Chương 35: Hắc hắc

Đây là lần đầu tiên Tần Úc chủ động nghe theo con tim của mình, cũng là Cố Thành An lần đầu nhận được tình cảm đáp lại của đối phương.

Tần Úc nguyện ý vì Cố Thành An đem tâm mình giao ra, dù là sau này có hối hận, dù là trong lòng y tràn đầy lo âu, nhưng y đã chuẩn bị tâm lý chịu tổn thương, cũng sẽ nguyện ý chấp nhận buông tay đi yêu một lần.

Y giống như một con nhím con, học cách thu hồi gai nhọn, đem cái bụng non mềm không có chút phòng bị nào lộ ra, dù cho đánh tới không phải là cái vuốt ve nhu hòa mà là lưỡi dao châm độc y cũng nhận.

Bởi vì sự xuất hiện của Cố Thành An quá hiếm có, tình yêu của Cố Thành An cũng quá trân quý.

Cố Thành An là điểm sáng duy nhất trong đời mà y không ôm hy vọng gặp.

Cố Thành An là người duy nhất nắm giữ thanh xuân ngọt ngào trong cuộc đời đầy sự chán ghét của y.

Hai tay của Tần Úc vòng qua bên cổ của Cố Thành An, chủ động hôn lên khóe miệng của hắn một chút.

Mấy câu nói đó của Tần Úc cùng nụ hôn này triệt để đem ngọn lửa bên trong của Cố Thành An đốt cháy.

Cố Thành An cũng không tiếp tục che dấu du͙© vọиɠ mãnh liệt trong lòng của mình, tay của hắn tiến vào trong áo ngủ của Tần Úc “Đây là em quyến rũ tôi …”

Tần Úc nghiêng đầu sang một bên, nhẹ nhàng đáp lại một tiếng “ừm”.

Cố Thành An hôn lên cổ của y, cảm giác ướŧ áŧ lan tràn khắp trên da của Tần Úc.

Cố Thành An liếʍ một đường hướng lên, hôn nhẹ lên vành tai, còn cắn nhẹ một cái, đem lỗ tai của Tần Úc ngậm trong miệng, liếʍ láp thưởng thức.

Tay cũng không rãnh rỗi, chậm rãi sờ lên ngực của Tần Úc, ngón trỏ cùng ngón cái kẹp vào núʍ ѵú trước ngực liên tục nhào nặn, khiến cho Tần Úc rêи ɾỉ không ngừng, thậm chí cong cong lên cái eo.

Tần Úc quen thuộc với ẩn nhẫn, y cắn chặt môi dưới ngăn không cho mình phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Cố Thành An nắm cằm của y nhằm tách ra hai phiến môi, hôn một chút lên mi tâm của y.

“Ngoan, kêu ra đi, tôi muốn nghe.”

Lúc này Tần Úc mới chậm rãi bình tĩnh lại, y buông lỏng hé mở đôi môi, bắt đầu không còn giống như trước nhẫn nại, thành thành thật thật biểu lộ ra cảm thụ của mình.

Âm thanh của y trong trẻo mà tinh tế, mỗi một tiếng rêи ɾỉ đều giống như tiếng khóc thút thít, mà âm thanh này như thuốc kích d*c, khiến cho “cậu nhỏ” của Cố Thành An trở nên cứng hơn.

Cố Thành An buông tha cho núʍ ѵú của y, liền tiến vào trong quần ngủ của Tần Úc, nhẹ nhành cắm vào mật động phía sau.

Nơi đó ướŧ áŧ mềm mại, tất cả đều chuẩn bị tốt để được yêu thương.

Tần Úc cẩn thận liếʍ cằm của Cố Thành An, “Tiến lên đi, làm tôi đi…”

Cố Thành An thực sự rất yêu bộ dạng thành thật của thầy Tần, hắn cười cười cắn môi dưới của Tần Úc một chút “Thật ngoan…”

Mỗi một câu nói của thầy Tần, mỗi một động tác, trong mắt của Cố Thành An đều là chọc người thương yêu.



Cố Thành An cầm tính khí đâm vào, ngược lại với vừa rồi không có ôn nhu cùng lưu luyến tất cả đều mang tính xâm lược cùng tiến công.

Vừa mới tiến vào, mặt mũi của Tần Úc trắng bệch, trước đó cũng đã trải nghiệm qua cái thứ thô to dài này thế nhưng khi tiến vào một lần nữa, vẫn là đau một chút.

Thanh âm của Tần Úc mang theo giọng nghẹn ngào, đứt quãng mắng “Con mẹ nó…quá sâu…”

Ngược lại lúc này Cố Thành An rất là biết điều, không dám nói tiếng nào, thay vào đó là hôn toàn thân của Tần Úc “Ngoan bảo bối, nhịn một chút.”

Cố Thành An cũng đang cực lực nhẫn nại không dùng sức làm y, mồ hôi trên chóp mũi đều rơi lên trên mặt của Tần Úc, chờ đến lúc Tần Úc chậm rãi thích ứng, hắn mới hướng phía trước đâm đâm.

“Có được không?”

Lúc này thân thể của Tần Úc dã thích ứng với tính khí của hắn, y tức giận cắn lên vai của hắn một cái, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng biểu hiện là đồng ý.

Cố Thành An nhận được tín hiệu đồng ý, lập tức không còn nhẫn nại, hắn đem chân của Tần Úc gác lên vai, dùng sức tiến vào.

Mỗi một lần tiến vào đều vừa sâu vừa mạnh mẽ, thân thể của Tần Úc bị đâm chọt đến không tự chủ được hướng lên trên, chỉ có thể ôm chặt lấy Cố Thành An.

Y giống như con thuyền nhỏ bé giữa cơn sống thần, mọi chuyện đều không dựa theo ý muốn của y mà di chuyển.

Mà sự kɧoáı ©ảʍ do Cố Thành An mang tới, càng giống như nước biển trút xuống, rót đầy vào thân thể của y.

Thân thể của Cố Thành An không hổ là rèn luyện trên thao trường luyện ra, cơ bắp rắn chắc, thân thể cường tráng.

Hắn làm một lúc lâu còn không có ý định bắn ra, liền bế Tần Úc lên, để y ngồi trên người mình, tính khí hướng lên trên dùng sức đỉnh vào, tư thế này so với vừa rồi còn tiến nhập sâu hơn.

Tần Úc khóc thét lên, cũng không phải bởi vì đau đớn mà là thực sự quá kí©h thí©ɧ.

Nước bọt của Tần Úc tản ra hương hoa Ngọc Lan dễ ngửi, hương thơm này kí©h thí©ɧ tính d*c của Cố Thành An làm nó phóng đại lên, ngay cả tính khí đều phồng lớn lên một vòng, đem tiểu huyệt phía sau của Tần Úc căng ra thêm một chút.

“Ôi…đừng, không được…”

Lúc này Cố Thành An cũng không phải là chó con quỳ gối bên chân y khoe mã, mà hiện tại trong đầu đều hoàn toàn bị du͙© vọиɠ chi phối, trong đầu đều tràn ngập giao phối của loài sói.

Tần Úc cầu xin tha thứ đều không được, ngược lại tiếng khóc còn làm cho hắn thêm hăng hái dùng sức tiếng vào.

Tính khí của Tần Úc vểnh lên cao cao, hai tay của y vòng quanh qua cổ của Cố Thành An, khóc cầu xin tha thứ “Làm cho tôi bắn đi…tôi…a…”

Cố Thành An không đợi y nói xong, liền đem đầu lưỡi luồn vào trong miệng của y, mυ"ŧ vào trong miệng là nước bọt của y, đem lời tính nói đều ngăn ở trong miệng.

Hạ thân hai chỗ tiếp xúc nhau, chất nhầy bị thao ra bọt biển, ẩm ướt dính dấp giống như là mất khống chế.

Cố Thành An hôn Tần Úc đến lúc cảm thấy y không chịu được nữa mới buông ra, Tần Úc há miệng thở dốc, hô hấp lấy dưỡng khí, thân thể bị Cố Thành An làm không tự chủ được hướng lên.



Cố Thành An dùng sức đè lại đầu khất của y, không cho y bắn ra “Ngoan, chúng ta cùng một chỗ nào…”

Tóc của Tần Úc bị mồ hôi thấm ướt dính lên trên trán được Cố Thành An vuốt lên.

Cái trán lộ ra, ngược lại nhìn so với bình thường còn trẻ hơn mấy tuổi, càng giống một học sinh.

Không có kính mắt khiến y nhìn không rõ lắm, chỉ có thể híp mắt, ánh mắt mê ly mà dao động, chỉ có thể dựa vào Cố Thành An.

Dạng này giống như là càng ỷ vào Cố Thành An càng muốn lấy lòng, hắn lắc hông đem tính khí càng tiến nhập sâu hơn, làm cho Tần Úc thét lên liên tục.

Không biết làm sao, Cố Thành An tay giống như ấn vào trên bụng của Tần Úc, Tần Úc cảm thấy có chút không đúng.

Y đẩy bả vai của Cố Thành An, “Không được, tôi muốn… Tôi muốn đi vệ sinh…anh nhanh lên…cầu xin anh…’

Tần Úc không biết rằng dáng vẻ cầu xin tha thứ này căn bản không có tác dụng , chỉ có thể làm cho Cố Thành An đối với y giở trò xấu.

Quả nhiên, Cố Thành An nghe y nói như vậy, liền đổi tư thế, đem y ôm vào trong ngực chính mình bày ra dáng vẻ giống như cho em bé đi tiểu.

“Xuỵt…Thầy Tần…tiểu đi nào…”

Cái này thật sự đã chạm tới ranh giới chịu đựng cuối cùng của Tần Úc, y không cách nào chịu được, bò hướng lên phía trước nhằm thoát thân.

Nhưng là y không tài nào chống lại sức lực của Cố Thành An, Cố Thành An ôm y chặt chẽ đặt tại hạ bộ của mình, cũng không nóng vội, ngược lại là dùng tay nhẹ ấn vào bụng dưới của Tần Úc.

Đồng thời phía sau lưng y hắn vẫn như cũ dùng sức đâm rút, Cố Thành An càng như vậy, Tần Úc mắc tiểu càng nặng.

Cố Thành An liếʍ láp lỗ tai của y, dưới hông không hề giảm lực đạo, “Ngoan, đừng sợ, tè đi nào..”

Cuối cùng Tần Úc không chịu được nữa, khóc tè ra…

Nướ© ŧıểυ tiết ra rơi trên sàn nhà, âm thanh tích tích nghe được rất rõ ràng trong căn phòng vắng vẻ.

Tần Úc khóc tè xong, Cố Thành An một tí cũng không chê cười, ngược lại đâm càng sâu hơn một chút, sau đó thở gấp liền xuất ra bên trong cơ thể của Tần Úc.

Từng đợt tinh d*ch bắn tại bên trong Tần Úc, đánh vào điểm mẫn cảm của y, làm cho y vừa tè xong lại bắn ra.

Lúc sau, Cố Thành An lại ôm lấy y làm thêm hai lần nữa, phía dưới của Tần Úc đều có chút hở ra, bên trong rót đầy tinh d*ch của Cố Thành An.

Về sau, Tần Úc đều khóc thở không ra hơi, Cố Thành An đem y quay lại đối diện với mình, ôm y trong lòng ngực càng không ngừng vỗ nhẹ lưng của y.

“Ngoan, ngoan nào, đừng khóc.”

Tần Úc khóc cắn lên bả vai của Cố Thành An, nức nở mắng “Con bà anh, đồ khốn khϊếp…”

Cố Thành An cũng mặc kệ vai đau đớn, gật đầu “Đúng đúng đúng Thầy Tần đều nói đúng…”