Chương 47: Trùng Phùng

Úc Ninh ôm Cố Kiêu và khóc một lúc, cảm xúc dần bình tĩnh trở lại.

Cố Kiêu cũng có một chút phấn khích.

Sau khi Úc Ninh bình tĩnh lại, Cố Kiêu đã có cơ hội nhìn kỹ anh ta.

So với họ, Úc Ninh không già đi nhiều, nhưng trông gầy và yếu hơn.

Tuy nhiên, đầu tóc, móng tay, quần áo đều sạch sẽ, mới mẻ nên có vẻ như Tần Như Hải không ngược đãi anh ấy quá nhiều.

Úc Ninh tóc hơi dài, đuôi tóc lởm chởm, nhìn giống như là tự cắt.

Việc quanh năm không có ánh mặt trời khiến gương mặt vốn đã xanh xao của anh lại càng thêm tái nhợt.

Cố Kiêu vỗ vỗ mu bàn tay, xúc động nói: "Anh sống là tốt rồi, thật may là anh còn sống..."

Giọng Úc Ninh vẫn có chút nghẹn ngào, anh liên tục gật đầu, "Không ngờ lại gặp lại cậu ... Thật sự, anh nghĩ mình sẽ ở đây cả đời ..."

Úc Ninh xoa lưng, nhẹ nhàng an ủi.

Sau đó Úc Ninh mới để ý rằng có một người đàn ông cao lớn đang đứng phía sau Cố Kiêu, hai người trông rất quen thuộc với nhau

Anh ta mở to mắt, nhìn Cố Kiêu, và sau đó nhìn Cố Thành An.

Úc Ninh thận trọng hỏi: "Đây là con của cậu và ngươi và A Năm sao?"

Cố Kiêu nhớ tới con trai của mình vẫn còn đứng phía sau, vội vàng kéo hắn về phía Úc Ninh, “Gọi chú Ninh ... Ninh ca, đây là con của em và anh ấy, gọi là Cố Thành An."

Cố Thành An hơi cúi đầu, "Chào chú Ninh..."

Úc Ninh ngạc nhiên che miệng lại, một lúc sau mới lẩm bẩm: "Thật giống ... Thật giống..."

Cố Kiêu cũng mỉm cười, "Đúng không, không giống em sao? Hay giống anh ấy nhiều hơn ..."

Vừa nhìn Cố Thành An, Úc Ninh có chút nghẹn ngào, "Thật tốt quá, thật tốt..."

Cố Kiêu biết có lẽ anh ấy đang nghĩ đến con ruột của mình, lập tức đá Cố Thành An, "Như thế nào còn gọi là chú Ninh? Chẳng phải nên gọi là ba sao?"

Cố Thành An ngay lập tức thay đổi lời nói của mình, "Vâng, chào ba..."

Úc Ninh đầu óc quay cuồng một lát, nước mắt lập tức chảy xuống, "Úc nhi thật sự gả vào nhà cậu? Nó có khỏe không?"

Cố Thành An quỳ xuống trước mặt anh, ngẩng đầu khẳng định: "Em ấy không sao, Tần Úc hiện tại sống rất tốt, chúng con rất yêu thương nhau. Tần Tục cũng rất tốt, người yêu của cô ấy đối xử với cô ấy rất tốt. Sau này con sẽ đưa ba đi gặp hai người bọn họ. "

Úc Ninh nắm chặt tay Cố Kiều, "Kiều Kiều, cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn rất nhiều..."

Cố Kiều lấy ngón tay lau nước mắt của hắn, "Tại sao anh lại khóc? Đừng khóc nữa ... Không phải những ngày tháng cay đắng đã qua sao? Chúng ta sẽ gặp lại 2 đứa trẻ, và em sẽ thay hắn giáo huấn tên khốn kia! Anh không được nhúng tay vào! Biết chưa? "



Úc Ninh cố kìm nước mắt và gật đầu cảm ơn.

Nhưng để đưa Úc Ninh ra khỏi chiếc l*иg giam này, việc đầu tiên phải làm là giải quyết những sợi xích sắt trên tay và chân của anh ta.

Cố Thành và những người khác không mang theo công cụ mở khóa, họ muốn cắt nó ra, nhưng đã cố gắng hết sức, vẫn không được.

Không biết Tần Như Hải đã dùng vật liệu gì để làm một đôi xiềng xích như vậy.

Nhìn những hạt mồ hôi trên trán Cố Thành An, Úc Ninh an ủi: "Không sao, đừng lo lắng, từ từ sẽ được. Vật này không nên dễ dàng phá vỡ, nếu không thì hắn không thể yên tâm như vậy. Trước kia đều là Tần Như Hải mở ổ khóa, ta mới có thể rời khỏi cái giường này mà đi đến nơi khác.

Cố Kiêu đang suy nghĩ về những khổ sở mà anh ta đã phải gánh chịu trong nhiều năm qua, hận không thể chém Tần Như Hải ba nghìn nhát dao.

Thời gian trôi qua từng chút một, nhưng việc mở khóa vẫn không có tiến triển gì, ngay cả Cố Kiêu cũng bắt đầu lo lắng.

Cố Thành An phải nói với Cố Kiêu: "Ba, chú Tần có chìa khóa, tại sao chúng ta không tìm kiếm trong phòng này, hoặc trực tiếp hỏi chú ấy, chúng ta đành ủy khuất chú Ninh một lúc."

Cố Kiêu chưa kịp lên tiếng, Úc Ninh đã lập tức gật đầu, "Được rồi, không thành vấn đề, tôi không sao, tôi không vội vào lúc này."

Cố Kiêu cũng biết rằng tình hình hiện tại không thể giải quyết bằng thói vũ phu, vì vậy ông chỉ có thể đồng ý cách tiếp cận của con trai mình.

Vì vậy, ông ôn hòa nói với Cố Thành An: "Thôi, ngươi lên lầu tra hỏi Tần Như Hải, ta sẽ ở nơi đây cùng anh ấy."

Cố Thành An và Cố Kiêu đã sắp xếp đơn giản, và tiến hành theo hai cách riêng biệt.

Cách âm của tầng hầm rất tốt, âm thanh từ bên dưới hoàn toàn không nghe được từ trên cao.

Cố Thành An từ từ bước lên cầu thang, vào phòng khách.

Hắn đưa ngón tay trỏ lên miệng và ra hiệu cho một số đồng đội khác, những người khác rời khỏi phòng khách , đi tuần tra xung quanh biệt thự.

Tần Như Hải bị trói đặt trên sô pha trong phòng khách, mắt không thấy, xung quanh cũng gần như không có âm thanh.

Vải bịt mắt chỉ có thể cho một số ánh sáng lọt qua.

Gã biết có lẽ có một vài người xung quanh mình, nhưng do bị bịt miệng và không thể nói được gì cả, e rằng không có cách nào để thương lượng.

Khi đang suy nghĩ xem phải làm gì, gã nhìn thấy một người đàn ông tiến đến qua ánh đèn mờ ảo và cởi bỏ quả cầu vải đang ngậm trong miệng của gã.

Tần Như Hải vốn cho rằng đó là vận may, cho nên trong đầu suy nghĩ rất nhiều cách để thoát ra.

Nhưng nhìn thấy bóng dáng của người đàn ông này, gã đã từ bỏ mọi ý nghĩ muốn sống sót.

Cố Thành An còn chưa kịp nói chuyện, chỉ nghe thấy Tần Như Hải chế nhạo, gã nói: "Ngươi đã trở lại rồi sao? Thật là duyên phận, Lan Kỳ Năm."

Cố Thành An hai tay đang đặt lên tấm vải đen che mắt, nhưng khi nghe thấy cái tên kỳ lạ, hắn liền dừng lại.

Lan Kỳ Năm?



Hắn nhanh chóng nhớ lại rằng chú Ninh vừa nhắc đến một cái tên, "A Năm".

Có thể nào "Lan Kỳ Năm" này là tên của cha?

Giọng điệu của Tần Như Hải rất bình tĩnh, không có chút sợ hãi, hoặc là hối hận.

Gã thản nhiên nói: "Bây giờ ngươi đến để trả thù ta thế nào? Ngươi đến bây giờ có ích lợi gì? Úc Ninh đã sinh cho ta hai đứa con, em ấy còn thành thật ở bên ta 24 năm. Ngươi lấy cái gì tranh cùng ta? Bất quá ngươi thật sự mạng lớn, ta đã bắn hai phát súng vào sau lưng ngươi, thế mà ngươi vẫn còn sống. "

Tay Cố Thành An run lên, hắn vừa biết được bí ẩn, nghĩ rằng hắn sẽ có thể gặp lại cha ruột của mình trong tương lai.

Gã làm sao có thể thản nhiên nói về việc gϊếŧ người như vậy?

Cố Thành An che miệng để ngăn cảm xúc bộc lộ.

Nhưng hơi thở mạnh mẽ vẫn để lộ ra một chút tin tức cho Tần Như Hải.

Tần Như Hải nhíu mày, "Ngươi không phải là Lan Kỳ Năm? Ngươi là ai?"

Cố Thành An đang định cởi bỏ tấm vải đen che mắt, chỉ nghe thấy một tiếng hét lớn từ bên cạnh.

"Chết tiệt ta là ông nội của ngươi!"

Với một cú đá bay, Cố Kiêu đã đá gã khỏi ghế sofa, gã bị một quãng đường dài.

"CMN chết tiệt tên khốn nhà ngươi? Tần Như Hải, ngươi có phải là con người không hả?"

"Anh Năm có lỗi gì với ngươi ? Ninh ca có lỗi gì với ngươi?"

"Ngươi đội cái mũ xanh rồi đổ lỗi cho mọi người à? Ngươi không thấy hổ thẹn sao?"

"Ngươi chính là con rệp hèn mọn! Ngươi có nghĩ rằng ngươi nhối Ninh ca 24 năm, Ninh ca sẽ thích ngươi chắc? Ngươi nằm mơ đi!"

"Cả đời này Ninh ca sẽ không bao giờ yêu ngươi! Anh ta chưa từng yêu ngươi!"

Cố Kiêu đã lớn tiếng chửi bới đồng thời dùng hết sức đá vào bụng, đá vào mặt gã.

Đối với sức mạnh của Cố Kiêu hồi đó, chắc chắn Tần Như Hải biết rằng tất cả những người Alpha trong doanh trại đều thua kém, Cố Kiêu ra tay năng chỗ nào đau hướng chỗ đó đánh.

Đến nay Cố Kiêu vẫn là cái bóng ma của Tần Như Hải, nghe thấy giọng nói của Cố Kiêu, Tần Như Hải còn sợ hãi hơn cả Lan Kỳ Năm, người từ cõi chết sống lại.

Nhưng những lời cuối cùng của Cố Kiêu dường như đã chạm vào vảy ngược của Tần Như Hải.

Gã đang chịu đựng sự đánh đập và lăng mạ của Cố Kiêu, đột nhiên gã quằn quại trên mặt đất, nhưng tay chân đều bị trói, trông rất buồn cười.

Gã không còn là người đàn ông trung niên điềm đạm vừa rồi, gã hung dữ hét lên: "CMN ngươi nói vớ vẩn! Em ấy yêu ta! Tại sao em ấy không yêu ta? Đều là ngươi nhầm lẫn, em ấy luôn yêu ta! Không được mang em ấy đi khỏi ta, không ai có thể bắt em ấy đi, em ấy là của ta! "

Nói xong lời này, gã dường như có chút điên cuồng, trong miệng liên tục lẩm bẩm một mình: "Ngươi không được đem em ấy rời khỏi ta, không ai có thể đoạt đi em ấy, em ấy là của ta, em ấy là của ta ... "