Nửa đêm, Tiêu Yến bị nhiệt độ người trong ngực đánh thức. Cơ thể người đó nóng ran lên, khiến anh hoảng hốt.
Anh vội vàng bật đèn ngủ, quay đầu chỉ thấy sắc mặt cô gái nhỏ nóng đỏ bừng, môi hơi khô nứt. Tiêu Yến trở mình xuống giường, vén chăn bông rồi nhanh chóng đi lấy tủ thuốc.
Tìm được miếng dán hạ sốt và thuốc hạ sốt trong tủ, anh cẩn thận đút thuốc cho cô, lại dỗ cô uống một cốc nước to, lau mồ hôi rịn ra trên trán rồi dán miếng hạ sốt cho cô.
"A..." Trán chạm vào nhiệt độ lạnh lẽo khiến Nguyễn Đường không khỏi rêи ɾỉ.
"Không sao, không có việc gì, bảo bối." Anh hôn lên thái dương cô gái, nhẹ nhàng trấn an cô.
Sau đó lấy nhiệt kế đo thân nhiệt ra, nhìn chằm chằm nhiệt độ 38 độ C này trong hai giây, Tiêu Yến nhíu mày nghĩ: Nếu như trong vòng một tiếng nữa mà nhiệt độ cơ thể không hạ xuống, anh sẽ ôm cô đi bệnh viện.
Sợ ánh sáng trong phòng quá chói, nên chỉ bật một chiếc đèn ngủ nhỏ. Tiêu Yến vươn tay ôm cô vào lòng, kéo tay của cô xem, cả lòng bàn tay cũng toát mồ hôi. Người đàn ông đau lòng dùng ngón cái lau sạch mồ hôi trong lòng bàn tay cô, sau đó nhìn chằm chằm mặt người đó.
Không biết từ bao giờ cô gái này có tật xấu là không cầm ô khi trời mưa, măc dù thành phố C không hay có mưa nhưng mỗi lần trời mưa, lúc nào cũng thấy cô đội mưa trở về, nói mấy lần cũng không nghe.
Cơn tức giận giấu trong ngực, thấy mặt cô vẫn còn đỏ bừng lại có hơi không đành lòng.
Bởi vì nóng quá nên cô gái di chuyển cơ thể muốn tránh xa anh, lại bị anh cố định không thể động đậy.
Tiêu Yến nhấc tay vỗ vỗ cái mông nhỏ của cô, ngoài lúc ân ái nằm dưới người anh ra thì những lúc khác không ngoan chút nào.
Người đàn ông bất lực. Quên đi, đợi cô khỏi rồi dạy bảo nghiêm khắc một trận, phải bắt cô sửa đổi bằng được.
Nguyễn Đường cau mày vì khó chịu, không hề biết suy nghĩ trong đầu người nào đó.
Cứ lẳng lặng nhìn người trong ngực như vậy, trong lúc đó còn dụ dỗ cô uống khá nhiều nước. Sau khi thời gian được khoảng một tiếng, Tiêu Yến lại đo nhiệt độ cơ thể cô, là 37,6 độ C.
May mà nhiệt độ giảm xuống, Tiêu Yến thở phào nhẹ nhõm, lại tiếp tục canh chừng cô vì rất sợ cô lại bị nóng hơn.
Vẫn trông cô cho đến khi chân trời điểm chút ánh sáng, Tiêu Yến cả đêm không chợp mắt.
Thấy sắc mặt cô không còn đỏ bừng, Tiêu Yến lại nhẹ nhàng mà cầm lấy nhiệt kế đo lại nhiệt độ cơ thể cho cô, đã khôi phục bình thường, không uổng công anh ở bên cạnh trông cô cả đêm.
Hôn nhẹ lên mặt cô, anh nghiêng người nằm xuống. Chuẩn bị sẵn sàng tìm một vị trí thoải mái bắt đầu giấc ngủ.
Mới vừa nhắm mắt lại, người trong ngực từ từ mở mắt ra, có hơi mờ mịt sờ miếng dán hạ sốt trên trán, ngay sau đó đẩy tay bên hông ra.
Giọng nói Tiêu Yến khàn khàn hỏi: "Em thấy sao rồi?" Anh hí mắt nhìn cô.
"Ừm... Em muốn đi vệ sinh." Nguyễn Đường di chuyển cái đầu nhỏ uể oải của mình.
Thấy trạng thái tinh thần cô ổn định, không còn bị ốm. Tiêu Yến mới hoàn toàn yên tâm, sờ eo cô một cái rồi để cô đi vào nhà vệ sinh.
Ngay khi chân cô chạm đất thì cảm giác hơi bủn rủn một hồi. Bụng dưới căng cứng, Nguyễn Đường cũng không kịp quan tâm đến những thứ này mà chạy như ninja vào nhà vệ sinh.
Sau khi bài tiết, thời điểm cô rửa tay và nhìn vào trong gương thấy một miếng dán hạ sốt trên trán.
Thì ra đêm qua cô bị sốt, thảo nào cơ thể không còn chút sức nào, môi khô khốc.
Sau khi trở lại giường và nằm xuống lần nữa, Nguyễn Đường mới thấy vẻ mệt mỏi nhàn nhạt trên khuôn mặt của người đàn ông đang nhắm mắt nằm bên cạnh.
Nguyễn Đường dúi đầu vào l*иg ngực của anh và ôm chặt hông anh. Sau hai giây im lặng, cô ngẩng đầu hôn nhẹ lên cằm người đàn ông.
Anh vẫn nhắm mắt nhưng cúi đầu cọt xát mái tóc cô, như đang nói mớ: "Bảo bối, ngủ với anh một lát." Nói xong liền chìm vào giấc ngủ sâu.
Vừa mới đi công tác trở về cũng không có nghỉ ngơi nhiều, cộng thêm cả đêm không ngủ, Tiêu Yến lúc này thật sự rất mệt mỏi.
Nguyễn Đường ngoan ngoãn nằm trong ngực anh, ngửi thấy mùi thơm mát lạnh xen lẫn mùi thuốc lá từ cơ thể anh, không nhịn được nhớ đến lần đầu tiên gặp anh.