Vương Như Nguyệt luôn quan sát sắc mặt của Triệu Dương, không ngờ vẫn không thể nhìn thấu, tên nhóc này chín chắn và từng trải hơn nhiều so với độ đuổi của cậu ta.
Lần này Vương Như Nguyệt là người bị đánh bại trước, cô ta phá vỡ im lặng và nói: “Có điều, tôi có thể giúp cậu chỉ ra một con đường rõ ràng”.
Triệu Dương hiểu ra, lập tức nhận lời: “Chị Như Nguyệt, chị yên tâm, tôi bảo đảm sẽ không để người thứ hai biết đến cuộc nói chuyện hôm nay của hai chúng ta!”
Vương Như Nguyệt cầm ly rượu lên khẽ lắc, sau đó mới chậm rãi nói: “Được, vậy tôi nói cho cậu điểm mấu chốt, vật liệu xây dựng của kỳ ba không phải mất, mà là bị lấy đi gán nợ rồi, hơn nữa là nợ cờ bạc! Chuyện này ngoại trừ công ty, từ trên xuống dưới đều kiếm được lợi, cậu thật sự muốn xen vào chuyện này sao?”
Trong lòng Triệu Dương hơi kích động, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh: “Được hay không, không thử sao biết chứ?”
Vương Như Nguyệt tựa như nhìn thấu suy nghĩ của Triệu Dương, cô nói: “Tham vọng không nhỏ! Được, cậu muốn thử phải không? Vậy tôi cho cậu một cơ hội, giúp tôi làm một việc, chỉ cần hoàn thành tôi sẽ tiến cử cho cậu một người, người này biết rõ ngọn nguồn mọi chuyện”.
Triệu Dương theo bản năng hỏi: “Ai?”
“Ông chủ công ty quản lý tòa nhà của các cậu”, Vương Như Nguyệt ngồi thẳng lưng và chỉnh lại vạt váy.
Triệu Dương không hỏi thêm nữa, quả nhiên gần giống với suy đoán của anh, chỉ cần ông chủ công ty quản lý tòa nhà gật đầu, mấy người ở phòng an ninh cũng không phải chết, sao có thể giả điếc được?
Thực ra chuyện này rất đơn giản, từ trên xuống dưới đều có lợi, chỉ có công ty là chịu tổn thất.
Tuy nhiên người có thể khiến công ty tổn hại nhất định có lai lịch lớn, nếu không chuyện này sao có thể bị bỏ qua, sao lại đến lượt một nhân viên bảo vệ thực tập nhỏ nhoi như anh nhúng tay vào?
Triệu Dương thử phân tích hoàn cảnh của mình, nghĩ đi nghĩ lại tốt hơn hết là mặc kệ không quan tâm.
Có điều phòng an ninh chắc chắn muốn chọn vài người chịu tội thay, ở trên đã chọn Tôn mập, Tôn mập sẽ lại đẩy anh ra làm lá chắn.
Người khác coi đây là chuyện cực khổ, Triệu Dương lại cho rằng đây là một thời cơ tốt cần nắm bắt, có cơ hội là phải tranh thủ.
Một phòng an ninh Đế Uyển nhỏ bé tất nhiên không đáng để anh liều mạng, nhưng phía sau Đế Uyển chính là tập đoàn Hoa Khoa, một trong những tập đoàn bất động sản hàng đầu cả nước.
Vài ngày trước anh dò hỏi chi tiết về Ngụy Đông Minh, nhờ vào Đông Phong của tập đoàn Hoa Khoa, nhà họ Ngụy mới có thể phất lên nhanh chóng trong vòng vài năm.
Triệu Dương không có thói quen bị động, anh đã trở thành cái gai trong mắt Ngụy Đông Minh, vậy xáo trộn chút nền móng của nhà họ Ngụy, cũng không bị xem là quá đáng nhỉ?
Anh không chỉ một lần tự nhủ, chuyện này nhất định phải làm, hơn nữa còn phải làm thật tốt, như vậy mới có thể nổi bật trước mặt lãnh đạo cấp cao của công ty!
Đang suy nghĩ miên man thì cửa phòng VIP mở ra, ông Vương và Từ Tam quay lại.
Ông Vương bước vào với vẻ mặt lạnh lùng và nói: “Họ Triệu kia, bớt để ý đến con gái tôi đi, nó đã kết hôn rồi!”
Triệu Dương gượng cười, ánh mắt nào của ông thấy tôi quan tâm đến chị ấy? Rõ ràng là chị ấy để ý đến tôi mà!
Nhưng không chờ anh giải thích, Vương Như Nguyệt đã chủ động ôm lấy cánh tay Triệu Dương: “Tôi thích cậu ta, ông quản được chắc?”
Ông Vương giơ tay, xông lên định liều mạng với Triệu Dương.
Vương Như Nguyệt không ngăn cản: “Ông dám, nếu ông dám động đến cậu ta thì cả đời này tôi sẽ không nói chuyện với ông!”
Triệu Dương thấy đau đầu, bố con hai người cãi nhau, kéo tôi vào làm gì?
Anh nhanh chóng giải thích: “Chú Vương hiểu lầm rồi, chị Như Nguyệt đùa với chú thôi!”
Ông Vương nghĩ thấy cũng đúng, với ánh mắt và tính cách của con gái, cho dù muốn tìm trai bao, cũng đâu thể nhìn trúng Triệu Dương?
Ngay sau đó, quản lý đi vào thanh toán hóa đơn, tổng cộng hai mươi nghìn tệ.
Vương Như Nguyệt quẹt thẻ, đôi mắt cũng không chớp lấy một lần.
Triệu Dương ở một bên tặc lưỡi, mở một phòng VIP uống vài chai rượu mà mất tận hai mươi nghìn tệ? Tốn mất nửa năm tiền lương của anh, phá của!
Tuy nhiên nhìn vẻ mặt chẳng hề để tâm của Vương Như Nguyệt, anh cũng không nói gì.
Lúc đoàn người rời khỏi quán Karaoke, ông Vương ban nãy tinh thần đang còn sảng khoái, gió ngoài cửa thổi qua một trận khiến hơi rượu bốc lêи đỉиɦ đầu, lảo đảo loạng choạng. Lúc được Từ Tam dìu vào xe đã ngủ thϊếp đi.
Từ Tam ngạc nhiên hỏi: “Anh Dương, anh không về cùng chúng em à?”
“Tôi có chút chuyện cần làm”.
Từ Tam nhìn Triệu Dương, sau đó lại nhìn Vương Như Nguyệt bên cạnh, mỉm cười: “Anh Dương, anh yên tâm, ngày mai chú Vương có hỏi, em sẽ nói chúng ta về cùng nhau”.
“Đi thôi!”, Vương Như Nguyệt khoác tay Triệu Dương rất tự nhiên.
Triệu Dương hơi khó xử, lại không dám đẩy cô ta ra, cắn răng cùng cô ta lên xe: “Chị vừa uống rượu, có thể lái xe được không vậy?”
Anh thật sự không hiểu nổi, một người phụ nữ dịu dàng xinh đẹp như Vương Như Nguyệt sao lại thích xe Land Rover.
Vương Như Nguyệt duyên dáng mỉm cười: “Mới có bao nhiêu chứ? Tôi vẫn còn uống được nữa cậu có tin không?”
Triệu Dương vội gật đầu, chuyện tửu lượng anh rất ít khâm phục ai, Vương Như Nguyệt được xem là một người.
Nói xong, hai người lên xe rời đi.
Một nhóm mấy cô gái ở cửa bắt đầu bàn tán: “Xem kìa Tiểu Ngọc, tôi nói đâu có sai, anh ta đến làm ‘cậu chủ’!”
Tiểu Ngọc bĩu môi, thu hồi ánh mắt.
…
Ánh đèn vàng hai bên đường hắt vào trong xe, cộng thêm mùi nước hoa thoảng thoảng trong không khí, nhiệt độ trong xe dần nóng lên.
Triệu Dương cảm thấy hai má nóng bừng, vội hỏi một câu: “Tôi có thể hút thuốc không?”
Vương Như Nguyệt xoa chân mày: “Giúp tôi châm một điếu”.
Triệu Dương đưa điếu thuốc cho cô ta, ánh mắt nhìn đầu điếu thuốc vừa đưa tới được Vương Như Nguyệt ngậm vào môi, khóe miệng liền khô khốc.
Anh tìm chủ đề để hỏi: “Sao chị lại cãi nhau với chú Vương?”
Vương Như Nguyệt hừ một tiếng: “Cái này cậu nên hỏi ông ấy!”
Triệu Dương khẽ gạt tàn thuốc, nói: “Tôi thấy con người chú Vương rất tốt, hai người có hiểu lầm gì sao?”
Vương Như Nguyệt mỉa mai: ‘Người tốt? Chẳng lẽ cậu thật sự cho rằng ông ấy ở chỗ các cậu để gác cửa à?”
Triệu Dương hơi bối rối: ‘Không thì sao?”
“Ông ấy đi theo dõi tôi!”
Triệu Dương càng nghe càng mơ hồ: “Sợ chị gặp nguy hiểm ư?”
Vương Như Nguyệt bật cười: “Sợ tôi ‘trộm’ đàn ông!”
Triệu Dương ho sặc sụa: “Chị Như Nguyệt… chị đang đùa đấy à, chị muốn đàn ông thì còn cần phải trộm sao?”
Vương Như Nguyệt phản bác: “Không thì sao? Nếu chỉ vẫy tay là có? Vậy tối nay sao cậu không bị lừa?”
Triệu Dương thành thật nói: “Không giống mà, tôi kết hôn rồi”.
Vương Như Nguyệt nghe vậy mắt sáng rực lên: “Thật trùng hợp, tôi càng thích đàn ông đã kết hôn!”
Triệu Dương cạn lời, vãi, đây là sở thích gì thế?
Anh không dám bàn luận sâu hơn về chủ đề này với Vương Như Nguyệt, bởi vì người phụ nữ này đúng là không tuân theo lẽ thường.
Vương Như Nguyệt không có ý dừng lại: “Cậu thật sự cho rằng hôm nay ông Vương đưa các cậu đến là xuất phát từ lòng tốt à? Tôi nói thật cho cậu biết, ông ấy sợ tôi dẫn đàn ông về nhà, tìm một lý do đến quấy phá!”
Mặc dù Triệu Dương đã đoán được phần nào, nhưng nghe chính miệng Vương Như Nguyệt xác nhận lại là chuyện khác.
Vương Như Nguyệt chậm rãi nhả ra một làn khói, nói: “Trước đây ông ấy không quan tâm không để ý đến tôi, bây giờ lại lấy danh nghĩa quan tâm, chạy đến nhúng tay chỉ trỏ, muốn xen vào cuộc đời tôi? Dựa vào đâu? Sao ông ấy không kệ luôn đi?”
Triệu Dương không biết tiếp lời thế nào, mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, chuyện này chẳng thể phân rõ ai đúng ai sai.
Nói xong, Vương Như Nguyệt đã lái xe vào khu dân cư.
Khu dân cư mang phong cách kiến trúc của các thị trấn Châu Âu, sau khi xe dừng lại, Vương Như Nguyệt quay đầu nói: “Chúng ta đến nhà rồi!”
Triệu Dương sững sờ, sao lại nói là chúng ta đến nhà rồi? Không phải bảo giúp chị ấy làm một việc à, đưa mình về nhà làm gì?
Không hiểu sao, trong lòng anh đột nhiên có dự cảm không lành!