Chương 67: Từ chối

Nghe được những gì Tần Như Hải nói, Tần Úc cảm thấy trước mặt tối sầm, như muốn giáng cho y một đòn.

Chính mình đã tìm Tần Úc nhiều năm như vậy, nhưng y chưa bao giờ để ý rằng anh ấy và chính mình chỉ cách nhau một tầng.

Gã ta đã khiến Úc Ninh đau khổ nhiều năm như vậy sao?

Tần Úc lưng dựa vào cửa xe, hai chân phát run, nếu không dựa vào xe, chỉ sợ phải té ngã trên mặt đất.

Chính là hắn không muốn làm cho Tần Như Hải đắc ý, Tần Úc muốn làm cho chính mình nhìn yếu ớt.

Tần Úc không biết chuyện gì đã khiến cho Tần Như Hải thành như vậy, hay là ngay từ đầu y chưa từng hiểu rõ người cha này?

Tần Úc hiểu rõ tình cảnh của chính mình, chỉ sợ gã phát hiện, theo bản năng liền che kín bụng.

Động tác nhỏ nhoi này bị Tần Như Hải phát hiện, cười lắc đầu. "Thật sự là mỉa mai, mày cùng con trai của Cố Kiêu thế mà cũng có đứa con với nhau..."

Tần Úc nhíu mày, "Ý của ông là gì?"

Tần Như Hải quăng điếu thuốc đi, dùng sức giẫm lên mặt đất.

"Vốn dĩ tao nghĩ rằng mày cưới nó chỉ để cho vui. Đến một ngày mày ra ngoài chơi bời, lừa dối họ Cố kia, đó mới chính là điều tao muốn nhìn thấy. Ai ngờ mày thật sự cùng nó tạo thành một gia đình êm ấm. "

Tần Như Hải vẻ mặt chán ghét, "Thế nhưng còn hoài thai đứa con của tiểu súc sinh kia.."

Tần Úc không hiểu tại sao Tần Như Hải lại thành như vậy, giữa gã ta và Cố Kiêu có mối thâm thù nào mà y không biết không?

Nhưng tại sao Cố Kiêu không bao giờ đề cập đến nó, không bao giờ nghe ông ấy nói về điều đó?

Đại não của Tần Úc chạy nhanh, y cố gắng phân tích xem sự hận thù của Tần Như Hải rốt cuộc từ đâu mà có.

Tần Như Hải không có vẻ gì là lo lắng, hoàn toàn không quan tâm.

Gã bình tĩnh nhìn Tần Úc, dù sao Tần Úc cũng không thoát được, gã có thời gian cùng Tần Úc lãng phí.

Tần Như Hải hất cằm lên, "Đừng lo lắng, tao sẽ để cho mày và đứa trẻ trong bụng vĩnh viễn ở bên nhau."

Tần Úc nghiến răng cố gắng không để lộ khuyết điểm của mình, nhưng nỗi sợ hãi bao trùm lấy y, hai tay run rẩy không kìm chế được.

Hai tay Tần Úc nắm lại thành nắm đấm đặt ở phía sau, xem ra nếu không làm thế này, y sẽ không còn chút sức lực nào.



Dù đã kiềm chế nhưng giọng của y vẫn run.

"Ông gϊếŧ tôi thì có thể làm được gì? Nói thật, cho dù tôi chết, ông có thể nhận được cái gì?"

Giọng điệu của Tần Như Hải thoải mái, gã lắc đầu, "Hiện tại tao cũng không muốn cái gì, thật sự, có thể mày không tin, nhưng trong cuộc sống của tao, thứ tao muốn nhất là Úc Ninh, nhưng tao đã bị người ta cướp mất, chính là đứa con hoang của nhà họ Cố khốn khϊếp kia. "

"Thật ra tao không muốn động vào mày. Úc Ninh sẽ thương tâm đến chết. Nhưng tao không nghĩ ra cách nào để trả thù cha con bọn chúng. Tao nghĩ bọn chúng rất coi trọng mày. Nếu mày có chuyện gì, chúng nó sẽ rất đau khổ đúng không nào? "

Khóe mắt của Tần Úc chảy ra nước mắt, "Chỉ có ba ba buồn thôi sao? Ông chưa từng quan tâm tôi và Tần Tục sao? Cho dù nuôi chó cũng có tình cảm không phải sao? Cho dù chết cũng để cho tôi hiểu rõ, tại sao ông lại ghét chúng tôi đến vậy? "

Vẻ mặt Tần Như Hải trầm xuống, gã trầm mặc nhìn Tần Úc một hồi.

"Lý do rất đơn giản, bởi vì chúng mày là sai lầm lớn nhất của cuộc đời tao."

Ngồi trên mui xe, Tần Như Hải Thụy như tìm kiếm hình ảnh của Úc Ninh qua gương mặt của Tần Úc.

"Tao rất thích Úc Ninh, nhưng em ấy thậm chí không thèm nhìn tao. Em ấy chỉ thích Lan Kì Năm, người không quan tâm đến em ấy chút nào."

"Không ai có thể coi thường tao, cho dù có là Úc Ninh thân phận cao quý xem thường tao, còn Cố Kiêu hắn dựa vào cái gì mà xem thường tao?"

"Không ai trong chúng ta muốn thành kẻ không có lai lịch. Tại sao hắn có thể thẳng thắn với Úc Ninh như vậy? Tại sao tao chỉ có thể sống trong góc tối và theo dõi em ấy một cách bí mật?"

"Tao không phải là một con người, tao đã cưỡиɠ ɧϊếp Úc Ninh, trong khi em ấy phát tình, tao đã cưỡng bức em ấy."

Nghe vậy, Tần Úc kinh ngạc che miệng.

"Mày chính là là đứa trẻ bị cưỡиɠ ɧϊếp mà sinh ra. Chỉ cần mày còn sống một ngày, Úc Ninh sẽ không quên sự việc này."

"Đúng vậy, em ấy nói muốn sống cùng tao, em ấy nói sẽ quên Lan Kỳ Năm. Nhưng em ấy không có một ngày nào, mà có thể quên được hắn!"

"À đúng vậy, tao quên nói với mày, màu không biết Lan Kỳ Năm là ai sao? Hắn chính là cha của Cố Thành An một Alpha."

Tần Úc không ngờ vài người trong số họ lại có quá khứ phức tạp như vậy, tay của y lạnh ngắt, y cảm giác trên lưng toát mồ hôi lạnh.

Nhưng những lời nói tiếp theo của Tần Như Hải khiến Tần Úc hoàn toàn suy sụp.

"Hắn đã bị gϊếŧ tao gϊếŧ chết."

Tần Như Hải nhún vai, "Đó là lý do tại sao thật kỳ lạ khi Cố Thành An vẫn có thể sống với mày, mà không để ý đến vấn đề đó."



"Mày hãy nghĩ xem, mày còn sống có ý nghĩa gì không? Mày là nỗi xấu hổ của Úc Ninh, là sai lầm của tao, và thậm chí là con trai của kẻ thù gϊếŧ chết cha của người yêu của mình."

"Tao gϊếŧ mày, cũng coi như tao đã cứu tất cả mọi người, phải không?"

Nếu Tần Úc có thể hoạt động thuận lợi, y nóng lòng muốn tự tay gϊếŧ chết người trước mặt.

Nhưng bây giờ thân thể của y quá nặng nề, thậm chí còn khó cử động, chứ đừng nói đến việc gϊếŧ người.

Tần Úc nghe được những chuyện trong quá khứ, cho dù là chuyện của bản thân hay là của người nhà họ Cố, cũng đủ khiến y suy sụp.

Nhưng trong cơ thể y vẫn còn có một sinh mệnh nhỏ bé, y không thể bị đánh bại.

Đầu óc của Tần Úc xoay chuyển nhanh chóng, y đột nhiên đoán ra được rất nhiều chuyện, thậm chí ngay cả sợ hãi vừa rồi cũng giảm đi rất nhiều.

Y lắc đầu cười mỉa mai.

"Nếu như tôi mới hai mươi, thật sự có thể bị lời nói của ông đả kích đến suy sụp. Tôi cảm thấy được tồn tại của chính mình là nguyên tội, cảm thấy có lỗi với mọi người, thậm chí muốn chết."

"Nhưng ông đã nhầm. Tôi hơn ba mươi tuổi rồi. Và ông chưa bao giờ hiểu rõ tôi. Ông thậm chí không biết khả năng chấp nhận của tôi."

"Tôi thừa nhận, tôi đã từng tự hỏi tại sao cha của người khác lại gần gũi và yêu thương con mình như vậy, nhưng cha của tôi thì không. Ông ấy ghét tôi, thậm chí hoàn toàn không để ý đến tôi, tôi đã làm gì sai điều gì?"

"Bây giờ nghe ông nói như vậy, tôi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Hóa ra không phải tôi sai, mà là chính ông sai."

"Ông có nghĩ rằng tôi sẽ tỉnh ngộ, căm ghét và oán giận về sự tồn tại của tôi sao?"

"Tôi sẽ không, tôi có giá trị tồn tại của riêng mình. Tôi có Alpha, người yêu tôi, và gia đình của tôi, người luôn nhớ tôi, ngay cả khi "gia đình" này không có ông, tôi vẫn có những học sinh tôn trọng tôi và có một sự nghiệp được người khác tôn trọng. "

"Nhưng là ông thì sao? Ông không có gì. Ba mươi năm nay, ông sống ở quá khứ."

"Tôi không biết quá khứ của ba ba cùng ông như thế nào, nhưng là ông nói yêu baba? Ôi, ông thật là không biết xấu hổ để nói lên điều đó ... Ông chưa từng yêu ba ba, ông chỉ yêu chính bản thân ông."

"Ông ghét chú Cố vì có thể thẳng thắn kết bạn với ba ba, đó là bởi vì ông tự ti; ông nói rằng ba ba ngưỡng mộ chú Lan, vậy ông đã làm gì cho cái người mà ông nói thích? Ông chỉ biết ép buộc, ông chỉ khiến ba ba cảm thấy khất phục thôi ”.

"Ba ba nói rằng ông ấy muốn có cuộc sống tốt với ông, nhưng ông không tin ông ấy. Ông luôn cảm thấy rằng trái tim của ông ấy là của người khác."

"Ông không bao giờ tin tưởng người mình thích, thì sự yêu thích của ông thực sự rất rẻ mạt."

"Ngoài ra, thích một ai đó thì không sao, nhưng vì lý do thích ai đó mà phạm tội thì là một tội ác tày trời."