Chương 13: Chảy ra

Ngày hôm sau Nguyễn Đường dậy muộn, vội vàng bật khỏi giường đứng dậy mặc quần áo, sau khi ăn bữa sáng thật nhanh lập tức đi ra ngoài.

Khi đang xỏ giày ở cửa ra vào, cô bị người đàn ông kéo lại và đưa cho cô một ly sữa ấm: "Uống xong."

Nguyễn Đường một hơi uống cạn, dúi ly vào tay người đàn ông rồi định đi ra ngoài, nhưng bị một bàn tay vươn ra ôm lấy eo cô và áp cô vào ngực, tiếp đó đã bị người đàn ông ngậm môi.

Sau khi buông ra thì cô gái thở gấp gáp, nhìn chằm chằm vào đôi mắt ướt đẫm của cô, Tiêu Yến mỉm cười nói: "Không vội, anh đưa em đi."

Nói rồi anh lại tiếp tục đặt một nụ hôn lên đôi môi trong suốt đó. Nguyễn Đường thở phào nhẹ nhõm, lúc Tiêu Yến đi công tác thì lớp cô cũng đổi chủ nhiệm mới. Mà giáo viên chủ nhiệm mới này rất nghiêm khắc, từ đó trong lớp không có ai dám đến muộn nữa, rất sợ đi trễ sẽ bị bắt được và chịu phạt.

"Tan học anh đón em, đừng đi lung tung."

"Em biết rồi." Nguyễn Đường cười ra tiếng, cô cũng đâu phải trẻ con chứ.

Sau mấy tiết học, Nguyễn Đường dần dần cảm thấy hạ thể ẩm ướt, cảm giác giống như là mình tới kỳ kinh nguyệt, nhưng nghĩ lại ngày đến tháng của cô không phải hôm nay. Sau khi ra chơi, cô vội vàng lấy khăn giấy đi vào nhà vệ sinh.

Sau khi đóng cửa nhà vệ sinh và cởϊ qυầи lót, nhìn thấy chất lỏng dính trên vải bông, trong lòng chợt nhớ tới cuộc ân ái đêm qua của hai người.

Đây là đây là... Tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh!

Tối hôm qua là lần đầu tiên Tiêu Yến khai phá cửa cung cuối cùng, còn bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào bên trong. Cửa cung lần đầu nên vừa mềm mại lại nhỏ hẹp, hồi phục rất tốt, cộng thêm tối hôm qua chính mình còn không chịu phối hợp vệ sinh hoa huyệt, nên lúc này tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong tử ©υиɠ đã bắt đầu chảy ra ngoài. Thứ này không thể chảy hết tức thời được, Nguyễn Đường không thể làm gì khác hơn là tìm Vương Giai Ninh xin vài miếng băng vệ sinh, giả vờ như tới kỳ kinh nguyệt.

Cứ như vậy cho đến khi xong buổi học, sau khi tan học buổi chiều thấy người đứng ở cổng không phải Tiêu Yến, mà là trợ lý Ngô - cấp dưới của anh.

"Tiểu Đường à, vốn dĩ Tiêu tổng muốn tới thế nhưng có hội nghị đột xuất nên ngài ấy mới gọi anh tới đón em." Trợ lý Ngô giải thích với Nguyễn Đường, sau đó từ kính chiếu hậu quan sát phản ứng của cô, thấy cô nghe xong chỉ thở dài rồi nhẹ nhàng nói cảm ơn. Trợ lý Ngô mỉm cười.

Vừa khởi động xe, trợ lý Ngô đã nghe thấy người ngồi phía sau nói: "Đến công ty! Em không về nhà trước."

"Được."

Số lần Nguyễn Đường đến tập đoàn Tiêu thị có thể đếm trên đầu ngón tay.

Lúc này khi đi cùng trợ lý Ngô đến tầng chủ tịch, trước ánh mắt tò mò của nhân viên lễ tân dán chặt vào cô gái mặc đồng phục học sinh. Thư ký Ngô cũng không giải thích gì nhiều, chỉ dứt khoát dẫn cô đến phòng làm việc chủ tịch, sau đó đi ra bảo thư ký rót một ly nước ấm cho người bên trong.

Nhìn thấy thái độ của trợ lý Ngô đối với cô gái, trong lòng thư ký có vài phần lý giải. Cầm cốc nước và gõ cửa, bên trong truyền ra một giọng nói trong trẻo: "Mời vào."

Vừa mở cửa bước vào đã thấy cô gái mặc đồng phục học sinh đang ngồi trên ghế chủ tịch viết gì đó, đi đến gần thì thấy là một bài kiểm tra toán học, sau khi đặt cốc nước trên tay xuống, thư ký còn hỏi cô: "Cô còn cần gì nữa không?"

Vẫn chăm chú làm bài, lúc này Nguyễn Đường mới dừng bút lại, nhìn thư ký và hỏi: "Anh, ách không phải, Tiêu tổng họp đến mấy giờ?"

Thì ra là em gái Tiêu tổng, thư ký nói chung chung: "Ngại quá, cái này tôi cũng không biết." Lần họp đột xuất như thế này, cũng không biết sẽ kéo dài bao lâu.

"Vậy được rồi, không còn gì." Cô gái lại cúi đầu tiếp tục viết. Thư ký đáp lại rồi rời khỏi văn phòng.

Nguyễn Đường cứ như vậy làm bài một lúc lâu, cũng không thấy người đàn ông cô nhớ mong trở về. Không khỏi thở dài, đứng dậy thả lỏng người, cuối cùng đi dạo quanh văn phòng đơn giản và cao cấp này, sau đó ngồi làm ổ trên chiếc ghế làm việc thật lớn để nghịch điện thoại.

Tiêu Yến bóp bóp mũi, khi anh đứng dậy định quay lại văn phòng thì nghe thấy trợ lý Ngô đứng bên cạnh nói: "Nguyễn Đường ở đây, em ấy đang đợi ngài ở trong văn phòng."

Chỉ thấy người đàn ông đơ vài giây, sau đó tăng tốc đi ra khỏi phòng họp.

Lúc Tiêu Yến đẩy cửa bước vào thì thấy Nguyễn Đường ngẹo đầu ngồi trên ghế văn phòng đang ngủ.

Tiêu Yến vừa buồn cười lại không nỡ. Sau khi bước nhanh lại gần, anh bế cô đi tới phòng nghỉ, thời điểm đặt người trong ngực xuống thì nghe thấy tiếng ưʍ. Cô vừa mở mắt thấy khuôn mặt phóng đại của Tiêu Yến thì chưa phản ứng kịp, như con thỏ nhỏ mở to đôi mắt nhập nhèm đẫm lệ nhìn anh.

Tiêu Yến thấy cô ấy đáng yêu và dễ thương như vậy, không nhịn được cúi đầu hôn cô.

"Ứ..." Chân nhỏ muốn giãy dụa lại bị người đàn ông chặn lại, bàn tay to sờ lên bắp đùi cô, nhưng khi chạm phải thứ có bông mềm mại thì mày anh nhíu lại, suy nghĩ đầu tiên trong đầu anh là cô tới tháng, nhưng lại tính thời gian không đúng lắm. Tiêu Yến buông cái miệng nhỏ nhắn ra, nghi ngờ nhìn cô.

Nguyễn Đường hiểu được nghi ngờ của anh, đỏ mặt quay đầu lại, khó khăn nói: "Còn, còn chẳng phải thứ của anh."

Tiêu Yến mất hai ba giây sau mới phản ứng lại được, bật cười xin lỗi cô: "Anh sai rồi, về sau sẽ vệ sinh sạch sẽ cho em." Nói rồi cúi đầu hôn lên má cô.

Tiêu Yến không thể không nghĩ đến lần đầu tiên của họ, sau khi đeo bao thì nửa đêm sau Nguyễn Đường ngứa ngáy khắp người. Ngay lập tức đến bệnh viện khám mới biết được Nguyễn Đường bị dị ứng với latex. Tuy rằng mấy lần hoan ái gần đây đều bắn vào bên trong, thế nhưng anh sẽ giúp cô rửa sạch sẽ, chỉ là tình huống tối hôm qua tương đối đặc biệt. Xem ra sau này phải chuẩn bị thêm bαo ©αo sυ bằng chất liệu khác.

Hừ... Vẻ đỏ ửng trên mặt Nguyễn Đường vừa rút lui lại ửng lên.

"Đi, dẫn em đi ăn." Tiêu Yến đứng dậy ôm cô ra khỏi phòng làm việc.

Trước ánh mắt tràn ngập dấu hỏi chấm của thư ký ở bàn lễ tân, dáng vẻ vô cùng thân thiết của cả hai khiến đầu óc thư ký choáng váng, mới vừa rồi cô gái kia còn gọi là anh, bên ngoài đồn Tiêu tổng là con một, vậy em gái này là chuyện gì, không phải là...

Không dám suy đoán, vẫn nên lựa chọn cái gì cũng không biết là được rồi. Thư ký cúi đầu sắp xếp hồ sơ, chuẩn bị tan làm.

...

Cảm ơn bạn Tiểu Nữ đã bình luận. Có động lực hẳn hihi