Chương 10

Edit: Temo

Quần áo

đã

cởi hơn nửa, ánh mắt lờ đờ mê ly, cánh môi mỏng gợi cảm

nói

ra câu

nói

vô cùng mập mờ...

Nhìn người nằm

trên

giường đầy xuân sắc kia, Tiêu Quả Quả liền hóa đá ngay tại chỗ.

một

lát sau,



thẳng lưng, sắc mặt nghiêm túc nhìn chăm chú người đàn ông

đang

nằm

trên

giường, "BOSS, tôi nghiêm trọng kháng nghị! Tuy rằng tôi mập nhưng tôi cũng là phụ nữ! Kính nhờ

anh

chú ý nhiều chút khi dùng từ cùng với... hình tượng của

anh

được chứ? Tôi là phụ nữ nhưng lòng tự tin phụ nữ sớm bị

anh

đả kích

một

chút cũng

không

còn!"

Con thỏ

nhỏ

cuối cùng cũng xù lông rồi, dù sao con thỏ mà ‘nóng lên’ cũng có thể cắn người!

Phương Cảnh Xán bị



hét đến rụt cổ, đôi mắt ngập nước run rẩy, từ từ vùi đầu vào trong gối, buồn bực

nói: "Quả Quả, chẳng lẽ em chán ghét

anh

sao..."

"Hả?" Tiêu Quả Quả vốn

đã

chuẩn bị tốt tâm lí bị cấp

trên

sa thải, nhưng hoàn toàn

không

dự đoán được Phương Cảnh Xán

sẽ

phản ứng như thế này.

Nhìn người đàn ông trước mắt có bộ dáng đáng thương giống như



làm điều gì quá đáng đối với

anh

vậy, Tiêu Quả Quả như bị người ta dội

một

chậu nước lạnh, nóng nảy đều biến mất, chỉ còn lại

sự

thấp thỏm bất an, chân tay luống cuống giải thích: "không...

không

có đâu... Tôi

không

phải có ý đó..."

Phương Cảnh Xán nghe vậy cẩn thận ngửa lên nửa bên mặt nhìn

cô, "không

ghét

anh

sao?"

"không

ghét

không

ghét!"

"Vậy em thích

anh

không?"

"Đúng đúng, tôi thích

anh! Á lộn,

không

thích...

không

phải thích..."

“Quả nhiên là em ghét

anh..." Phương Cảnh Xán lại đem vùi đầu vào gối.

Tiêu Quả Quả cố nhịn xuống cảm xúc muốn lật giường, "đã

nói

không

ghét mà!"

"Vậy em thích

anh?"

"..." Đầu Tiêu Quả Quả quay mòng mòng

một

lúc mới tỉnh táo lại, đúng là điên rồi, cùng người say rượu so đo làm gì nha!

"Thôi, tôi vẫn nên gọi chiếc taxi lại đây

đi, cùng lắm

thì

trả tiền nhiều thêm chút..." Tiêu Quả Quả vừa nhìn ví tiền vừa đau lòng lẩm bẩm, lòng

đang

rỉ máu, tiền làm thêm giờ còn chưa đủ trả để trả tiền đêm nay đâu!

Phương Cảnh Xán lập tức quay đầu nhìn



chằm chằm, vẻ mặt cảnh giác hỏi: "Em muốn

đi

đâu?"

"Tìm khách sạn ở

một

đêm." Tiêu Quả Quả trả lời.

Phương Cảnh Xán ngồi bật dậy, thái độ nghiêm túc: "không

được, đêm khuya em - con

gái

một

mình

không

an toàn."

Tiêu Quả Quả đầu đầy hắc tuyến, giờ mới nhớ ra



là con

gái

à?

"Chúng ta

đi

quán net bao

một

đêm

đi?" Phương Cảnh Xán đột nhiên

nói.

Tiêu Quả Quả bởi vì ý tưởng đột phát của

anh

mà ngây ngẩn cả người, "Quán net? Qua đêm? Còn nữa... Tại sao là chúng ta?"

"Là

anh

mời em ra ngoài, nên đương nhiên

anh

muốn bảo đảm an toàn cho em, mà em lại

không

muốn ở nhà

anh,

anh

có thể

đi

khách sạn ở cùng em, nhưng chắc em

không

muốn!" Phương Cảnh Xán trả lời.

"Dĩ nhiên

không

muốn! Ở khách sạn so với ở nhà

anh

còn

không

thích hợp hơn!" Tiêu Quả Quả lại xù lông.

"Cho nên chúng ta cùng

đi

quán net qua đêm là lựa chọn tốt nhất, kinh tế thực dụng, hơn nữa vừa lúc ngày mai là thứ bảy

không

phải

đi

làm, chúng ta có thể luyện cấp cả đêm, như vậy sáng mai chắc là có thể thăng cấp!"

Tiêu Quả Quả nghe xong hơi do dự,

nói

như vậy cũng rất có lý, hơn nữa



cũng mong sớm thăng cấp để

đi

tìm Thẩm Nham cùng nhau chơi. Gần đây cũng

không

biết Thẩm Nham bận cái gì, mà mấy ngày liền

không

thấy bóng dáng đâu...

Phương Cảnh Xán

đã

đứng dậy mặc áo khoác, "đi

thôi,

đi

tới quán nét gần trường của em, có gì sáng sớm ngày mai em có thể về thẳng ký túc xá ngủ bù, đúng rồi, trong tủ lạnh còn có

một

hộp Sushi, em lấy mang theo, buổi tối đói bụng

thì

ăn..."

Logic của tiểu tử này còn



ràng như thế, đến cùng là có xỉn hay

không

đây?

Tiêu Quả Quả vẫn cảm thấy có chỗ nào đó

không

ổn, "Khoan... Khoan

đã! Giám đốc,

thật

sự

không

cần, mình tôi thuê xe tới khách sạn cũng được!"

Phương Cảnh Xán sét đánh

không

kịp bưng tai ngồi phịch xuống giường ôm lấy đầu gối, vẻ mặt đáng thương, "Quả Quả, em chán ghét

anh

sao..."

"..." Con mẹ nó đủ rồi nha!

Boss động đến rượu thành người khác liền...

*

Đến quán net,



gái

ngồi quầy dùng ánh mắt khác thường nhìn Quả Quả.

Giống như



là hái hoa tặc ý...

Tiêu Quả Quả khổ

nói

không

nên lời, vì sao bị nghĩ xấu luôn là tôi, làm ơn

đi, tôi mới là người bị hại đó nha?

Phương Cảnh Xán đầu óc

không

tỉnh táo, lảo đảo tựa vào

trên

người của

cô, Tiêu Quả Quả cố sức đem

anh

đẩy xa chút, "Có ghế liền kề

không?"

"không

có."

"Phòng riêng có

không?"

anh

ấy xỉn thành cái dạng này, cũng

không

thể để

anh

ấy

một

mình đợi.



gái

kia nhìn



bằng ánh mắt càng ‘thâm thúy’, "Có."

Người trong quán net nhìn về phía này càng ngày càng nhiều, Tiêu Quả Quả vội vàng kéo Phương Cảnh Xán vào trong.

Đủ rồi, luôn miệng

nói

không

yên tâm khuya khoắt để



một

mình,

hiện

tại



mang theo

một

kẻ ‘trêu hoa ghẹo nguyệt’ như

anh

còn nguy hiểm?

Cho đến khi ngồi vào phòng riêng, Tiêu Quả Quả vẫn cảm giác

không

chân

thật.



vậy mà

thật

sự

đi

cùng Boss tới quán net qua đêm...

Tiêu Quả Quả đau đầu

không

thôi, người khởi xướng lại vô tri vô giác, vừa ngồi xuống liền gục xuống bàn ngủ.

Điều hòa mở nhiệt độ hơi thấp, Tiêu Quả Quả lấy tấm chăn mỏng đắp cho

anh, thấy

anh

tay dài chân dài ngủ ngồi

không

thoải mái ở đó, nhịn

không

được oán thầm, ở nhà ngủ

không

phải rất tốt sao? Tự nhiên muốn đến nơi này chịu khổ...

Sau

một

lúc sắp xếp, Tiêu Quả Quả

đã

không

còn buồn ngủ nữa, mở máy tính lên, đăng nhập vào trò chơi.

Vài ngày nay vẫn cùng Phương Cảnh Xán luyện cấp, lúc này là lần đầu tiên



online

một

mình.

Nghĩ lại Phương Cảnh Xán cũng

thật

buồn tẻ, người giống như

anh

chẳng phải có cuộc sống về đêm muôn màu muôn vẻ sao? Thế nhưng tối nào cũng ở nhà chơi game, bây giờ là trực tiếp đến quán net, ở

một

nơi như thế này,

thật

không

dám tin...

Bởi vì

không

có Phương Cảnh Xán, lúc Quả Quả gϊếŧ quái nhất định phải

thật

cẩn thận,

một

lần chỉ có thể đấu

một

cái quái, nếu đấu nhiều hơn

thì



trụ

không

nổi.

Thói quen có người thêm máu phía sau, trực tiếp xông lên trước chém gϊếŧ

một

đống cực kì vui sướиɠ, Tiêu Quả Quả chơi

một

mình

một

lúc thôi

đã

cảm thấy mệt nhưng mà thấy còn thiếu chút nữa là có thể thăng cấp, nên lại miễn cưỡng lên tinh thần đánh tiếp.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ

một

con dã lang, bởi vì

không

cẩn thận chạy đến đây, gặp phải

một

đoàn sói, mắt thất thanh HP của



dần tụt xuống, sắp bị bầy sói cắn chết, đột nhiên

trên

đỉnh đầu xuất

hiện

một

dãy số màu xanh, cà người được làn khí vây quanh, HP đầy ngay lập tức...

Dưới tàng cây cách đó

không

xa, Lạc Y mặc bộ váy hồng lay động đứng ở đó thổi sáo.

Tiêu Quả Quả theo bản năng quay đầu lại, đập vào mắt là gò má của Phương Cảnh Xán,

anh

ta tỉnh dậy từ hồi nào vậy?

"Nhìn

anh

làm gì, trước diệt quái

đã." Phương Cảnh Xán tốt bụng tâm nhắc nhở, bởi vì vừa tỉnh ngủ mà giọng

nói

hơi khàn khàn.

Tiêu Quả Quả bị

anh

nói

vậy khiên



ngượng ngùng, gò má hơi ửng đỏ, vội vàng đem gϊếŧ quái,

không

đến

một

phút liền hoàn thành nhiệm vụ.

Phương Cảnh Xán dùng tay chống đầu, ánh mắt mỉm cười, "Cứu em

một

mạng, cảm tạ

anh

như thế nào đây?"

anh

lúc này

đã

tỉnh rượu chưa?

Tiêu Quả Quả lựa chọn

không

trả lời câu hỏi của

anh

, "anh

tỉnh rồi à,

không

ngủ nữa sao?"

Phương Cảnh Xán lười biếng duỗi eo, "không

ngủ,

đi

thăng cấp

đi!"

"Được, được..."

Hai người cùng hợp tác nên đánh quái rất nhanh, chiếu theo tiến độ này

thì

làm tiếp

một

cái nhiệm vụ nữa là có thể thăng cấp. Thế nhưng Tiêu Quả Quả vẫn

không

yên lòng, cuối cùng vẫn nhịn

không

được hỏi: "Giám đốc,

anh

bây giờ

đã

tỉnh rượu chưa?

anh

biết tại sao chúng ta đến đây

không?"

"Biết mà!"

"Biết

thì

tốt, tôi

nói

trước cho



ràng,

không

phải là tôi mang

anh

đến đây." Tiêu Quả Quả lẩm bẩm.

"Ừ, là

anh

mang em đến."

Tuy vẫn là ngữ khí

không

nghiêm chỉnh, nhưng chắc là

anh

cố ý chế nhạo mình đây, xem ra lúc này là tỉnh rồi.

Tiêu Quả Quả

một

kiếm gϊếŧ chết

một

con lợn rừng, đánh bạo hỏi: "Giám đốc, sau khi

anh

uống say

thì

tính tình thay đổi

anh

có biết

không?"

Phương Cảnh Xán thao tác nhanh nhẹn, Tuyết Hải Gian chậm rãi theo sau

cô, lúc



gần hết máu

thì

tăng lên cho

cô, lúc

không

gặp nguy hiểm

thì

cầm đao

nhỏ

lột da lợn rừng, nghe thấy câu hỏi của Tiêu Quả Quả, chớp mắt hỏi, "Vậy sao? Lúc đó

anh

thế nào?"

Tiêu Quả Quả khó khăn suy nghĩ, vẫn là

không

nghĩ ra nên

nói

như thế nào, "Khó có thể diễn tả..."

"Em ghét bộ dạng đó của

anh

hả?" Phương Cảnh Xán hỏi.

Lại là vấn đề này! Tiêu Quả Quả vừa nghe vấn đề này đầu đều to ra, sợ lại lâm vào cái vòng tuần hoàn đó nữa...

"Chán ghét

thì

không

có, ngược lại... còn rất..."

"Huh?"

"Dễ thương."

"Ha ha, thích là tốt rồi." Đêm nay

anh

đúng là uống nhiều quá, tuy rằng còn chưa tới mức hoàn toàn mất

đi

ý thức, vẫn biết chính mình

đang

làm cái gì, nhưng lại

không

khống chế được hành vi của mình, thiếu chút nữa bức bách bé con, cũng may là

không

có làm chuyên gì, xem ra lần sau phải chú ý chút mới được...

Tiêu Quả Quả bất đắc dĩ lắc đầu, được rồi, lần này

không

có rơi vào vòng tuần hoàn đó nữa,

anh

ấy trực tiếp chấp nhận. Quả nhiên Boss sau khi thanh tỉnh càng khó qua mặt hơn. Boss

không

chỉ tự kỷ, mà hình như còn bị chứng ép buộc, nhất định phải ép người khác thừa nhận thích

anh

thì

anh

mới vui vẻ...

"Ui, nhiệm vụ này

yêu

cầu

một

đội phải có năm người,

anh

có muốn kết nạp thêm thành viên

không?" Tiêu Quả Quả hỏi.

"không

cần." Phương Cảnh Xán cự tuyệt

không

chút do dự. Khó có được thế giới chỉ có hai người, cần gì thêm cái bóng đèn.

"Vậy được rồi, tự chúng ta thử xem." Tiêu Quả Quả bất đắc dĩ.

Thao tác của Phương Cảnh Xán rất lợi hại, phối hợp cùng



rất ăn ý, chỉ là

anh



một

sở thích cổ quái,

không

muốn cùng người xa lạ lập đội.

Kết quả chính là, chết năm lần liên tục nhưng đều

không

qua được.

"thật

sự

không

cần thêm người sao?"

"không

thêm, lại thử xem."

Lại chết thêm 3 lần, Tiêu Quả Quả đột nhiên nhớ tới Diệp Vi lúc trước có cho



tài khoản mật mã, hưng phấn vội vàng

nói: "Tôi có người bạn cùng phòng cũng là Lạc Y, rất giỏi, trước đó

đã

đưa đem tài khoản cùng mật mã cho tôi,

không

thì

anh

cùng mở 2 tài khoản cùng

một

lúc

đi!"

"Rất giỏi sao?" Phương Cảnh Xán nhướn mày.

Tiêu Quả Quả hiểu được ngụ ý của

anh, vội vàng vuốt mông ngựa: "không

giỏi bằng

anh, chỉ là cấp cao hơn, trang bị tốt hơn mà thôi!"

"Vậy được rồi." Phương Cảnh Xán miễn cưỡng đáp ứng, mở nhân vật Lạc Y của Diệp Vi.

Tiêu Quả Quả xoa tay, "Vẫn là

không

đủ người, nhưng bây giờ ít nhất

sẽ

không

dễ dàng chết như vậy, trước thử xem

đi!"

Vũ khí của Diệp Vi là đàn cổ, Phương Cảnh Xán thao tác cho nhân vật khảy đàn, "Ừ,

đi

thôi."

Tiêu Quả Quả lập tức nhào tới.

Mỗi lần Phương Cảnh Xán

nói

đi

thôi,



luôn có cảm giác mình giống chó được thả ra cắn người ý nhỉ…

Tiêu Quả Quả đánh khoảng chừng năm phút đồng hồ,

thì

lượng máu của quái vật kia rốt cuộc chỉ còn lại 10%, lại chẳng biết tại sao đột nhiên nó nổ tung, khiến



bị thương tổn gấp đôi dù cho Lạc Y của Diệp Vi có lợi hại hơn nữa, cũng

không

chịu nổi tốc độ hạ HP quá nhanh của Tiêu Quả Quả.

Nếu lại như vậy nữa

thì

hai người đều

sẽ

chết, đột nhiên "Sưu "

một

tiếng-

một

mũi tên màu bạc từ phía sau bụi cỏ được bắn lại đây, lượng máu của quái vật nháy mắt giảm xuống

một

nửa, ngay sau đó,

một

thân ảnh mặc áo màu trắng từ

trên

trời giáng xuống,

một

thanh Trọng kiếm tỏa sáng từ

trên

không

trung chém xuống

một

nhát, lượng máu của quái vật cạn kiệt, ngã ầm ầm xuống đất...

Lúc Tiêu Quả Quả phản ứng kịp thời, nhìn thấy đứng cách đó

không

xa có 2 người chơi.

Trong đó

một

người mặc áo da màu đen, cổ xẻ chữ V táo bạo, lộ ra

một

mảng da lớn ở trước ngực,

trên

lưng đeo cung tiễn, ID gọi là ‘Hiệp Khách ha ha ha’,

một

người khác cũng là kiếm khách giống Quả Quả, ID gọi ‘Phong Tuyệt Trần’,

một

thân trang bị tốt nhất, vũ khí cầm trong tay trông rất quen...

Đó là vũ khí lợi hại nhất của Kiếm khách, Huyền Thiết Trọng Kiếm...

=___= Cha nội Thẩm Nham lại xuất

hiện

rồi!!