Chương 39: Thủ phạm

Cố Thành An nghe thấy hắn nói như vậy trong lòng hơi hồi hợp một chút, nhíu mày hỏi “Mày nói thế có ý gì? Lúc ấy người ngồi trong xe ngay ghế tay lái phụ không phải là vị Omega bị bắt cóc?”

Hồ Trí Phong gật đầu “Đúng, kẻ ngồi ở vị trí phó lái bị trùm khăn đen lên đầu là người của bọn tao, lái xe là đại ca của tao, tao phụ trách mang theo Omega đi con đường khác chạy trốn, mang theo hắn đem giao cho người khác.”

Cố Thành An cảm thấy đầu óc chấn động, cái này chẳng phải là chứng minh Úc Ninh chưa chết?

Cố Thành An để cho mình tỉnh táo lại, hắn xoa xoa tay nói “Cho nên? Mày đem vị đó đưa đến chỗ nào rồi?”

Nói đến đây, Hồ Trí Phong liển nỗi giận không chỗ phát tiết, hắn mắng một câu thô tục, tiếp tục nói “Ta mang theo hắn đến nhà kho ở vùng ngoại ô, người lúc đầu tiếp ứng lại không đến, Omega kia bị thương khóc sướt mướt, căn bản không thể chạy, tao cũng chỉ có thể mang theo hắn trối đi.”

Hồ Trí Phong lời nói rất không kiên nhẫn, phảng phất chỉ là nghĩ đến chuyện năm đó liền một bụng phát hỏa.

“Khiến tao sinh khí nhất là, sáng sớm hôm sau, tên Omega liền không thấy đâu! Khốn thật! Không có người! Tao tìm khắp cả toàn bộ nhà kho, ngay cả cái bóng người đều không tìm được…”

Cố Thành An mở to hai mắt, “Cái gì? Không thấy người?”

Hồ Trí Phong cảm thấy đây quả thực là hắn làm xằng làm bậy, nỗi sỉ nhục lớn trong sự nghiệp của hắn, hắn gật đầu “Đúng vậy, tao cũng không nghĩ tới, hơn nữa tao sợ hắn gây ra động tĩnh lớn, ban đêm còn cho hắn uống thuốc ngủ, tay chân đều buộc chặt, hắn là không có khả năng chạy! Cho nên có khả năng nhất chính là hắn bị cái tên tiếp ứng kia mang đi, chứng cứ tốt nhất chính là không bao lâu sau đó tài khoản của tao nhận được bốn trăm vạn.”

Nói đến chỗ này, biểu lộ của Hồ Trí Phong khó mà diễn tả bằng lời, mặt mày hung ác “Ông mày chính là không bắt được hắn, nếu không tao phải muốn mạng hắn, gϊếŧ chết hai anh em của tao, gạt tao một hồi rồi đưa 400 vạn hả?”

Đến lúc này, Cố Thành An đại khái có thể lý giải được “Ngọn nguồn của Vụ án bắt cóc 422, nhưng là có nhiều chi tiết không tra rõ ràng lắm.”

Ví dụ như là ai đã đến đón Úc Ninh?

Lúc đầu là ai mướn người bắt cóc Úc Ninh?

Úc Ninh bị người mang đi, bây giờ là còn sống hay đã chết?

Nếu như là còn sống, vậy mấy năm nay đều sinh hoạt ở đâu? Vì cái gì không trở về nhà?

Cố Thành An chuyển bút máy trong tay không ngừng suy tư.

Nếu như theo lời khai của Hồ Trí Phong, như vậy kẻ cưới đi người cùng với kẻ thuê hắn là đồng bọn hoặc có thể là cùng 1 người.

Thế nhưng bắt cóc một Omega thì có lợi ích gì?

Vì tiền? Không đúng…

Bởi vì lúc ấy đều coi như Úc Ninh đã chết, cho nên căn bản không ai lợi dụng chuyện bắt cóc này để lừa gạt tiền chuộc.

Đang lúc Cố Thành An muốn hỏi thêm , Hồ Trí Phong đánh ngáp một cái “Được rồi, chú em, cậu cũng đã thẩm vấn hơn 4 tiếng rồi, cậu không mệt thì anh đây cũng mệt, cho anh mày uống miếng nước đi?”

Cố Thành An nhìn đồng hồ đeo tay một cái, lại nhìn cấp dưới phía sau mệt mỏi không chịu nổu, gật đầu “Được, vậy hôm khác chúng ta lại nói chuyện tiếp, dù sao thời gian còn nhiều, không vội.”



Cố Thành An cũng mệt mỏi, hiện tại Hồ Trí Phong đã chịu mở miệng nói, moi ta chuyện còn lại cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Rời đi phòng thẩm vấn, hắn đi đến sân huấn luyện chạy hai vòng, hôm nay chuyện phát sinh nhiều lắm, một lượng lớn tinh tức tràn vào đầu của hắn, làm hắn cũng có chút mệt mỏi.

Hắn tra hỏi trước đó, hoàn toàn không có nghĩ qua “Vụ án bắt cóc 422” vậy mà có nhiều ẩn tình như vậy.

Thế nhưng cái này lại dính tới Tần Úc vẫn luôn tưởng nhớ ba ba, hắn không thể có điểm sơ xuất, cũng không thể kết luận quá sớm.

Đến cùng Úc Ninh còn sống hay chết, bây giờ vẫn chưa thể xác nhận được, cho nên hắn vẫn chưa thể nói cho Tần Úc tiến triển của vụ án, nếu như qua loa nói cho Tần Úc biết Úc Ninh còn sống, cho y hy vọng cực kỳ lớn, đến lúc không tìm được người, như vậy là đã kích quá lớn.

Nếu như thật có thể xác định Úc Ninh còn sống, hắn nhất định phải tìm được người, xong rồi mới có thể nói cho Tần Úc.

Cố Thành An chạy một thân mồ hôi, hắn đi phòng tắm tắm rửa, thay quần áo khác liền trở về nhà.

Lúc về đến nhà, trong phòng yên tĩnh, hắn rón rén mở cửa phòng ngủ, phát hiện Tần Úc còn đang ngủ.

Cố Thành An đi đến bên cạnh y, nhẹ nhàng hôn lên trán y một chút.

Vừa định quay người rời đi, lại bị Tần Úc bắt lấy góc áo.

Tần Úc còn buồn ngủ thâm âm khàn khàn “Anh đã trở về rồi?”

Cố Thành An quay lại nắm lấy tay của hắn “Đánh thức em à?”

Tần Úc xoa xoa mắt, lắc đầu “Không có, ngủ nhiều lắm…cũng nên tỉnh rồi…"

Tần Úc duỗi lưng một cái rồi ngồi dậy, “Anh có đói bụng không? Tôi đi hâm nóng đồ ăn cho anh? Giữa trưa anh làm đồ ăn vẫn còn đây này…”

Cố Thành An ôm lấy y, để y một lần nữa nằm lại trên giường, “Không có việc gì, không cần phải để ý đến tôi, tôi không đói, em nằm một lát nữa đi, tôi đi thay quần áo liền trở lại.”

Có lẽ vừa tỉnh ngủ ý thức không thanh tỉnh, có lẽ là trong lòng bị sự tình của Úc Ninh đè ép, tóm lại hiện tại Tần Úc trong lòng tràn ngập bất an, cũng phá lệ dính người.

Y lung lay tay của Cố Thành An, “Không được, tôi cùng anh đi.”

Khó thấy được thầy Tần nũng nịu, trong lòng của Cố Thành An đều mềm mại, hắn cười cười, đem Tần Úc bế lên.

“Được, em theo giúp tôi đi.”

Cố Thành An đỡ lấy cái mông của y, đem y ôm vào trong ngực của mình.

Hai chân của Tần Úc quấn quanh hông của hắn, hai tay vòng quanh cổ của hắn, đầu vùi vào trong cổ của Cố Thành An, giống như con gấu túi, an ổn nằm sấp ở trên người hắn.

Lúc Cố Thành An thay quần áo, y ngồi trên ghế ngay tại phòng giữ quần áo. Lúc Cố Thành An ăn cơm, y liền ngồi ngay bàn cơm nhìn hắn ăn.



Tóm lại, một đêm đều là quấn lấy Cố Thành An, một tấc cũng không rời.

Qua rất lâu, Cố Thành An mới đem y đặt lên giường.

Tần Úc ôm hắn thật chặt, cùng hắn nắm tay mới chậm rãi ngủ.

Cố Thành An vốn định ban đêm lại đi xem tư liệu, nhưng nhìn hắn ỷ vào mình như thế liền không nỡ rời đi.

Dù sao sau đó sẽ phải bận rộn, liền không thể lúc nào cũng ở bên cạnh y.

Sau đó nữa tháng, Cố Thành An đều không trở về nhà chút nào, hắn một mực vùi đầu vào điều tra.

Cố Thành An cẩn thận nghiên cứu qua “Vụ án bắt cóc 422”, trong đó có một điểm rất kỳ lạ, chính là liên quan đến chứng nhận thân phận của Úc Ninh.

Là Tần Như Hải chính miệng nói, người chết chính là Úc Ninh.

Lúc ấy Tần Như Hải lấy lý do “Không đành lòng nhìn thi thể của Úc Ninh bị phá hư” để cự tuyệt khám nghiệm thi thể, hắn thề thốt nói rằng trên gáy của Úc Ninh có một khối bớt rõ ràng, cho nên xem xét chính là hắn, căn bản không cần kiểm tra.

Ngay cả gia đình đều khẳng định như vậy, nên cảnh sát càng không có quyền để xen vào.

Cố Thành An lúc đọc qua hồ sơ liền đối với vấn đề này có nghi vấn, thế là liền tìm cảnh sát phá án năm đó hỏi thăm.

Nhưng khi điều tra, có một chuyện ngoài ý muốn xuất hiện.

Cảnh sát phụ trách điều tra vụ án cùng Tần Như Hải bây giờ là đối tác hợp tác kinh doanh.

Về sau, vị cảnh sát phá án của “Vụ bắt cóc 422” liền từ chức cảnh sát, ngược lại đi đường thương nghiệp, dưới trướng Tần Như Hải, bây giờ đã trở thành thương nhân giàu có một phương.

Là dạng giao tình gì mà có thể năm đó Tần Như Hải cũng không dư dả gì, nhưng lại sẵn sàng giúp đỡ tiền bạc?

Không chỉ cho hắn một số tiền lớn đầu tư, thậm chí lợi nhuận về sau cũng đều phụ giúp.

Thẳng đến một thời gian qua đi, lúc Cố Thành An lần nữa thẩm vấn Hồ Trí Phong.

“Lúc ấy kẻ thuê ngươi, ngươi còn nhớ rõ không?”

Hồ Trí Phong lắc đầu “Quá lâu không nhớ rõ gọi là gì, nếu trông thấy đoán chừng có thể nhận ra.”

Cố Thành An lấy ra mấy tấm ảnh chụp người, Hồ Trí Phong nhìn kỹ một lần, về sau nhanh chóng khẳng định chỉ một người đàn ông.

“Chính là hắn!”

Mà người trên tấm ảnh là Tần Như Hải.