Chương 33: Nguyện Ý

Bàn tay của Cố Thành An nhiệt độ cực nóng mà mập mờ, ý tình trong ánh mắt không cần nói cũng biết.

Tần Úc nhấc chân lên dùng bàn chân đυ.ng nhẹ vào đũng quần của Cố Thành An nhẹ nhàng xoa xoa mấy lần.

Cố Thành An coi như là Tần Úc chấp nhận “hoạt động” đêm nay, thế là động tác trên tay cũng càng làm càn, nhưng hắn tựa hồ quên vị trước mắt này không phải dễ đối phó.

Tần Úc cảm giác được vật kia đang đỉnh đỉnh lấy mình, cười tủm tỉm nói “Thầy đau lòng anh nha, làm sao khiến anh mệt mỏi thêm được?”

Cố Thành An vội vàng ôm hai chân của Tần Úc, biểu lộ mười phần thành khẩn, “Không mệt, thật không mệt, nếu mệt cũng cam chịu.”

Tần Úc tránh ra hai tay của hắn, đá bả vai hắn một cước, từ trên ghế salon đứng lên, ở trên cao nhìn xuống nói “Khó mà làm được, thầy không nỡ đâu, anh tự mình chơi đi thôi…”

Nói xong câu đó, Tần Úc dương dương tự đắc rời đi phòng khách lưu lại Cố Thành An ngẩn người quỳ ở đó, hắn cúi đầu nhìn “cậu em nhỏ” của mình khóc không ra nước mắt.

Cố Thành An thở dài, đành chịu phải tự giải quyết trong phòng vệ sinh.

Bất quá biết Cố Thành An đã khỏi hẳn, trong lòng của Tần Úc ít nhiều cũng thả lỏng không ít, không phải lúc nào cũng lo lắng cho hắn.

Nói đến cũng kì quái, rõ ràng ở chung mới có mấy tháng, lúc trước vẫn còn bất hòa với nhau.

Nhưng một khi đã thừa nhận tình cảm của nhau, thì ngay cả khuyết điểm của Cố Thành An y cũng thấy đáng yêu.

Trước kia thì ăn nói thô tục không văn minh, bây giờ thì dù nói thô tục nhưng tính tình thì nghiêm túc.

Trước kia, quần áo ném loạn xạ chê là lôi thôi, hiện tại vứt quần áo lung tung, lại không quan tâm lắm.

Tần Úc một bên rửa mặt một bên suy nghĩ, quả nhiên yêu đương khiến người ta mù quáng.

Nhưng mù quáng này y cam chịu nhận.

Ai bảo yêu đương ngọt ngào khiến người ta có điểm không ngờ tới.

Tần Úc đợi nửa ngày, cũng không thấy Cố Thành An quay về phòng ngủ, liền đi phòng khách tìm hắn, đến phòng khách thì lại không thấy hắn đâu.

Lúc y đang muốn gọi Cố Thành An thì mơ hồ nghe được trong phòng vệ sinh truyền đến tiếng thở dốc trầm thấp.

Tần Úc liền đi tới cửa phòng vệ sinh, ngay lúc y vừa định gõ cửa liền nghe tiếng thở dốc dồn dập thậm chí còn có âm thanh tiếng nước rất nhỏ.

Tần Úc đột nhiên ý thức được Cố Thành An đang làm cái gì, mặt đều đỏ ửng trong lòng mắng một cậu “Không biết xấu hổ.”

Không đợi Tần Úc rời đi, Cố Thành An cũng đã rửa tay, đi ra bắt người ngay tại trận.

Cố Thành An tựa trên khung cửa, nghiêng đầu hỏi “Làm sao? Muốn nhìn à? Đừng nhìn trộm thế chứ, em muốn xem tôi cho em xem…”

Nói xong, còn hướng về phía trước đỉnh đỉnh cái hông.



Trên mặt của Tần Úc đỏ ửng chưa tan, ngay cả trừng mắt cũng có thêm mấy phần dư vị phong tình, “Ai thèm, ai cần xem?”

Cố Thành An nắm lấy cằm của y vuốt ve “Tôi muốn xem, để cho tôi nhìn thêm nữa nha…”

Tần Úc không muốn nhìn hắn, quay đầu đi chỗ khác, “Ít nháo đi, quay trở về ngủ…”

Hai người đi về phòng ngủ, đột nhiên Tần Úc quay đầu lại hỏi “Vừa rồi anh rửa tay chưa?”

Cố Thành An lập tức lắc đầu, “Kia đương nhiên không có...mà lại dùng chính cái tay này nè…”

Tần Úc ghét bỏ dùng mu bàn tay cọ xát cái cằm, tức giận đá hắn một cước “Con bà nó anh…”

Cố Thành An đi lên phía trước mấy bước, đem người kéo vào lòng, cười hì hì nói “Sao lại ghét bỏ vậy, Thứ này không phải em cũng ăn…”

Chữ “qua” còn chưa nói ra, Tần Úc liền đá hắn một cước, lần này lực đá không hề nương tí nào, đá mạnh vào xương bắp chân của hắn một cú.

Cố Thành An hô lớn một tiếng, ôm bắp chân nhảy tới nhảy lui, “Đá thật đó à? Tôi thấy lần này đá gãy chân rồi, em phải chăm sóc tôi nữa đó!”

Tần Úc quay lưng đi thẳng một đường vào phòng ngủ, mặc kệ hắn đang khua tay múa chân không thèm quan tâm.

“Được, tôi nuôi dưỡng anh…”

Cố Thành An nghe thấy lời này, ngược lại không đau, tinh thần liền tỉnh táo, trực tiếp đi theo vào.

Thế nhưng không nghĩ tới, vừa tới cửa phòng, Tần Úc liền đóng cửa phòng ngủ trực tiếp khóa trái.

Cố Thành An vẻ mặt đau khổ gõ gõ cửa, “Lão bà a, anh sai rồi, sai rồi… Lần sau không cần cái tay này nữa…”

Tần Úc la lớn một tiếng “Cút!”

Cố Thành An tức giận nói “Được thôi, vậy tôi không cần tay của tôi nữa là được thôi? Dùng tay của em có được hay không?”

Trong phòng Tần Úc giận không chỗ phát tiết “Con bà nó anh ngậm miệng lại!”

Bên ngoài Cố Thành An ráng nhịn cười, hắn cũng có thể hình dung ra vẻ mặt của Tần Úc lúc này, chỉ là bất quá không nhìn thấy tận mắt thật đáng tiếc.

Cố Thành An tiếp tục nói “Tốt tốt tốt, không dùng tay không dùng tay! Em dùng miệng cũng được ! Tôi không kén chọn đâu!”

Lần này Tần Úc hoàn toàn không cách nào nhịn được nữa, y mở cửa phòng, vọt thẳng tới, tính sẽ bắt Cố Thành An im miệng lại.

Nhưng không ngờ rằng, Cố Thành An liền trực tiếp chặn ngang bế bổng y lên “Tốt rồi tốt rồi, lão bà đại nhân trở về phòng liền tha hồ trừng trị tôi, em đánh em phạt tôi tuyệt đối không dám né tránh.”

Tần Úc nào phải là đối thủ của hắn, bị hắn ném lên trên giường lớn.

Cố Thành An nằm trên người của y, hôn y một cái, nhưng không dám động đến y.



Nếu là Tần Úc không thích, không nguyện ý làm, hắn sẽ quyết không cưỡng ép.

Là do vào thời điểm hắn tỏ tình với Tần Úc, trong lòng của hắn đã tự lập lời thề như thế, tuyệt đối phải tuân theo quy tắc.

Tay của Cố Thành An trên người y sờ soạng lung tung, khắp nơi châm lửa, nhưng hết lần này tới lần khác Tần Úc chính là đang nổi nóng, y cắn một cái thật mạnh vào cằm của hắn.

“Để xem anh còn dám nói lời bỉ ổi?”

Cố Thành An cảm thấy chỗ bị cắn có thể chảy máu, nhưng không giận, ngược lại cười híp mắt hôn y hai cái.

Tần Úc cảm thấy căn bản không có so với kẻ da mặt dày như hắn, liền cắn bả vai hắn một cái.

“Anh có biết sai chưa?”

Trong phòng không có bật đèn, chỉ có ánh sáng của ánh trăng chiếu vào qua cửa sổ, Tần Úc không có đeo kính, nhìn không rõ lắm khuôn mặt của hắn.

Nhưng Cố Thành An nhịn cười đến nỗi người phát run run, ngay cả Tần Úc cũng cảm nhận được.

Cố Thành An thân mật xoa xoa mặt của y “Em nói tôi sai, thì là tôi sai, em nói tôi không sai, tôi liền không sai.”

Tần Úc thầm nghĩ, đây thật là tú tài gặp quân binh, có lý mà không nói được, keo dính chó giống như dính vào người thật chặt.

Thế nhưng y cảm thấy đầu lưỡi có chút vị mặn máu tanh, liền lo lắng, sợ mình không nhẹ không nặng cắn Cố Thành An bị thương, liền muốn bật đèn xem tình huống của hắn.

Nhìn thấy y muốn đứng lên Cố Thành An đem y đè lại dưới thân “Em làm gì thế?”

Mặc dù Tần úc cùng hắn cãi nhau ầm ỉ, nhưng y chưa bao giờ muốn tổn thương hắn, thế là nghiêm túc nói “Coi anh có bị chảy máu hay không?”

Cố Thành An lắc đầu, không cho y đứng lên “Không có gì đáng ngại đâu…”

Tần Úc đẩy bờ vai của hắn “Nếu lưu lại sẹo thì sao bây giờ?”

Cố Thành An cúi đầu hôn từ mắt đến môi của y, cười nói “Thế thì quá tốt rồi, về sau coi như lưu lại ấn ký của em trên người.”

“Thầy Tần phải luôn nhớ kỹ tôi cả một đời đó…”

“Liền xem như kiếp sau, em nhìn thấy cái sẹo này, em có thể nhận ra tôi …”

Tần Úc không nghĩ tới hắn sẽ nói lời này trong lòng có chút sửng sốt.

Y lắp bắp nói “Anh..anh..nghĩ nhiều như thế làm gì…. ở đâu mà có kiếp sau…”

Cố Thành An đem y ôm vào trong lòng ngực của mình, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng của y, hai người ôm nhau tư thế vuốt ve an ủi có chút mập mờ.

“Ừm, không có kiếp sau cũng được, bởi vì gặp được em, đời này tôi cảm thấy đáng giá rồi…”