Chương 37: Tưởng nhớ

Cố Thành An nhìn thấy tâm trạng của Tần Úc không tốt, lo lắng y lái xe trên đường xảy ra vấn đề, không để cho y tự lái xe về nhà, liền bắt lấy tay của y.

“Em chờ một chút, tôi đưa em về.”

Tần Úc không có cự tuyệt lời đề nghị của Cố Thành An, y cũng biết là trong đầu mình hiện giờ loạn lắm, quá nhiều suy nghĩ kỳ quái tràn vào trong đầu, không cách nào khống chế chính mình.

Cố Thành An nhìn Hứa Trạch Kỳ gật đầu, “Tôi đi một lát sẽ trở lại, kế hoạch huấn luyện của buổi chiều diễn ra như thường lệ, cậu trông chừng một chút đi.”

Hứa Trạch Kỳ lập tức đáp ứng, “Vâng ạ, anh Cố cứ yên tâm.”

Tần Úc ngồi vào vị trí phó lái, cả người đều run rẩy, hai tay của y nắm chặt lại.

Cố Thành An cũng không nói điều gì, chỉ là lúc đợi đèn đỏ, lấy tay vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Tần Úc.

“Trước tiên, em không nên suy nghĩ nhiều, lời của một kẻ tội phạm truy nã, em không nên tin là thật. Chi tiết cụ thể ra sao, đợi ngày mai tôi thầm tra liền biết rõ.”

Tần Úc liếʍ môi một cái, thanh âm của y đang run rẩy “Do đó, có phải phụ thân Omega của tôi có khả năng còn sống đúng không?”

Cố Thành An vỗ bờ vai của y “Hiện tại những phỏng đoán đều không có chứng cứ, nếu như còn sống, tôi chắc chắn giúp em tìm được ba ba, nếu như tên Hồ điên kia chỉ lấy cớ bịa đặt ra, tôi cũng khiến hắn trả giá đắt.”

Tần Úc thở dài một cái, y dựa lưng vào ghế ngồi, đầu nghiêng qua một bên.

“Đúng vậy, tôi không nên suy nghĩ lung tung như vậy, hiện tại đoán mò cũng vô dụng.”

Cố Thành An “Ừ” một tiếng, hắn cũng không dám nói nhiều.

Tần Úc không biết tên phạm nhân đó, nhưng Cố Thành An thì biết rất rõ hắn.

Hồ điên tên đầy đủ là Hồ Trí Phong, không có học hành nhưng đầu óc lại nhạy bén vô cùng.

Ngay từ lúc đầu chỉ trộm vặt, về sau thay lão đại cản qua một đao liền được đề bạt đi lên.

Cho Hồ điên cơ hội thể hiện tốt hơn, hắn bắt đầu bắt cóc, lừa bán, cuối cùng là dính vào những vụ buôn lậu thuốc phiện ác liệt hơn.

Nhưng hắn làm việc không có kế hoạc, cũng không có quy cũ gì, cho nên người trong tay hắn, rất ít người còn có thể sống sót.

Cho nên người ta mới đặt cho hắn biệt danh là Hồ điên.

Hắn cũng xứng với cái biệt danh này, làm việc không từ thủ đoạn nào.

Mà nếu như hắn thật sự tham gia vào “Vụ án bắt cóc 422” kia chỉ sợ rất nhiều chuyện năm đó đều muốn một lần nữa đưa ra điều tra để phán định.

“Vụ án bắt cóc 422” rất nổi danh, cho dù là nhiều năm sau, cũng là đối tượng được thảo luận nhiều.

Bởi vì người bị bắt cóc là Úc Ninh.

Vị ấy không chỉ xuất thân là danh gia vọng tộc, con cháu của Úc Gia, mà lúc ấy còn lập được nhiều chiến công hiển hách, cùng với đội trưởng Cố Kiêu là bạn bè tốt.

Đồng thời, chính vào lúc chiến tranh quốc gia lắng xuống, mà Úc Ninh với tư cách là bác sĩ quân y trong quân đội cũng rất nổi danh.

Rất nhiều tướng sĩ đều được Úc Ninh điều trị, mọi người đương nhiên vì y sẽ lên tiếng, bắt buộc phải bắt được bọn bắt cóc.

Lúc ấy tin tức chỉ báo cáo 2 người trong xe toàn bộ đều tử vong, cũng không có nói đến người thứ 3.

Hồ Trí Phong hút thuốc phiện thời gian dài, đầu óc sớm đã bị ma túy làm hỏng, lời hắn nói nào có độ tin cậy cao.

Mặc dù vẫn chưa nhìn qua hắn, nhưng Cố Thành An cũng không tin lời hắn nói.

Vậy mà nội tình bên trong quá trình thẩm vấn, lại đột nhiên nhắc đến vụ án này, thực sự rất kỳ quặc.

Mặc dù trong lòng còn nghi vấn, nhưng Cố Thành An vẫn lựac chon đem hết thảy nếu nuốt vào bụng, không nói với Tần Úc, dù sao hiện tại tất cả đều là ẩn số.

Trên đường về hai người cũng không nói nhiều lời, cho dù là có nói, cũng là Cố Thành An cố ý tìm chủ đề, kể cho y nghe một chút tin đồn thú vị trong quân đội.

Nhưng Tần Úc không có hứng thú lắm, cả người đều không có tinh thần, tựa trên cửa sổ xe, toàn thân đều mệt mỏi.



Chờ đến lúc về nhà, Cố Thành An dừng xe lại, hắn nắm tay của Tần Úc.

Bàn tay của Cố Thành An rất lớn, hắn lại cầm súng nhiều năm, trong tay luôn có chút vết chai sần, nhưng nhiệt độ lòng bàn tay lại rất cao, nắm vào đều cảm thấy ấm áp.

Cố Thành An nhẹ nhàng nắm chặt tay của y “Thần Tần, em đừng lo lắng được không? Hết thảy đều giao hết cho tôi, tin tưởng tôi có được hay không?”

Tần Úc lộ ra nụ cười miễn cưỡng, gật đầu “ Được.”

Cố Thành An cũng cười, hắn tiến tới hôn lên khóe miệng của Tần Úc một chút, vuốt vuốt đầu của y.

“Thầy Tần thật ngoan a.”

Tần Úc nhéo lòng bàn tay của hắn “Anh mau trở về đi, tôi lên lầu đây.”

Cố Thành An lắc đầu cự tuyệt nói “Tôi đưa em lên phòng, một lát tôi trở về, còn kịp thời gian.”

Tần Úc biết hắn lo lắng cho mình, liền cũng không nói thêm lời nào, cùng hắn nắm tay đi vào trong thang máy.

Thời gian này còn chưa phải giờ tan sở, trong thang máy chỉ có hai người bọn họ.

Trong thang máy rất yên tĩnh, ngoại trừ tiếng vang của nút thang máy, tiếng âm thanh vù vù trên thang máy, còn lại chỉ là tiếng hít thở của hai người.

Tần Úc nghiêng đầu tựa vào vách tường trên thang máy, ngây ngốc nhìn con số màu đỏ biến đổi.

Cố Thành An khe khẽ thở dài, hắn kéo bả vai của Tần Úc.

Tần Úc ngẩn người, ngẩng đầu nhìn về phía hắn, vẻ mặt biểu lộ vô cùng nghi hoặc.

Cố Thành An đem đầu của y đặt lên bả vai mình “Lúc này cần dựa vào không phải là thang máy mà là bờ vai của tôi, em hiểu không thầy Tần?”

Tần Úc nháy mắt không tự chủ được bật cười.

Cố ý điều chỉnh vị trí tốt một chút, để cho mình thoải mái hơn, nghiêng đầu nói “Vâng, hiểu rõ.”

Hoàn toàn chính xác, y không có quen thuộc dựa vào người khác.

Nói tốt thì là tốt, nói không tốt thì là không tốt.

Những năm này, không cần dựa dẫm vào người khác, bản thân cũng tốt.

Nhưng bây giờ bên người có một chỗ dựa tin cậy nhưng cũng không học được giống như người khác làm sao ỷ lại.

Bất quá Cố Thành An chịu dạy y, vậy y cũng tự nhiên chịu học.

Cố Thành An ôm y vào trong lòng ngực của mình, nhẹ nhàng vỗ vai của y “Nói không cho em lo lắng, em luôn luôn không chịu nghe lời, như thế nào lại làm cho người khác quan tâm thế?”

Ngữ khí bất đắc dĩ nhưng cũng bao hàm sự cưng chiều.

Tần Úc thở dài “Anh nói đúng, tôi không nên lo lắng, nhưng lại không thể nào khống chế được chính mình.”

Cố Thành An cũng hiểu được, hắn bình thường đều cảm nhận được Tần Úc luôn khát khao tình thân, đối với Úc Ninh vô vàng tưởng nhớ.

Lúc đầu đã tiếp nhận sự thật, đột nhiên lại lật đổ, nếu là sự việc này xảy ra đối với ai cũng khó lòng tiếp nhận.

Huống chi, một người đã chết hai mươi mấy năm.

Đốt nhiên nói hắn không chết, cái này đúng không?

Tưởng tượng ăn nói khéo léo như Cố Thành An, lúc này thậm chí cũng không biết nói cái gì để dỗ dành y, Tần Úc cũng biết tình huống của mình khác biệt.

Cố Thành An từ nhỏ chưa từng thấy qua phụ thân Omega của mình, cho nên cũng chưa có tình cảm gì, huống hồ Cố Kiêu chưa từng thiếu thốn tình yêu đối với hắn.

Cho nên dù cho hai người bọn họ đều đã mất đi phụ thân Omega, tình cảm giấu trong lòng lại là khác biệt.



Nếu như một người chưa hề thấy qua ánh sáng, luôn luôn sống trong bóng tối, cũng không là việc gì khó.

Thế nhưng nếu hắn một khi đã gặp qua những sắc màu trên đời, lại làm sao chịu cam tâm sống trong tịch mịch được?

Úc Ninh đối với Tần Úc mà nói, chính là cảnh sắc rực rỡ nhất trên đời này, vị ấy khi còn sống đối với Tần Úc rất mực quan tâm cùng che chở, thật khắc sâu vào trong lòng của Tần Úc.

Cố Thành An không nói gì đơn giản ôm thật chặt, để y càng sát lại gần hắn hơn nữa.

Khi thang máy của tầng lầu của bọn hắn đến, Cố Thành An ôm y vào phòng, đem Tần Úc an bài ngồi trên ghế sopha, còn hắn vào phòng bếp rót cho y một ly nước ấm.

“Uống một miếng nước trước đi, tôi đi làm cơm cho em, đặt trong nồi giữ nhiệt, ban đêm em có thể ăn.”

Tần Úc tiếp nhận ly nước, uống vào mấy ngụm, “Không vội, tôi không thấy ngon miệng.”

Y đem cái ly đặt trên bàn trà, tựa trên lưng ghế sopha, chậm rãi nhắm mắt lại.

Cố Thành An sao có thể nghe lời y, vẫn là đi vào phòng bếp làm vài món thức ăn đơn giản, lại làm bàn cơm chiên.

Sau đó đem đồ ăn cùng cơm bỏ vào trong nồi giữ nhiệt, hắn lau tay ngồi xuống bên người của Tần Úc.

Cố Thành An cúi người hôn một cái lên mặt của Tần Úc “Tôi làm ba món mặn một món canh, cơm để trong nồi cơm điện, tôi ấn nút giữ ấm rồi, đói bụng liền ăn. Thực sự không thấy ngon miệng, còn có cơm chiên trong tủ lạnh, a dì có làm cải ngâm, ăn ít một chút cũng được, không nên để bị đói biết không?”

Tần Úc lúc đầu nhắm mắt lại, nghe thấy hắn nói liên miên lải nhải dặn dò, mở mắt, y tựa vào trong ngực của Cố Thành An.

Thanh âm của Tần Úc nghe như không còn khí lực, nhưng là trong lời nói mang theo ý cười, “Biết rồi, anh thật lải nhải.”

Cố Thành An xoa lỗ tai của y “Em nên nhanh quen thuộc đi, nếu không về sau cả một đời làm sao em chịu nổi?”

Cố Thành An dường như có chứng đói khát làn da, luôn luôn thích đối với Tần Úc sờ sờ ôm ôm một cái, nếu không thì cũng muốn xo bóp y, tóm lại đặc biệt thích dính trên thân của Tần Úc, kéo đều kéo không xong.

Tần Úc nghe hắn nói như vậy, trong lúc nhất thời có chút cảm động.

Y rốt cuộc hiểu rõ ý nghĩa của ỷ lại .

Ỷ lại không phải để cho người ta đánh mất động lực kiên cường, mà là lúc đối mặt với tàn nhẫn cho người ta có dũng khí càng lớn.

Lần này Tần Úc không có dựa vào cái khác, mà là tựa ngay trong lòng ngực của Cố Thành An.

“Nhiều năm như vậy, tôi kiểu gì cũng tưởng tượng, nếu là ba ba còn sống sẽ sinh hoạt như thế nào.”

“Một nhà chúng tôi có lẽ sẽ rất hạnh phúc, ba ba sẽ bởi vì Tần Tục tinh nghịch mà nhíu mày, cũng sẽ vì hôn nhân của tôi mà phát sầu. Nhưng nhìn thấy chúng ta đều có thành tựu, có phải hay không ba ba cũng sẽ thay đổi mà mỉm cười?”

“Tôi thật muốn để ba ba nhìn xem, tôi hiện tại sống rất tốt, có một công việc tốt mà tôi yêu thích.

“Mặc dù đợi rất lâu, nhưng có thể tìm được một bạn đời tốt.”

Nói đến đây, Tần Úc ngẩng đầu hôn Cố Thành An một chút.

“Nếu như ba ba còn sống, nói không chừng chúng ta sẽ còn nhận biết nhau sớm hơn.”

Cố Thành An cười, hắn gật đầu “Đúng, cái này thật đúng, dựa vào giao tình giữa ba ba của em và cha của tôi, sao có thể để em đợi đến ba mươi tuổi mới nhận biết tôi?”

Tần Úc mỉm cười nhẹ, trong đầu của y từng có quá nhiều lần tưởng niệm liên quan đến Úc Ninh, nhiều đến mức y có thể biên soạn trôi chảy ra các loại cảnh tượng khác biệt.

“Bất quá tôi có lẽ sẽ được ba ba nuông chiều không biết như thế nào, anh là không biết đấy, ba ba đặc biệt sủng nịch tôi. Tôi khi còn bé rất cáu kỉnh không chịu đi học, ba ba liền thay tôi tìm cớ lừa gạt thầy giáo, mang theo tôi ra hoa viên chơi.

“Mặc dù tôi là anh trai nhưng lúc sau có Tần Tục, ba ba cũng hầu như để em gái quan tâm tôi, ba ba nói bởi vì tôi là Omega, cho nên nhất định phải có người chiếu cố.

“Ba ba nha, có chút lạc hậu, luôn luôn cảm thấy Omega phải là ngoan ngoãn nghe lời, nên cả đời phải giúp chồng dạy con. Ba ba khả năng có nằm mơ cũng không ngờ, đứa con Omega của ba ba, không chỉ không nghe lời Alpha, còn xách động toàn bộ xã hội thay đổi.”

Tần Úc đem những tưởng niệm về Úc Ninh trong những năm qua, đều từng chút một nói ra với Cố Thành An.

Nói xong lời cuối cùng, y ôm lấy Cố Thành An, chỉ nghe thanh âm nghẹn ngào của y nhẹ nhàng nói ra:

“Tôi không có ngày nào mà không nhớ tới ba ba.”