Chương 42: Chuyện Cũ

Cố Kiêu cầm tách trà lên, thổi bay lá trà trên đó, chậm rãi nhấp một ngụm.

Ông nhìn bức tranh sơn dầu trên tường, như chìm vào đáy sâu ký ức.

"Vào thời điểm đó, Úc Ninh có hôn ước với một Alpha, nhưng Alpha của anh ta không thích anh ta, và thậm chí còn gia nhập quân đội để thoát khỏi hợp đồng hôn nhân. Con biết đấy, thời đại đó, chúng ta vừa mới bắt đầu “Chiến tranh "Alpha, Beta đúng tuổi hoặc Omega, đều phải nhập ngũ, người Úc Ninh có hôn ước phải nhập ngũ."

Cố Thành An rất kinh ngạc, hắn chưa từng nghe qua chuyện này, huống chi chú Úc Ninh còn có hôn ước.

"Không phải chú Tần sao?"

Cố Kiêu cười mỉa mai, "Hắn ta? Hắn ta sao xứng đáng? Gia cảnh của Úc Ninh bề thế, còn Tần Như Hải tính là cái gì?”

Cố Thành An gật đầu và ra hiệu cho cha mình tiếp tục.

"Úc Ninh không cam tâm. Anh ta đến quân đội để theo đuổi tình yêu, nhưng Omega không thể ra chiến trường, liền trở thành quân y. Thế nhưng dưa hái xanh không ngọt *, vịAlpha đó chẳng những không động lòng, mà còn đi yêu một vị Omega khác. Nhưng sau khi Úc Ninh biết được truyện thì anh ta liền cùng vị Omega này trở thành bạn tốt".

(*) chỉ có cố gắng cũng không đạt được kết quả.

Trong lòng Cố Thành An nảy sinh rất nhiều nghi vấn, nhưng hắn không ngắt lời Cố Kiêu mà chỉ ngồi bên cạnh và yên lặng lắng nghe.

"Ta cũng đã nói với các con rằng Úc Ninh rất thiện lương. Một bên là bạn tốt, một bên là một người anh ấy thích. Anh ấy không muốn làm tổn thương bất kỳ ai trong số họ. Hơn nữa, bản thân của anh ấy- Lòng tự trọng không cho phép anh ấy trở thành vật cản trong các mối quan hệ của người khác. Vì vậy, Úc Ninh đã chủ động rút lui khỏi cuộc chơi. Vị Omega không biết sự tình giữa bọn họ còn cùng với Úc Ninh thân cận hơn nữa."

"Sau đó xảy ra chuyện gì?"

Cố Kiêu đặt cốc nước xuống với vẻ mặt buồn bã.

"Có lẽ trong lòng của anh ta thực sự không thể buông bỏ. Úc Ninh thấy bọn họ ngọt ngào, trong tâm rất đau đớn, nhưng anh ấy không có để cho ai biết. Vì vậy anh ấy mắc chứng nghiện rượu. Ta vừa nói qua Úc Ninh là một bác sĩ quân y, anh ta đã chữa trị cho rất nhiều binh lính., có danh tiếng cao trong quân đội. Cùng với vẻ ngoài điển trai và tấm lòng nhân hậu khiến nhiều người ngưỡng mộ, Tần Như Hải là một trong số đó. "

Cố Thành An bình tĩnh gật đầu, quả thực sau khi điều tra, Tần Như Hải đã từng tòng quân, nhưng hắn không ngờ rằng họ lại gặp nhau trong một trại quân đội.

"Nhưng Tần Như Hải cực kỳ đáng ghét. Sau khi tỏ tình bị từ chối, hắn ta không ngừng quấy rầy Úc Ninh. Ta gặp hắn mấy lần liền đánh cho hắn sưng mũi, sưng mặt rồi đuổi đi. Nhưng sau này chuyện xảy ra giữa hai người thì ta không biết. Sau hơn ba tháng, Úc Ninh nói với ta, anh ấy muốn ở bên hắn."



Cố Thành An chưa bao giờ nghĩ rằng Tần Như Hải từng là một người như vậy, hiện tại lại ra dáng một thương nhân nho nhã, không ngờ hồi đó lại bị cha mình đấm đá, chẳng trách bây giờ lại sợ hãi.

"Khi đó, chiến tranh đã gần kết thúc. Mọi người đều chuẩn bị về nhà. Có nhiều chuyện cũng đến hồi kết thúc. Ta cũng tin vào lời của Úc Ninh. Ta nghĩ có lẽ Tần Như Hải có một số ưu điểm mà ta không biết.."

Trong giọng nói của Cố Kiêu dường như không ngừng tự trách bản thân, vừa hối hận vừa đau đớn.

"Là ta thiếu giám sát. Khi đó, ta gặp phải một số chuyện, không có dư lực để quan tâm đến những vấn đề tình cảm của anh ấy. Mãi cho đến khi, sau chiến tranh, cả hai kết hôn, không bao lâu liền có Tần Úc. Lúc đó ta mới biết được, sợ là Tần Như Hải đã đánh dấu anh ấy để cho anh ấy mang thai, mới khiến cho Úc Ninh đồng ý lấy hắn."

42

Cố Thành An tính toán thời gian, đó là sự thật, nhưng điều gì đã xảy ra với cha hắn? Mà Úc Ninh đính hôn xong lại đi đâu?

"Ta lập chiến công trong chiến trường và được tặng thưởng nhiều danh hiệu. Ta bận rộn với công việc và ít tiếp xúc với Úc Ninh hơn. Úc Ninh anh ấy là người truyền thống. Theo quan điểm của anh ấy, được đánh dấu có nghĩa là dành cả cuộc đời cho đối phương. Nhưng đó đâu phải lỗi của anh ấy? Ta vừa thương vừa giận vì anh ấy nhu nhược. Làm sao ta có thể giao cuộc đời mình cho một người như vậy? "

"Cha, nghe cha nói, từ trước tới nay ngài đều chán ghét chú Tần, ngoài việc theo đuổi chú Úc Ninh không từ thủ đoạn, chú Tần cũng không đến mức để ngài ghét hắn?"

Cố Kiêu khịt mũi lạnh lùng, "Hắn là một kẻ xấu xa, đâm sau lưng người khác trên chiến trường. Công lao của hắn là quả đắng mà người khác phải ăn. Hắn cho rằng mình làm như vậy mà không ai biết? Biết bí mật của người khác là có mưu đồ uy hϊếp họ, người như vậy không đáng bị phỉ nhổ sao? "

Cố Thành An cau mày, "Bí mật? Bí mật gì?"

Cố Kiêu không trả lời câu hỏi này, "Tất cả đã là quá khứ, và kết tội hắn cũng không giúp ích gì ... Tóm lại, nếu không phải nhờ yêu cầu của Úc Ninh, cả đời ta sẽ không bao giờ muốn tiếp xúc với hắn. Cũng may, Tần Úc không có chỗ nào giống hắn, nếu không nhìn vào ta sẽ tức giận. "

Cố Thành Anh nhìn cha một bụng tức giận, không khỏi tiếp tục hỏi.

"Sau chiến tranh chú Úc Ninh liền gả cho chú Tần? Gia đình chú ấy cũng đồng ý sao? Không phải nói gia cảnh của chú Tần là bình dân sao?"

Cố Kiêu thở dài, "Tần Như Hải trước mặt người ngoài vẫn rất tốt. Nịnh bợ là điểm mạnh của hắn. Đương nhiên, hắn đã nịnh hót bố mẹ của Úc Ninh. Hơn nữa, lúc đó Úc Ninh cũng đang mang thai, cho dù anh ấy không thích, thì con cái không thể không có cha. Tần Như Hải chỉ là một đứa nhà quê từ một ngôi làng hẻo lánh, làm sao xứng với chú Úc Ninh của con? Người đó thanh cao quý giá đến cỡ nào? "

Cố Thành An rót đầy tách trà cho Cố Kiêu, "Gia thế của chú Úc rất hiển hách sao?"

Cố Kiêu uống một hớp, gật đầu nói: "Đương nhiên, cha anh ấy từng lập được chiến công lớn, mẹ anh ấy là luật sư nhân quyền, hai vợ chồng già được người đời kính trọng. Ngay cả chị gái anh ấy Úc Trà cũng là một phóng viên chiến trường nổi tiếng. tại thời điểm... Úc Ninh làm bạn với ta, ta cảm thấy ta mới trèo cao vì ta làm gì có tư cách? Con của một người đánh cá không được yêu thương... "



Cố Kiêu hầu như không đề cập đến quá khứ của mình và ông ấy cũng không nói điều gì về quê nhà. Đây là lần đầu tiên hắn nghe Cố Kiêu nhắc đến.

"Người đánh cá? Cha, ông bà kiếm sống bằng nghề đánh cá sap?"

Cố Kiêu lại ngậm miệng, ông ta không bao giờ nói đến gia cảnh của mình, thậm chí còn không đưa Cố Thành An về quê.

Sau khi Cố Kiêu trở thành nguyên soái, những người ở quê nhà của ông có đến thăm bọn họ vài lần, nhưng những người đó đều bị ông xua đuổi, vì vậy Cố Thành An không biết gì về việc này.

Cố Kiêu uống vài ngụm trà mà không nhìn vào mắt con trai.

"Quên đi, ta đã lâu không về, cũng không nhớ rõ lắm. Nói tóm lại, chú Úc của con lớn lên được vạn người yêu quý, không phải người như Tần Như Hải có thể leo lên, hiểu không?"

Cố Thành An thấy ông không nói gì, nên gật đầu, "Vâng hiểu, nhưng quan hệ giữa hai người sau khi kết hôn nên tốt chứ? Bằng không thì làm sao có Tần Úc?"

Cố Kiêu lắc đầu, "Một Alpha muốn làm cho Omega mang thai. Đó là chuyện đơn giản. Thời kỳ phát tình là một kiếp nạn mà Omega cả đời không thể thoát khỏi. Ta không biết chuyện gì đã xảy ra sau 2 người kết hôn, Úc Ninh luôn luôn nói tốt, không cần phải lo lắng. Lúc đó ta quá bận rộn với việc quân sự, tự nhiên không có thời gian đến thăm anh ấy. Sau đó, "Trận chiến" lại bắt đầu, ta lại lên chiến trường, không có cơ hội để gặp mặt với anh ấy ”.

Nói đến đây, Cố Kiêu có một chút kích động, giọng nói của ông nghẹn lại rất nhiều.

"Ta thậm chí còn không gặp anh ấy lần cuối ... Anh ấy nhờ ta chăm sóc các con của anh ấy, tôi cũng không làm tròn lời hứa. Ta có lỗi với anh ấy ..."

Cố Thành An nhìn vẻ mặt đau khổ của cha mình, rất không chịu nổi, tự nhiên không có cách nào hỏi thêm.

Hắn nắm Cố Kiêu, "Cha, chú ý thân thể, đừng làm tổn thương tinh thần ... Đã muộn rồi, chúng ta đi nghỉ ngơi đi, con cũng về trước..."

Cố Kiêu cảm thấy không thoải mái, ông xua tay, "Con về đi, tự chăm sóc bản thân, quan tâm đến Tần Úc nhiều hơn, chắc nó cũng ngủ rồi."

Cố Thành An dìu cha trở lại phòng ngủ, sau khi thấy ông đã ngủ say, hắn rời khỏi nhà.

Cố Thành An nhìn đồng hồ, đã hơn mười một giờ tối, e rằng Tần Úc đã ngủ rồi.

Nhưng hắn cũng đang suy nghĩ lung tung, chần chừ một lúc hắn vẫn lái xe về nhà.