Chương 48: Trả Thù

Tần Như Hải càng nhắc đế, Cố Kiêu càng tức giận.

Ông ra tay càng lúc càng không có nặng nhẹ, đôi ủng chiến đấu cứ thế mà giẫm đạp lên mặt của gã, đem Tần Như Hải đánh đến be bét máu thịt .

Với cú đá cuối cùng từ bên hông, Tần Như Hải ho ra một ngụm máu, hòa với mùi máu tanh còn rớt ra một vài cái răng.

Cố Kiêu phủi bụi phía trên, "Làm bẩn giày của ta..."

Khi Cố Thành An nghĩ rằng cha mình sắp ra tay, Cố Kiêu đã đổi hướng, đi đến sau lưng Tần Như Hải đá mạnh vào lưng gã.

Không chỉ chân đạp vào lưng, mũi giày còn đập mạnh vào xương sườn.

Cố Thành An nghe thấy tiếng xương gãy rõ ràng, Tần Như Hải lúc này đã thê thảm "không thể nhận ra".

Đừng nói dáng vẻ trước đây của gã đạo mạo, giờ đây nhìn không ra hình người.

Mắt và mũi đều sưng đỏ vì bị đá, khóe miệng chảy máu liên tục, mặt sưng vù.

Nhưng Cố Kiêu không có ý dừng lại, Cố Thành An sợ rằng nếu tiếp tục đánh có thể sẽ chết người nên ngay lập tức bước tới để ôm lấy cha mình.

"Cha! Cha! Còn đánh nữa hắn sẽ chết đó!"

Cố Kiêu hất tay Cố Thành An, cảm thấy vô cùng bình tĩnh, "Ta đánh cũng không phải là người."

Nói xong, ông hết chân này đến chân khác đạo xuống Tần Như Hải.

Tần Như Hải ý thức đã mờ đi, mặc dù trong miệng vẫn lẩm bẩm những lời kia, nhưng đã hoàn toàn không nghe thấy.

Cố Thành An cũng biết nỗi hận trong lòng Cố Kiêu, nhưng bây giờ không phải lúc, hắn nắm lấy cánh tay của cha mình và kéo ông đi.

"Nhưng cha đánh chết hắn ta, chúng ta không tìm được chìa khóa! Chú Ninh vẫn còn đang bị nhốt dưới tầng hầm..."

Cố Kiêu dừng lại khi nghe nhắc tới Úc Ninh, nghĩ rằng lời nói của con trai mình cũng có lý, vì vậy ông từ từ thu chân lại.

Ông lấy một vài tờ giấy trên bàn cà phê và lau vết máu trên đôi ủng của mình.

Khi Cố Kiêu đánh người kịch liệt như vậy, nhưng mặt không hề đỏ bừng, không thở gấp, coi như không có chuyện gì xảy ra.

Ngay cả Cố Thành cũng cảm thấy một mặt này của cha mình thật đáng sợ, đây là Cố tướng quân mà hắn chưa từng thấy qua.

Thảo nào hồi đó Alpha của toàn quân trại không thể đánh bại ông ta, vậy nên không ai có thể đánh bại Cố Kiêu theo kiểu chơi liều mạng này.

Cố Thành An đỡ Cố Kiêu ngồi trên ghế sô pha, "Cha, không ờ dưới lầu cùng với chú Ninh sao? Sao cha lại lên?"

Cố Kiêu châm thuốc, hút một hơi và thở ra một vòng khói mờ ảo.



"Ta định tới nói với con, đừng đánh người, chỉ cần tra hỏi rõ vị trí của chìa khóa. Dù sao cũng là cha vợ con, đánh người rồi cũng khó có mặt mũi gặp Tần Úc. "

"...?"

Cố Thành An nhất thời không biết nên nói cái gì, đây là muốn dặn dò hắn sao?

"Nhưng ta không nghĩ tới nghe tên đó nói về cha của con ..."

Nói đến đây, gương mặt của Cố Kiêu lộ rõ vẻ suy sụp.

Vẻ mặt của Cố Kiêu rất khó nhìn ra như vậy, cho dù gặp phải khó khăn gì, ông ta cũng sẽ không tuyệt vọng, cũng có cách giải quyết.

Nhưng chỉ có giúp người chết sống lại là ông không có cách nào.

Cố Thành An ngồi bên cạnh Cố Kiêu, vòng tay qua vai ông an ủi: "Cha, đừng suy nghĩ nhiều, có lẽ Ba vẫn còn sống."

Cố Kiêu hít một hơi dài, ông cười miễn cưỡng, gật đầu nói: "Đúng, đúng, đúng..."

Dù sao nhiều năm như vậy, ông cũng không tìm thấy thi thể.

Và nếu Tần Như Hải không chôn xác anh ta ngay từ đầu, như vậy còn sống không phải là không có khả năng.

"Cho nên vấn đề hiện tại là giải cứu cho chú Úc Ninh, chuyện của ba con từ từ chúng ta sẽ chậm rãi điều tra, đã đợi nhiều năm như vậy, đợi thêm mấy ngày nữa cũng không sao."

Cố Kiêu cười khổ, "Con không có từng ở cùng với ba con nên đối với con, những năm này không tính cái gì là chờ mong"

Cố Kiêu đứng dậy và vỗ vai hắn.

"Nhưng đối với ta, mỗi ngày ta chờ đợi, nó giống như một năm ..."

Cố Kiêu không trách con trai mình, dù gì thì hôm qua nó cũng chỉ là một người xa lạ với "Lan Kỳ Năm".

Cố Thành An cảm thấy hối hận, tại sao hắn lại nói những điều như thế?

Hắn đang định nói gì đó để giải thích cho lỗi lầm của mình, nhưng Cố Kiêu đã xua tay, "Không sao, không trách con, con chưa gặp anh ấy, làm sao biết anh ấy tốt như thế nào?"

"Tên của con là do anh ấy đặt, bởi vì thời điểm chúng ta ở bên nhau, biên giới không lúc nào an ổ, anh ấy một lòng ngóng trông “An bình được thành lập”, cho nên mới gọi con là “Thành An”. "

“Anh ấy nói muốn đứa trẻ lấy họ Cố để ta yên tâm, về sau toàn bộ chuyện trong nhà đều là họ Cố định đoạt, cho nên cái gì cũng muốn nghe theo ta”

"Anh ấy thậm chí còn nghĩ rằng nếu ta bị phát hiện là một Omega, anh ấy sẽ sử dụng tất cả tất cả quân công của mình để đổi lấy cuộc sống cho ta. Nếu không có kết quả, anh ấy sẽ từ bỏ mọi thứ và đưa ta cao bay xa chạy."

"Con cũng biết, tình tính của ta không tốt, anh ấy luôn để ta quyết định, còn nói cái gì sau này đứa con giống ta thì phải làm sao bây giờ? Cho nên thật may mắn tính tình, diện mạo của con rất giống anh ấy. "

"Nếu anh ấy nhìn thấy con trưởng thành tốt như vậy, anh ấy nhất định sẽ tự hào về con."



"Anh ấy rất yêu ta, và anh ấy cũng rất yêu con."

"Nếu anh ấy vẫn còn sống, anh ấy sẽ phải là một người cha tốt."

Cố Kiêu nhớ lại chuyện của mình và Lan Kỳ Năm, chậm rãi nói với Cố Thành An, rồi bước đến bên cạnh Tần Như Hải.

Thấy gã hấp hối, lại đá vào bụng gã.

"Đừng giả chết, ngươi để chìa khóa của Úc NInh ở đâu?"

Tần Như Hải khó khăn lăn lộn, gã cười toe toét, co dù mặt mày đang đau đớn.

Nhưng khi nhìn thấy Cố Kiêu đau khổ, gã cảm thấy đó dường như là liều thuốc giảm đau tốt nhất.

"Ngươi ... nằm mơ đi ... dù có chết ta cũng không để ngươi ... mang em ấy đi ..."

Cố Kiêu lắc đầu, "Ngươi khẳng định là sẽ chết, ngươi còn đang hoài nghi về cái gì? Ngươi là ngày đâu tiên nhận biết ta sau Tần Như Hải?"

"Ta đã tìm thấy Úc Ninh, nên cứu anh ấy ra chỉ ra vấn đề sớm hay muộn mà thôi, ta hỏi ngươi chỉ là muốn giải quyết càng sớm càng tốt."

"Nhưng nếu ngươi thành thật giao chìa khóa, ta sẽ cho ngươi gặp lại Úc Ninh lần cuối trước khi chết. Nếu ngươi ngoan cố, ta sẽ cho ngươi và Úc Ninh kiếp này không bao giờ gặp nhau."

Cố Kiêu rất biết cách chọc vào điểm yếu của người ta, Tần Như Hải không sợ chết, thậm chí có thể nói sau khi làm chuyện xấu xa, gã đã chuẩn bị tâm lý cho việc không thể có kết thúc tốt đẹp.

Nhưng nếu gã ta không thể nhìn thấy Úc Ninh, điều này so với gϊếŧ gã còn ác hơn.

Cố Kiêu chắc chắn biết rằng điểm yếu của Tần Như Hải là Úc Ninh.

"Thậm chí, ta còn có thể tử tế hơn. Sau khi ngươi chết, ta thỉnh anh ta hàng năm tới bái kiến ngươi, thế nào?"

Tần Như Hải chế nhạo, hiếm thấy nói một câu hoàn chỉnh, "Ngươi càng muốn ta chết, ta sẽ sống cho ngươi xem!"

Cố Kiêu nheo mắt cười, "Tần Như Hải, hồi đó, Úc Ninh và đứa nhỏ là kim bài miễn tử cho ngươi, Anh Năm có lòng tốt, còn nói rằng ta nên tích đức cho đứa nhỏ, nên ta mới không làm gì ngươi. Không phải ngươi cho rằng những chuyện xấu xa ngươi làm, ta không biết sao? Nếu bây giờ lên tòa án quân sự, ngươi còn có con đường sống sao? "

"Nhanh lên, ta cũng sẽ niệm tình ngày xưa để cho ngươi được chết thống khoái, thế nào?"

Trên thực tế, lời đe dọa của Cố Kiêu không đủ để làm gã sợ hãi, nhưng gã thực sự sợ rằng sẽ không nhìn thấy Úc Ninh lần cuối trước khi chết.

Tần Như Hải thua cuộc và nói vị trí chìa khóa, còn Cố Thành An dựa theo chỉ thị của gã lấy được chìa khóa và mở khóa cùm cho Úc Ninh.

Nhìn bóng lưng của Cố Thành An rời khỏi nhà cùng Úc Ninh, Tần Như Hải nằm trên mặt đất, nói với Cố Kiêu với niềm hy vọng vô hạn: “Ngươi đã hứa với ta. Để ta gặp em ấy lần cuối trước khi chết được không?"

Cố Kiêu cười haha hai tiếng, cười với gã vạn phần ác ý:

"Ngươi nằm mơ, ta cả đời này sẽ không để cho anh ấy gặp lại ngươi."