Chương 5: Hôn ước

Cho dù Tần Úc nghĩ tới hàng vạn phương pháp bị Cố Thành An bắt được, cũng không nghĩ tới bị bắt tại trận ngay tại nhà mình, trước mặt người trong gia đình.

Thời điểm Cố Thành An đi đến phòng khách, Tần Úc kinh ngạc đến không ngậm miệng được, “Cậu, sao cậu lại tới được đây? Làm sao… Tìm tới chỗ này?”

Cố Kiêu ho nhẹ một tiếng, “Không có lễ phép, thấy trưởng bối mà không chào à…”

Cố Thành An nghe lời Cố Kiêu, quay đầu hướng Tần Như Hải chào hỏi, lập tức đem âu phục áo khoác cởi ra, ngồi xuống bên cạnh Tần Úc.

Cố Kiêu nhìn hắn và Tần Úc tựa hồ không có vẻ xa lạ, kết hợp với đối thoại vừa rồi của hai người, hiếu kỳ hỏi: “Sao vậy? Con và Úc nhi đã sớm quen biết nhau à?”

Tần Úc là nam nhân đã trưởng thành còn bị trưởng bối gọi là “Úc nhi” quả thực có chút xấu hổ, đây là nhũ danh Úc Ninh gọi y khi còn bé, cho nên trưởng bối xung quanh cũng đều gọi như vậy.

Sau khi Úc Ninh qua đời, liền cũng không ai gọi y như vậy nữa, y là nam nhân đã trưởng thành, y là “Tần Úc”.

Tần Úc lỗ tai có chút phiếm hồng, không biết nên trả lời thế nào, y hận lúc này không thể lập tức thoát khỏi nơi này.

Cố Thành An ngược lại rất bình tĩnh , “Đâu chỉ là quen biết thông thường? Chúng con rất thân thiết.”

Tần Úc kéo tay áo của hắn, thấp giọng cảnh cáo: “Cố Thành An!”

Cố Thành An trực tiếp nắm chặt tay y, đặt trên đầu gối mình, làm ra bộ dáng thân mật, “Trước đó, do gấp quá cũng chưa kịp giới thiệu với ba, người này chính là vị Omega mà con đã đánh dấu.”

Lời này vừa nói ra, ngay cả Tần Tục kinh ngạc đánh rơi tách trà, ngoài trừ thanh âm đồ sứ vỡ vụn, bầu không khí yên tĩnh đến mức âm thanh hô hấp cũng nghe rõ ràng.

Tần Úc là ai?

Y còn trẻ đã là học giả ưu tú được chú ý nhất trong giới nông nghiệp của cả nước, dạy học cùng nghiên cứu khoa học đều ở mức xuất sắc, dáng người thì tinh tế tuấn tú, y nhiều năm vẫn chưa lập gia đình cũng vì vậy làm tăng thêm phần bí ẩn.

Y luôn đối với bên ngoài nói mình đã có hôn ước, lấy lý do đó để từ chối các Alpha theo đuổi, thế nhưng bên trong lại âm thầm kín đáo tìm đối tượng để thõa mãn du͙© vọиɠ riêng của bản thân.

Thật sự là y biết mình có hôn ước nhưng y chỉ coi đó là trò đùa, “Hôn ước” bất quá chỉ là cái cớ để cự tuyệt người khác thôi.



Ai lại muốn gả cho một người nhỏ hơn mình tới sáu tuổi? Bất quá chỉ là một nhóc con, chẳng lẽ muốn cùng người này sống hết đời còn lại.

Tần Úc nhớ lại cảm thấy buồn cười, mà hắn lại chỉ nghe ông ngoại nói qua, trước khi Úc Ninh qua đời, đã đem y cùng em gái đều phó thác cho một bằng hữu tốt đáng tin cậy, muốn hắn nhất định phải chiếu cố bọn họ nhiều hơn.

Trong ước định đó, là nhất định phải đem một thân Omega Tần Úc gả vào Cố gia, Úc Ninh mới có thể yên tâm.

Mà người bằng hữu này chính là Cố Kiêu.

Đáng tiếc, Cố Kiêu đã đáp ứng, nhưng do biên cương báo nguy, Cố Kiêu phải ra tiền tuyến đánh trận. Tới ngày ông thắng trận trở về, Úc Ninh đã qua đời, ông ngay cả gặp mặt bằng hữu tốt nhất của mình một lần cũng không có.

Mà Tần Như Hải cũng mang theo hai đứa con rời đi cố hương, tới thủ đô sinh hoạt.

Cố Kiêu bị mắc kẹt công tác trong quân sự nhiều năm, nhưng ông vẫn chưa bao giờ quên hôn ước này, cũng một mực tìm kiếm Tần Úc , chỉ là một chút tin tức cũng không có.

Cho đến mấy năm gần đây, sự vụ trong quân đội bớt bận rộn, lại có con trai hỗ trợ, ông mới có thể bắt đầu chuyên tâm tìm kiếm Tần Úc. Gần đây mới biết được nơi ở của Tần Gia, ông liền dẫn theo con trai tới thủ đô tìm người.

Cố Thành An đối với hôn sự này cũng không quá để ý, cho nên tới hôm nay đều đã 25 tuổi, ngay cả yêu đương cũng chưa từng trải qua. Huống chi hắn vừa thay ba tiếp nhận quân đội còn chưa ổn tí nào, làm sao có tâm tư nghĩ đến kết hôn?

Nhưng là Cố Kiêu chăm sóc hắn rất tốt, hắn không đành lòng cự tuyệt ba, cho nên mới đáp ứng hôn nhân này. Kỳ thật, hắn cũng không nhớ đối phương tên gì, gia cảnh ra sao, toàn bộ đều không biết, chỉ có tới ngày lễ đính hôn, hắn mới lần thứ nhất nhìn thấy Tần Như Hải.

Cố Thành An chính là không nghĩ tới, đối phương ngay cả cái mặt cũng không xuất hiện, hai bên gia đình ngồi đợi suốt 2 tiếng đồng hồ. Cuối cùng Tần Như Hải không thể liên lạc được với Tần Úc, đành phải đối với Cố gia xin lỗi, tiễn họ rời tiệc.

Cố Kiêu đối với Úc Ninh tình cảm rất sâu nặng, Úc Ninh không có ở đây, liền đem tình cảm dời đến con trai hắn. Cho nên, ông cũng không trách cứ Tần Úc, chỉ coi y là tuổi trẻ không biết chuyện.

Sau khi rời tiệc, Cố Kiêu còn không ngừng khuyên can Cố Thành An, nhất định phải đồng ý hôn sự này.

Cố Thành An từ nhỏ đã kiêu ngạo, đâu chịu nỗi loại khuất nhục này, trong lòng cảm thấy có chút ấm ức, thế là đêm đó liền đi mượn rượu giải sầu.

Thế nhưng, hắn là chạy không thoát, cũng chính đêm đó hắn gặp Tần Úc và đánh dấu y.

Hôm nay, tại bệnh viện hắn phát hiện Tần Úc đã chạy mất, sau khi tức giận trong phút chốc, hắn mười phần tỉnh táo, vận dụng quan hệ tra ra được tin tức Tần Úc.



Hắn biết được Tần Úc có người ba là Tần Như Hải, liền minh bạch người này cũng chính là vị hôn phu Omega kia, biết được điều này hắn vui cười trong lòng.

Cố Thành An lập tức gọi điện cho ba mình, nói đã không cách nào thực hiện được hôn ước, làm sao cũng phải đến tận cửa Tần gia giải thích và xin lỗi.

Điều này chính là hợp ý của Cố Kiêu, ông còn lo lắng không biết khuyên con trai thế nào, không nghĩ tới Cố Thành An chủ động xuất hiện.

Thế là tối hôm nay liền có một màn này.

Không riêng gì cả nhà Tần gia đều khó tin, ngay cả Cố Kiêu cũng giật mình, làm sao sự tình này lại trùng hợp đến thế?

Sau vài giây ngắn ngủi kinh hách, Cố Kiêu thật vui mừng, ông cầm tay Tần Úc, “Ta rốt cuộc đã thực hiện được lời hứa với Úc Ninh, cái này thực sự là quá trùng hợp, điều này nhất định là mệnh trung chú định!”.*

(*) chỉ người vận mệnh đã an bài phải gặp thì không tránh khỏi.

Dứt lời liền quay qua Tần Như Hải nói: “Ông thấy có đúng không? Tần tiên sinh?”

Đối phương hiện tại là tướng lĩnh tối cao cả nước, con trai lại là tướng quân trẻ tuổi nhất. Nếu mà nói đúng thì là Tân gia đang tính trèo cao, Tần Như Hải nào dám phản bác, lập tức gật đầu đáp ứng.

Tần Úc giống như ván đã đóng thuyền, tiến không được mà lùi cũng không xong, y lúng túng rút tay ra khỏi cái nắm tay của Cố Kiêu, cố nén xấu hổ đối với Cố Kiêu nói: “Cố thúc thúc, cái này chỉ sợ là không thích hợp đi… Cháu cùng Cố tướng quân, còn không quá quen… Loại hôn ước từ nhỏ, có phải hay không quá qua loa rồi?”

Cố Kiêu còn đang sửng sốt, ông còn không biết làm sao mở miệng nói, Cố Thành An lại đột nhiên quỳ gối 1 chân trước mặt Tần Úc.

Hắn cao giọng đối với Tần Úc nói: “Giáo sư Tần, anh vì cái gì lại không thích tôi? Nếu có chỗ nào tôi không hợp ý anh, tôi nhất định sửa. Hay là bởi vì tôi nhỏ tuổi hơn anh, cho nên mới cảm thấy không xứng với anh? Mặc dù đêm đó là ngoài ý muốn, thế nhưng cũng đều là người tình ta nguyện, anh liền muốn không chịu trách nhiệm nghĩ bỏ đi sao? Thực tình thích một người là có lỗi sao? Chỉ vì tuổi tác, anh liền muốn phủ nhận tình cảm của tôi dành cho anh à? Huống chi, bên trong bụng anh có baby, bây giờ phải nên làm cái gì?” ( chắc phải tặng cho Cố Thành An giải ảnh đế quá, anh diễn quá xuất sắc, thật khâm phục, đuôi sói lòi ra.)

Cố Thành An một phen lý luận hùng hồn, vừa hợp tình vừa hợp lý, thậm chí khiến cho Tần Tục luôn đứng về phía anh trai cũng phải đồng tình. Trong lòng mọi người lúc này, Tần Úc hoàn toàn biến thành một cái tra nam lừa đảo tình cảm không chịu trách nhiệm, lừa gạt một Alpha trẻ tuổi phát sinh quan hệ một đêm, rồi lại bỏ trốn.

Tần Úc không thể nào nghĩ tới Cố Thành An là loại người có bản lĩnh có thể đổi trắng thay đen, y nhất thời hết đường chối cãi, cảm thấy thật hỏng mất, bọn họ từ lúc nào có tình cảm? Bọn họ từ lúc nào có baby?

Tần Úc hoảng loạn đến mức vò đầu bứt tai, lại trông thấy Cố Thành An hướng y cười cười, loại cười kia tràng đầy tự tin nắm chắc phần thắng trong tay.

Giáo sư Tần thật sự là thua toàn tập, lần này thật sự là khóc không ra nước mắt, đuối lý không thể nào phản bác được. ( khúc này chém gió nha).