt hơn sao?

Lại

một

lần nữa an ủi thất bại, Phương Cảnh Xán chỉ có thể luống cuống vỗ

nhẹ

lưng

cô.

Mắt thấy trời gần sáng, Tiêu Quả Quả vốn khóc đến mặt mũi tèm lem rốt cuộc cũng hơi tỉnh táo lại, "thật

ra lúc học cấp 2, tôi

không

có mập như vầy, bắt đầu từ lớp 10 tôi từ từ mập lên, giống như là nước ấm nấu ếch[1] vậy, chờ tới lúc tôi phát

hiện

ra, cân nặng cũa tôi tăng lên gấp đôi rồi, thế mà tôi vẫn muốn ăn

thì

ăn, còn ăn rất ngon lành, đời người ngắn ngủi nên phải tận hưởng lạc thú trước mắt, mập hay gầy

không

quan trọng,

không

tim

không

phổi

không

hề cảm giác tí nguy cơ nào, cho đến hôm nay... Tuy rằng Thẩm Nham

thật

đáng giận, nhưng nếu

không

phải vì tôi trở nên mập..."

[1] Nước ấm nấu ếch: là câu chuyện ngụ ngôn của Trung Quốc. Khi bỏ con ếch thẳng vào nước nóng, nó

sẽ

lập tức nhảy ra. Nhưng nếu bỏ vào nước lạnh rồi chậm rãi đun lên, con ếch

sẽ

ở yên mà… chết từ từ.

Ngụ ý: con người sống trong an nhàn quen rồi có thể khiến tinh thần sa đọa mà hại đến bản thân, bởi vì quá trình này diễn ra chậm chạp nên khi tỉnh ngộ

thì

đã

muộn. Ngược lại, nếu

đang

ở “thiên đường” (điều kiện bình thường) mà bị ném xuống “địa ngục” (nước nóng), phản ứng

sẽ

rất mạnh, từ đó nhanh chóng đưa ra lựa chọn,

không

đến nỗi chết lúc nào

không

hay.

Do mình chưa tìm được thành ngữ nào của VN thay thế, nên đành để tạm vậy, bạn nào biết

thì

cho mình hãy

nói

với mình nhé.

Phương Cảnh Xán mẫn cảm nghe ra

ẩn

ý của

cô, ánh mắt của

anh

híp lại, "Muốn giảm béo?"

Tiêu Quả Quả thành

thật

gật đầu, chuyện này cho



đả kích quá lớn, đầu óc trống rỗng, chỉ tràn ngập

một

ý tưởng duy nhất đó là phải giảm béo! Giảm béo! Giảm béo!

Uổng công

anh

nói

nhiều như vậy đều vô ích...

Phương Cảnh Xán ung dung nhìn

cô, "Cũng được, giảm nửa kí trừ lương 100 tệ."

Tiêu Quả Quả nhất thời ngây dại rồi kích động hỏi: "Vì sao thế!"

"Em quên lúc phỏng vấn em

nói

với

anh

như thế nào à?

anh

là chấm trúng em mập bằng hai người, năng suất như hai người cộng lại nên mới mướn em, nếu cái ưu thế này của em đều

không

còn,

anh

vì sao còn muốn thuê em nữa?" Phương Cảnh Xán trả lời.

Những lời ngốc nghếch lúc phỏng vấn giờ bị

anh

lập lại nguyên xi làm Tiêu Quả Quả cảm thấy vô cùng mất mặt, vậy mà

anh

còn

nói

một

cách rất nghiêm túc nữa...

"Giám đốc,

anh

thật

sự

nghĩ thế?" Tiêu Quả Quả thử

anh

, tâm tư

nhỏ

trỗi dậy.

"Em cho là như thế nào?" Phương Cảnh Xán hỏi lại, ánh mắt lạnh lùng.

"anh

xác định? Vậy nếu tôi mập hơn Giám đốc

sẽ

tăng lương sao, tôi mà ăn uống thoải mái

thì

mập lên rất nhanh! Nếu tôi về thăm ông bà nội hoặc là ông bà ngoại vài ngày thôi là có thể cho

anh

thêm 5 kí!" Tiêu Quả Quả

một

hơi

nói

xong, sau đó chờ mong nhìn

anh

không

thôi.

Phương Cảng Xán nháy mắt bị nghẹn đến

không

thể

nói

gì: "anh

nói

đùa đấy..."

Tiêu Quả Quả than thở lại nằm xuống mặt bàn, "Ôi, tôi chỉ biết nào có chuyện tốt như vậy..."

"Quả Quả,

anh

không

phải phản đối em giảm béo, đó là tự do của em..." Phương Cảnh Xán mê luyến nhìn



gái

dễ thương mũm ma mũm mĩm rước mắt, "Trời sinh

một

cặp" trong tưởng tượng của mình trở nên gầy như que củi, đau lòng cực kỳ, lại vẫn phải cắn răng

nói

ra những lời này.

anh

nói

tiếp: "anh

tức giận là do, sau khi tên khốn kia thương tổn em như vậy, em lại rút ra kết luận là phải giảm béo, giảm béo vì

anh

ta?

không

cần trả lời

anh, em bị như vậy còn

không

chết tâm, còn thích

anh

ta,

không

bỏ xuống

anh

ta được, muốn níu kéo

anh

ta?"

Chẳng biết tại sao, Phương Cảnh Xán lúc

nói

chuyện ánh mắt trở nên nóng bỏng, làm cho



cảm thấy có vài phần

không

được tự nhiên, Tiêu Quả Quả vuốt vuốt tóc, tránh né tầm mắt của

anh, đáp: "Làm gì có chuyện đó, tuy rằng có cảm tình nhiều năm như vậy,

không

thể

nói

bỏ là bỏ, nhưng lúc

anh

ta

nói

ra những lời kia

thì

giữa chúng tôi khẳng định là

không

thể nào tiếp tục!"

Nhận được câu trả lời phủ định của

cô, sắc mặt của Phương Cảnh Xán mới hơi hòa hoãn lại, "Vậy

thì

không

cần! Quả Quả, em nên có chính kiến của mình, nếu em chỉ vì muốn trả thù, vậy

anh

nói

cho em 1 cách. Trả thù

không

phải là em gầy đến da bọc xương rồi xuất

hiện

ở trước mặt

anh

ta cho

anh

ta nuối tiếc. Ngược lại điều này lại làm cho

anh

ta cảm thấy em là vì

anh

ta nên mới thay đổi, càng khiến cho

anh

ta trở nên tự kỉ, nghĩ rằng em đối với

anh

ta vẫn nhớ mãi

không

quên. Thay vào đó chính là tìm

một

người bạn trai cho dù em có nặng đến 100 kg cũng vẫn

yêu

em như trước, hơn nữa ưu tú hơn

anh

ta gấp trăm lần! Đó mới gọi là chân chính trả thù, hiểu

không?"

Tiêu Quả Quả vẻ mặt đầy khϊếp sợ: "Giám đốc..."

"Hả"

"anh

nhất định đọc rất nhiều ‘Súp gà cho tâm hồn’[2]

đi?"

[2] Chicken Soup for the Soul là tuyển tập những truyện ngắn dành cho tâm hồn rất nổi tiếng của hai tác giả Jack Canfields và Mark Victor Hansen. Tác phẩm

đã

mang đến cho bạn đọc nhiều câu chuyện cảm động, những câu chuyện có thể tưới mát tâm hồn và giúp cuộc sống trở nên ý nghĩa hơn.

Vốn chuẩn bị tiếp nhận

sự

sùng bái của em

gái

Quả Quả, thế nhưng Phương Cảnh Xán đành đầy bất đắc dĩ trả lời "Đây là kinh nghiệm từng trải của tôi

không

được sao? Tốt xấu gì tôi cũng sống lâu hơn em vài năm cơ mà!"

"Giám đốc, kinh nghiệm

yêu

đương của

anh

nhất định rất phong phú đúng

không?" Tiêu Quả Quả cảm thán.

không

thể trách



hỏi như vậy, vì nhìn Phương Cảnh Xán

thật

sự

giống như người sở hữu rất nhiều kinh nghiệm

yêu

đương.

Phương Cảnh Xán hơi đắc ý, "Cũng

không

kém nhiều so với em đâu, cũng từng có người mình thích, chỉ là khi đó còn chưa kịp nở hoa, người

anh

thích

đã

yêu

người khác rồi."

Tiêu Quả Quả tỏ vẻ đầy đồng tình nhìn

anh

, "Ôi,

thật

bi kịch... Giám đốc

anh

lớn như vậy, kinh nghiệm

yêu

đương thế nhưng cũng

không

khác em nhiều lắm!"

Em chú ý sai trọng điểm rồi...

Phương Cảnh Xán bóp trán, "Đó là tôi thà ít còn hơn là tùy tiện

yêu

đương, tiểu nha đầu

thì

biết cái gì."

Tiêu Quả Quả uể oải

nói: " ‘Thà thiếu

không

ẩu’ bốn chữ này là

không

thuộc về người mập đâu? điều kiện của

anh

tốt như vậy, đương nhiên có thể tùy tiện chọn lựa, còn tôi

đi

nơi nào tìm được người cho dù tôi nặng đến 100kg cũng vẫn

yêu

tôi như trước lại còn ưu tú hơn

anh

ta gấp trăm lần..."

"sẽ

gặp được."

không

cần tìm chỗ nào hết,

anh

đây nè. Phương Cảnh Xán trả lời trong lòng.

Tiêu Quả Quả nhìn

anh, chẳng biết tại sao đột nhiên biểu tình



cứng đờ, sau đó liền gục xuống bàn đem đầu gắt gao chôn ở trong tay, thậm chí còn dùng đầu hung hăng đập vài cái xuống mặt bàn, bộ dáng như sống

không

còn gì luyến tiếc nữa.

"Em sao thế?" Phương Cảnh Xán thở dài.

"thật

mất mặt, tất cả đều bị

anh

thấy được..." Tiêu Quả Quả lúc này mới nhận ra chuyện mất mặt nhất của mình lại bị người khác nhìn thấy, hơn nữa còn biết từ đầu tới cuối, mà người này thế nhưng lại là Giám đốc của

cô.

"Có sao đâu, tôi cũng

không

phải người ngoài!" Phương Cảnh Xán lẩm bẩm, sau đó nhìn vào thời gian

hiện

trên

di động, chần chờ

nói, "Gần sáu giờ rồi, em... muốn trở về ký túc xá

không?"